Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 208



Tiêu Vân Trác trông thấy bộ dáng bối rối của Thường Hy, trong lòng càng khẳng định mình đoán đúng, ánh mắt sáng lên, khóe miệng thoáng qua nụ cười như có như không, lại tiếp tục tiến lên về phía trước, cùng Thường Hy khoảng cách rất gần.

Thường Hy có thể cảm nhận được mùi trầm hương nhàn nhạt trên người Tiêu Vân Trác. Tiêu Vân Trác rất kỳ quái, hắn không thích dùng long tiên hương, bình thường các bậc đế vương đều thích dùng loại hương này, nhưng là Tiêu Vân Trác lại thích dùng trầm thủy hương.

Nhắc tới cũng thật khéo, lúc ở nhà Thường Hy cũng thích gỗ trầm hương. Gỗ trầm, làm cho người ta cảm thấy nồng nàn mà không mị tục, mùi thơm ấy không chịu qua bất kỳ sự động chạm nào của bàn tay con người, cực kỳ dễ chịu. Phòng nàng có đầy đủ một bộ gia cụ làm bằng gỗ trầm hương, lớn thì như giường tủ bàn ghế, nhỏ lại như bình phong giá sách, mỗi món đều tinh xảo làm cho nàng yêu thích không thôi.

Thường Hy cúi thấp đầu, vờn quanh chóp mũi tất cả đều là hơi thở mùi trầm hương quen thuộc, muốn lui về phía sau mà không được, Tiêu Vân Trác lại cứ từng bước ép sát đến. Thường Hy thật sự không chịu đựng được nữa mà đưa tay ra chống ở giữa, bảo toàn khoảng cách hai người, xuyên thấu qua y phục mỏng manh tựa hồ còn cảm nhận được trái tim Tiêu Vân Trác đang đập mạnh mẽ. Thường Hy nhất thời cảm thấy lòng bàn tay giống như chạm phải sắt nóng, nhanh chóng thu tay trở lại, không nghĩ tới Tiêu Vân Trác lại thừa cơ nhích đến gần.

“Anh… Anh lui về phía sau một chút…” Thường Hy đỏ mặt lên nói, đây là đang có chuyện gì xảy ra, nàng cũng không phải là người nào của hắn.

Tiêu Vân Trác vẫn cứ không lui về phía sau, nhìn Thường Hy tiếp tục hỏi: “Nàng vẫn chưa trả lời ta nàng muốn gả cho người như thế nào?”

Thường Hy đỏ bừng cả khuôn mặt, trong lòng hung hăng thăm hỏi Tiêu Vân Trác mấy chục lần, sau đó mới cắn răng nói: “Hôn sự dĩ nhiên do cha mẹ làm chủ, nô tỳ không dám nói bừa!”

Khóe mắt Tiêu Vân Trác nhảy lên, cúi đầu, dán chặt vào vành tai của Thường Hy, thở ra một hơi nói: “Ngu Thường Hy, ta là lần đầu tiên biết nàng sao? Lời này có thể lừa gạt người khác cũng không thể lừa gạt được ta, nhanh chóng nói thật, nếu không…”

“Nếu không thì thế nào?” Thường Hy cắt đứt lời nói của Tiêu Vân Trác, có chút thẹn quá hóa giận, chủ yếu là do Tiêu Vân Trác khi nói chuyện thì đều dán lên lỗ tai của nàng, tê dại nhột nhột vô cùng khó chịu, nàng không biết mình có thể kiên trì bao lâu.

“Nếu không… Đời này không cho phép nàng rời khỏi ta nửa bước!” Tiêu Vân Trác mở miệng nói, thanh âm vô cùng trịnh trọng, không giống như đang nói giỡn.

Thường Hy cả kinh, chợt ngẩng đầu lên chống lại đôi con ngươi tràn đầy nhu tình của Tiêu Vân Trác, nàng không phải nghe lầm chứ? Là nàng nghễnh ngãng đi? Còn chưa có phục hồi lại tinh thần, chỉ thấy trên môi một mảnh lạnh như băng, nụ hôn của Tiêu Vân Trác không hề báo trước cứ vậy mà bất ngờ ập tới.

Thường Hy khó khăn lắm mới hồi tỉnh lại chút ít, đưa tay dùng sức đẩy ra Tiêu Vân Trác, muốn nói chuyện lại bị ngăn chặn càng thêm chặt chẽ, trừ mấy tiếng nức nở nghẹn ngào, còn lại một chữ cũng khống thốt ra được.

Một công một thủ, một khước từ, một bá đạo, đang dây dưa không thể tách rời thì Ngũ Hải chợt vén rèm chạy đi vào, còn là thở hổn hển, hiển nhiên là vội vàng mà đến, chẳng qua là vạn vạn không nghĩ tới trong thư phòng lại xảy ra một màn kích thích như thế này, nhất thời mặt già đỏ lên, xoay người chạy đi ra ngoài!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.