Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 222: Dắt tay người trọn kiếp không buông (1)



Thấy được biểu tình kinh ngạc của Thường Hy, Tiêu Vân Trác cũng không muốn tiếp tục ở đề tài này nữa, lại nói: “Mẫu hậu ta qua đời sớm, đại ca và ngũ đệ nhìn chằm chằm ngôi vị Hoàng đế, lấy thông minh của nàng nhất định có thể nhìn ra những năm gần đây tình cảnh của ta có bao nhiêu hung hiểm.”

Nghe tới đó thì Thường Hy im lặng không lên tiếng. Từ xưa đến nay chuyện tranh giành ngôi vị Hoàng đế chưa có bao giờ ngừng lại, nếu như một buổi sáng thức dậy nghe người ta nói không còn chuyện tranh giành đế vị nữa thì mới là lạ đấy. Trước kia tuy nàng biết rằng việc tranh đoạt này vô cùng nguy hiểm, nhưng là không có khắc sâu trải nghiệm như mấy tháng vừa qua. Nàng là Thượng nghi Đông cung duy nhất bên cạnh Tiêu Vân Trác, không biết có bao nhiêu người muốn ám hại nàng để gián tiếp ra tay trên người Tiêu Vân Trác đấy.

“Cả đời này ta chưa từng nghĩ qua có thể thích một nữ nhân hay không, ta chỉ có thể tự nói với mình rằng ta không thể đi thích bất kỳ một nữ nhân nào cả.” Tiêu Vân Trác nói tới chỗ này có chút khổ sở, đều nói sinh ra ở Hoàng gia là tốt đẹp, nhưng chỉ khi tự mình thể nghiệm thì mới có thể rõ được đó là tư vị gì?

“Tự bản thân ta chính là sống được ngày hôm nay phải suy tính chuyện ngày mai, thế nào còn thời gian đi thích một nữ nhân đây? Nhưng là Ngu Thường Hy nàng đã từ từ tiến vào trong lòng của ta, bất tri bất giác, bất tri bất giác liền tiến vào…” Tiêu Vân Trác thấp giọng mà nói ra, thanh âm ở trong buồng xe chật hẹp này nghe có vẻ càng thêm nặng nề, khiến Thường Hy không nhịn được muốn lên tiếng kinh hô. Nàng là đang nghe lầm, là ảo giác sao? Trừng to mắt nhìn Tiêu Vân Trác, lắp bắp nói: “Anh… Anh nói cái gì?”

Tiêu Vân Trác nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Thường Hy, một chút khẩn trương còn lại trong lòng cũng từ từ biến mất, thì ra nói được khỏi miệng cũng không có khó khăn như vậy. Hắn đưa tay nắm lấy tay Thường Hy, không cho phép nàng rút lại, năm ngón tay đan lại thật chặt, lúc này mới nói tiếp: “Ngu Thường Hy, lần đầu tiên nhìn thấy nàng thì bị nàng nhéo tai. Ta lớn như vậy rồi còn chưa có ai dám đụng đến một đầu ngón tay của ta. Lần thứ hai gặp nàng, bị nàng xô trúng mà rơi xuống nước. Lần thứ ba thì bị nàng đạp vào trong nước, ta đây chưa từng bị xui xẻo qua như vậy, chỉ có từ lúc gặp nàng mới bắt đầu xui xẻo.”

“Cái gì? Rõ ràng là anh đụng khiến tôi ngã xuống nước, ác nhân lại dám cáo trạng trước hay sao? Tôi gặp phải anh mới xui xẻo đâu rồi, hai ba phen liền thiếu chút nữa mất mạng, không phải bị người sống thiết kế thì cũng là bị người chết tính toán…” Thường Hy không nhịn được mà phản bác, đời này nàng gặp phải hắn cũng là rất xui xẻo a, hôm nay thiếu chút nữa là vùi thân trong thạch trận rồi!

Tiêu Vân Trác nghe đến như thế, bao nhiêu thương cảm đối với nàng đều không cánh mà bay. Mỗi lần đối mặt với Thường Hy khuôn mặt hắn không cách nào mà không bị co rút vài lần. Được rồi, hắn nhận thua, cũng không ngăn nổi bản thân cười khẽ một tiếng, ánh mắt nhìn Thường Hy mềm nhũn đi ba phần, mở miệng hỏi: “Ngu Thường Hy, nàng là nữ nhân duy nhất đi vào lòng của ta, nhưng ta lại không thể hứa hẹn cho nàng bất kỳ tương lai gì cả. Ta không thể giống như Chương Tứ Thần, có thể lớn tiếng tuyên bố cả đời không nạp thêm thê thiếp, ta cũng không thể giống như các vị trượng phu khác, cả ngày ở bên cạnh nàng, ta lại càng không thể thời thời khắc khắc bảo vệ nàng được an toàn…”

Thường Hy nhìn vào đôi mắt của Tiêu Vân Trác, nhìn thấy bên trong đó một tầng âm ai cùng bất đắc dĩ, con ngươi đen như mã não kia càng không ngừng có xoáy nước xoay tròn, giống như tất cả tâm của nàng đều đang bị hút vào trong đó. Tiêu Vân Trác nói những lời này nàng đều biết, cũng hoàn toàn hiểu được. Hắn là Thái tử một nước, không phải bách tính bình dân, hắn có rất nhiều thân bất do kỷ. Những lời này mặc dù làm lòng nàng đau nhói nhưng mỗi lời nói đều vô cùng chân thật, chính là bởi vì quá chân thật cho nên mới càng khiến nàng đau triệt nội tâm.

Thường Hy yên lặng gật đầu một cái nhưng một câu cũng không nói ra được, nàng sợ… Nàng sợ vừa lên tiếng sẽ không nhịn được mà khóc lên. Hắn nói, nàng là nữ nhân duy nhất đi vào lòng hắn; hắn nói, hắn không thể thời khắc bảo vệ an toàn cho nàng, hắn nói… Cho nên hắn muốn buông tha nàng sao? Cho nên giữa bọn họ vĩnh viễn sẽ không có khả năng sao?

“Cho nên, ngay cả Thái tử gia yêu thích tôi, cũng muốn đẩy tôi ra phải không?” Thường Hy mặc dù hiểu trong lòng, nhưng là vẫn không có biện pháp bình tĩnh mà phải thốt ra miệng hỏi.

Tiêu Vân Trác lắc đầu một cái, đang muốn nói chuyện nhưng vì Thường Hy cúi thấp đầu không nhìn thấy động tác của hắn cho nên giành nói trước: “Ngày thứ nhất tiến vào Đông cung, anh đã nói rằng nữ nhân đứng bên cạnh anh phải cường giả. Tôi hiểu rằng anh không có cách nào để thời thời khắc khắc bảo vệ nữ nhân bên cạnh mình, cho nên muốn nàng trở nên mạnh mẽ, có đủ sức tự vệ thì anh mới an tâm mà ứng phó bên ngoài. Vì thế, anh không cần phải luôn luôn ở bên cạnh tôi, tôi có thể bảo vệ mình không bị một chút tổn thương. Anh không có thời gian ở cùng với tôi, tôi hiểu được là anh có cả thiên hạ, anh phải làm việc rất nhiều. Tôi chỉ hy vọng rằng trong lúc bất chợt ngừng lại, anh nhớ ra rằng bên cạnh mình có tôi. Anh không thể hứa hẹn cho tôi tương lai, tôi biết rằng mình chỉ là con gái của thương nhân, địa vị so với anh là một trời một vực, nhưng là tôi vẫn như cũ hy vọng… Đứng bên cạnh anh, cùng anh đối với mặt vứi bao mưa gió là tôi. Biết rõ mình không xứng, nhưng là làm sao bây giờ? Tôi đã thích anh, biết rõ mình rất buồn cười nhưng vẫn như cũ muốn vì anh che gió chắn mưa. Biết rõ tương lai anh sẽ có Hoàng hậu, sẽ có rất nhiều phi tử, nhưng là trước lúc đó… Trước lúc đó, trong lòng anh chỉ cần có một mình tôi là đủ rồi. Chẳng qua là điều đó… Có thể không?”

Thường Hy cảm thấy mình rất ngu ngốc, tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa, biết rõ cuối cùng sẽ tan thành mây khói, biết rõ cuối cùng người đứng bên cạnh hắn sẽ không phải là nàng, nhưng mà nàng muốn là duy nhất của hắn, trước khi hắn cưới Hoàng hậu, dù chỉ trong một tháng, một năm, hay chỉ là một ngày cũng tốt!

Tiêu Vân Trác nghe lời nói đáng thương của Thường Hy, nghe được yêu cầu nhỏ bé của nàng, rốt cuộc cũng không nhịn được mà hốc mắt ướt át, vẫn còn có người so với hắn ngốc nghếch hơn. Thật là một cô gái ngu ngốc!

Tiêu Vân Trác đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Thường Hy, đưa tay ôm nàng vào trong ngực, dán ở lỗ tai nàng hỏi: “Vậy sau khi ta cưới Hoàng hậu rồi, nàng sẽ làm sao?”

Thân thể Thường Hy đang vùi trong ngực Tiêu Vân Trác bỗng chốc cứng đờ. Đúng vậy, sau khi hắn cưới Hoàng hậu thì nàng nên làm cái gì bây giờ? Cùng người khác chung một chồng nàng tuyệt đối không đồng ý, hơn nữa người nọ còn là Tiêu Vân Trác thì nàng càng không chịu, thế nhưng nàng biết nên làm cái gì?

Tiêu Vân Trác nghe không được thanh âm Thường Hy, lại hỏi tới: “Nàng sẽ làm sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.