Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 220



Xuất hiện trước mặt hai người nào có bóng dáng của ngọc mạch, trong thạch thất chỉ thấy hàng tầng hàng tầng rương gỗ thật lớn. Có thể là bởi vì thời gian đã quá lâu cho nên phía trên phủ thêm một lớp bụi thật dày.

Tiêu Vân Trác tiến lên mở ra một cái rương, nhất thời bụi đất tung bay. Thường Hy theo bản năng lui về phía sau một bước, thấy được biểu tình kinh ngạc của Tiêu Vân Trác không khỏi lại bước lên phía trước, cúi đầu xem xét, chỉ thấy bên trong chất đầy bao vải tẩm dầu dùng để gói thứ gì đó, nhìn hình dáng thì đoán chừng vật này là cánh cung.

Thường Hy một hồi cả kinh trong lòng rồi lập tức mở ra cái rương bên cạnh, toàn bộ bên trong cũng được bao bọc nghiêm chỉnh bằng vải tẩm dầu, hình dáng như đại đao.

Thường Hy đứng một bên nhìn Tiêu Vân Trác mở ra hơn mười cái rương, thần sắc trên mặt cũng ngày càng nặng nề. Từ gian thạch thất này có thêm một cửa đá thông ra địa phương khác, hai người đi vào, gian phòng này cũng chất đầy rương lớn, hai người không có mở ra nhìn mà cứ tiếp tục đi vào bên trong.

Đợi đến khi đi xem xong tất cả các gian thạch thất thì cây đuốc cũng đã đốt gần hết chỉ còn lại một chút xíu. Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác, sắc mặt có chút bất an, Tấn vương này rõ ràng là… Nếu không phải Thường Hy đem núi hoang này tặng cho Hoàng đế thì bao nhiêu mạng người của Ngu gia xem ra khó giữ rồi.

“Chúng ta đi ra ngoài rồi nói tiếp. Nơi này có thể khôi phục thành nguyên dạng không?” Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy hỏi, dù sao sự tình nghiêm trọng thế này trong nháy mắt hắn không thể đưa ra quyết định ngay được.

Thường Hy gật gật đầu một cái nói: “Đông liên hoàn trận vào nơi này không có phá đi, vẫn có thể khôi phục lại nguyên dạng. Về phần thạch trận phía ngoài thì để tôi qua nhìn lại một chút mới có thể xác định. Nếu như đã bị hư rồi thì có thể bày lại một lần nữa, không có vấn đề.”

Thường Hy biết sự tình nghiêm trọng nên sau khi hai người ra ngoài, lại kêu Chương Tứ Thần ra khỏi cửa động, sau đó Thường Hy khởi động Đông liên hoàn trận, lại tăng thêm một chút cơ quan, như vậy càng thêm phòng ngừa không chút sơ hở.

Ba người giúp đỡ nhau trèo lên khỏi cửa động. Bầu trời bên ngoài đã sớm trở nên xanh thẳm, ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu xuống khiến người ta vô cùng thoải mái. Thạch trận ở bên ngoài vẫn như cũ, chỉ có mấy cột đá ở trung tâm là bị phá hư, tuy vậy người bên ngoài vẫn không thể vào được trong trận.

Huynh đệ Ngu gia cùng với Lệ Trung Dũng nhìn thấy bọn họ đi ra mà vô cùng kích động đến nỗi hô lớn lên. Thường Hy chỉ cho Tiêu Vân Trác và Chương Tứ Thần cách khôi phục thạch trận thành nguyên dạng, lại đem bốn chính vị thiên địa phong vân, bốn kì vị long hổ điểu xà một lần nữa thay đổi. Trận pháp này vĩnh viễn không có hình thái cố định, mỗi người sẽ có một phương pháp hóa giải của riêng mình.

Sau khi làm xong tất cả, lúc này ba người mới đi ra khỏi trận. Thường Hy thật là vô cùng mệt mỏi, nhưng sắc trời đã không còn sớm nên không có quá nhiều thời gian giải thích, chẳng qua là để Chương Tứ Thần đem sự tình thuật lại một cách đơn giản, sau đó sai người trông nom nơi này tránh xảy ra điều gì bất trắc. Vài lần Chương Tứ Thần muốn nói chuyện cùng Thường Hy đều bị Tiêu Vân Trác phá hư hết, tức một bụng đầy oán khí.

Ngồi trên xe ngựa hồi cung, Thường Hy và Tiêu Vân Trác nhìn bộ dáng đầu tóc y phục lộn xộn của nhau mà phì cười, sau đó lại thở dài một tiếng nói: “Hôm nay thật là nguy hiểm, thiếu chút nữa thì ngay cả mạng cũng không giữ được.”

Tiêu Vân Trác nhớ đến cái này, khuôn mặt liền biến thành âm ai, nhìn Thường Hy nói: “Nàng lại dám không nghe lời ta trực tiếp chạy vào trong trận! Nàng nói xem ta phải xử phạt nàng như thế nào đây?”

Thường Hy nghĩ rồi nói ra: “Tứ Thần ca từ nhỏ đã lớn lên tại nhà tôi, giống như ca ca ruột mà chăm sóc tôi đầy đủ. Tôi không thể thấy chết mà không cứu, nếu không sẽ áy náy cả đời.”

Tiêu Vân Trác giương mắt nhìn Thường Hy, nghiêm túc hỏi: “Nàng thực sự chỉ coi hắn là ca ca?”

Khuôn mặt Thường Hy đỏ lên, lại nhớ đến cuộc nói chuyện của Tiêu Vân Trác và Chương Tứ Thần ở dưới thạch động, trong lúc nhất thời ngay cả hai tai cũng cảm thấy nóng muốn chết, nhưng là vẫn gật đầu một cái.

Tiêu Vân Trác thoải mái cười một tiếng, lang có tình muội vô ý, Chương Tứ Thần nhất định là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình rồi, không còn bất kỳ tính uy hiếp gì đối với hắn nữa.

Thường Hy nhớ tới Tiêu Vân Trác ở trong trận đã cứu nàng hai lần, đều là nguy hiểm ngay trong gang tấc, liền rất muốn lên tiếng hỏi xem hắn đối với nàng chính là thái độ gì? Hắn thật là yêu thích nàng hay chỉ nhất thời ham mê thứ mới mẻ? Thật ra thì Thường Hy cảm thấy mình quá chai mặt rồi, chuyện như vậy một cô nương gia sao có thể hỏi đây?

Nhưng là hôm nay Tiêu Vân Trác đã liều mình cứu nàng hai lần, nàng đã không còn biện pháp giống như trước kia giả dạng cái gì cũng không biết nữa rồi, giữa bọn họ đã xảy ra những chuyện không thể phủ nhận được nữa.

Tiêu Vân Trác nhìn bộ dạng nhăn nhó hiếm thấy của Thường Hy, cảm thấy thật tò mò, tiểu nha đầu này lại đang nghĩ cái gì vậy?

Thường Hy ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Vân Trác, hỏi: “Anh tại sao lại muốn liều mình cứu tôi?”

Tiêu Vân Trác sửng sốt, không nghĩ tới Thường Hy lại nhắc đến vấn đề này cho nên lại hỏi ngược lại: “Tại sao nàng lại hỏi điều này?”

Thường Hy rất nghiêm túc nhìn Tiêu Vân Trác, sau đó nói: “Anh là Thái tử cao cao tại thượng, sinh mạng vô cùng quý trọng, mà tôi cũng chỉ là một cung tỳ, mệnh không đáng bao nhiêu tiền, anh vì sao lại cứu tôi mà quên mất an nguy của mình? Còn tại sao tôi lại muốn biết a? Chính là rất muốn biết, vậy thôi!”

Thần sắc Thường Hy nghiêm túc như vậy lại khiến Tiêu Vân Trác có chút co quắp, đời này còn chưa từng thổ lộ với nữ nhân bao giờ. Lần trước là vì đang đối chọi với Chương Tứ Thần cho nên cứ buột miệng nói ra, nhưng là dưới tình huống này bắt hắn buồn nôn hề hề mà nói nhu tình mật ngữ, thật là khiến cho khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, may mà cách một tầng bụi đất trên mặt che đi, bằng không thì hắn cũng mất mặt muốn chết.

“Cái này có cái gì phải hỏi, ta cho là nàng đang dồn sức tìm kiếm mạch ngọc, mà ta không giúp được gì cho nên chỉ có thể bảo vệ nàng thôi.” Tiêu Vân Trác lập tức lảng sang chuyện khác, đề tài này rất nguy hiểm, bây giờ còn chưa phải là lúc để nói, hiện tại hắn chưa có dũng khí để thổ lộ.

Thường Hy lại không chịu bỏ qua, nhìn Tiêu Vân Trác: “Không cho phép nói sang chuyện khác!” Nói tới chỗ này Thường Hy thế nhưng cũng đỏ mặt. Nàng cũng không dễ dàng a, một đại cô nương gia chủ động đi hỏi loại chuyện này, hắn vậy mà còn tỏ thái độ!

Tiêu Vân Trác nhìn dáng vẻ hung hăng của Thường Hy, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh Lệ Bình đối xử với Tam ca của hắn, nhất thời không nhịn được mà cười ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.