Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 279



Thân thể Thường Hy rơi xuống dưới, trong lòng rét lạnh từng cơn, theo bản năng mà vươn tay muốn tóm lấy vật gì đó, lúc này bàn tay của nàng lại được một bàn tay có lực nắm chặt lấy. Thường Hy thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngẩng lên nhìn thì thấy Chuyên Tôn Nhạc Đan đang nắm lấy tay nàng không buông, không biết làm sao trong lòng nàng thoáng qua một tia thất vọng, nàng muốn người cứu mình là Tiêu Vân Trác.

Biến cố ngoài ý muốn này nhất thời làm người trong đình dừng lại động tác, ai cũng không dám vọng động. Tiêu Vân Trác muốn tiến lên cứu Thường Hy lại bị Tiêu Vân Triệt kéo lại, thấp giọng nói ra: “Sang đó sẽ hại chết nàng!” Vừa nói vừa bĩu môi đánh mắt sang hai nhóm hắc y nhân cũng đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Dịch Dương thấy Chuyên Tôn Nhạc Đan gặp nạn thì lòng như lửa đốt, tại sao giờ khắc này mà thiếu chủ còn t*ng trùng lên não, lại đi cứu nàng ta? Ngay cả như vậy thì hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ vừa động đậy thì những hắc y nhân này sẽ ra tay, cục diện lại một lần nữa lâm vào bế tắc.

Nhưng là Chuyên Tôn Nhạc Đan lại không kiên trì nổi, cánh tay của hắn bám được lan can, nhưng dù sao hắn cũng đang kéo một người, sức lực trong tay ngày càng nhỏ, cánh tay bám víu lấy lan can cũng duy trì không nổi. Thường Hy cảm thấy sức hắn yếu dần, há miệng nói: “Huynh mau buông tay, nếu không thì cả hai chúng ta cùng chết! Mau buông tay!”

Trán Chuyên Tôn Nhạc Đan che kín mồ hôi nhưng lại lắc đầu một cái không chịu buông. Hắn cũng không biết tại sao hắn lại cố chấp như vậy, nhưng nếu như để cho Thường Hy rơi xuống táng thân ở đáy cốc, hắn thực sự không làm được, chỉ có thể dùng hết hơi sức kéo dài thời gian.

Dịch Dương đứng tương đối gần phía ngoài có thể dễ dàng nhìn thấy tình hình, còn bọn Tiêu Vân Trác ở khá xa lại không thể thấy được, nhưng khi trông thấy thần sắc Dịch Dương không đúng thì Tiêu Vân Trác cũng không nhịn được nữa, cất bước đi lên phía trước. Lúc này đám hắc y nhân trông thấy vậy cũng lập tức hành động, trong đình nhất thời lại loạn thành một mảnh.

Dịch Dương ngay lập tức bổ nhào lên phía trước muốn bắt lấy tay Chuyên Tôn Nhạc Đan, tuy nhiên cái chụp được chỉ là một khoảng trống không. Tay của Chuyên Tôn Nhạc Đan cứ thế mà trượt dần rồi xơi xuống dưới.

“Thiếu chủ!!!”

“Thường Hy!!!”

Thường Hy có cảm giác thân thể mình đang không ngừng lao xuống, thỉnh thoảng còn đụng phải một vài nhánh cây vươn ra ngoài. Tay nàng không ngừng túm lấy moi vật xung quanh, cho dù là một nhành cây khô cũng giúp giảm tốc độ. Rốt cuộc nàng cũng tóm được một cành cây, người còn chưa định thần được rõ ràng liền trông thấy Chuyên Tôn Nhạc Đan ở bên người trượt qua. Thường Hy không chút nghĩ ngợi liền theo bản năng túm chặt lấy hắn, bắt thì bắt được, nhưng nhánh cây nàng đang lôi kéo lại quá nhỏ, hơn nữa sức rơi của Chuyên Tôn Nhạc Đan lại quá lớn. Không cần nói cũng biết, nhánh cây kia trực tiếp đứt phựt một cái, cả hai người lại tiếp tục rơi xuống…

Không biết rơi trong bao lâu, cả người đều chạm phải vách núi, hai người khống chế không được liền theo vách núi rơi xuống. Thường Hy chỉ cảm thấy cả người đau nhức muốn chết, cũng không biết có phải là do những mảnh đá nhọn đâm vào hay không. Bất chợt thân thể đâm phải cái gì đó mà dừng lại, Thường Hy chỉ thấy trước mặt tung tóe sao vàng, thật may là đụng vào vật mềm nhũn nếu không nàng cũng bỏ mạng ngay tại chỗ rồi!

Thường Hy không bị hôn mê, chậm rãi mở mắt, đập vào mắt nàng là sắc áo quen thuộc. Nàng đập phải người Chuyên Tôn Nhạc Đan, khó trách cảm thấy vật kia mềm nhũn!

Nghĩ tới đây Thường Hy nào còn để ý tới đầu của mình còn đang váng vất, vội vã bám một tảng đá ngồi dậy, đưa tay lay động Chuyên Tôn Nhạc Đan, trong miệng hô: “Nhạc Đan, huynh làm sao vậy?”

Kêu một tiếng không người nào trả lời, Thường Hy cũng có chút luống cuống, vội vàng dùng lực lắc thêm lần nữa nhưng Chuyên Tôn Nhạc Đan vẫn bất động như cũ. Thường Hy dùng sức đứng dậy, khó khăn lật lại thân thể của Chuyên Tôn Nhạc Đan, chỉ thấy hắn hai mắt nhắm nghiền, trên trán u to một cục, thì ra là bị đụng cho hôn mê bất tỉnh.

Thường Hy không yên lòng, lại vươn tay ra chóp mũi của hắn thử một phen, cảm nhận được hô hấp yếu ớt lúc này mới an tâm phần nào. Nàng đứng dậy quan sát chung quanh, chỉ thấy khắp nơi là sỏi đá và cây cối, thật may là cây cối cũng không đến mức rậm rạp, nếu không chỉ sợ một bước chân nàng cũng không dám đi ra. Thường Hy nhìn một chút lên vách đá, may là vừa rồi còn có dây leo, cành cây để túm vào, nếu không trực tiếp rơi phải đá cuội, thiết tưởng cũng không thể chịu nổi!

Đem Chuyên Tôn Nhạc Đan ngồi dựa thật tốt vào một tảng đá, nàng đi thăm dò xung quanh một chút xem có đường ra hay không, thuận tiện tìm chút nước cho Chuyên Tôn Nhạc Đan, nếu không không biết phải bao lâu mới tỉnh. Thường Hy túm chéo quần thận trọng đi về phía trước, chỉ thấy mỗi một khớp xương trên người đều đang kêu gào đau đớn. Nhưng là bây giờ Chuyên Tôn Nhạc Đan đang hôn mê bất tỉnh, nàng không thể ngã xuống, nếu không hai người không biết có thể còn sống hay không nữa. Thường Hy cắn răng đi về phía trước, trên trán không ngừng chảy ra mồ hôi, sau lưng đau muốn chết, bả vai vừa động đậy cũng làm cho người ta đau đến chống đỡ không nổi!

Thường Hy không nhìn thấy, sau lưng nàng bị đá đâm vạch cho một vết thương thật lớn, máu đỏ thấm ra ướt cả lưng áo. Tại hoàn cảnh như thế này mới khiến Thường Hy bất chấp mà quên đi đau đớn, nếu không trong lúc bình thường chỉ sợ nàng đã đau đến mức ngất đi rồi!

Thường Hy đi thêm một đoạn dài nhưng không tìm thấy nguồn nước, lại cũng không dám đi quá xa chỉ sợ có dã thú xuất hiện nguy hiểm đến Chuyên Tôn Nhạc Đan, chỉ đành phải chậm rãi trở về. Nhưng khi đi được một nửa thì nghe thấy bước chân dồn dập, cả người nàng sắc mặt trắng nhợt, bước chân cũng nhanh hơn. Người tới không biết là địch hay ta, trước hết phải ẩn núp quan sát rồi tính tiếp.

Thường Hy rất nhanh liền trở về bên người Chuyên Tôn Nhạc Đan, chỉ thấy hắn vẫn còn chưa có tỉnh lại, lại nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, nàng liền nhanh chóng quan sát xem chung quanh có chỗ ẩn thân hay không? Chẳng qua là chỗ này ngoại trừ núi đá cũng chính là cây cối, không có một chỗ nào để ẩn nấp. Thường Hy vội muốn chết, nước mắt cũng muốn rớt ra rồi. Những người đó tìm nàng còn chưa biết mưu tính chuyện gì, tóm lại thời điểm còn chưa biết người đến là ai, Thường Hy tuyệt đối không để bọn họ tóm được mình.

Nghĩ vậy Thường Hy liền lập tức kéo Chuyên Tôn Nhạc Đan đến tránh ở trong một kẽ núi. Kẽ núi này xem ra không rộng lắm, chiều sâu thì tạm thời không biết được, nhưng giờ phút này nàng nào còn để ý nhiều nữa, dùng sức kéo Chuyên Tôn Nhạc Đan đi vào, lại vội vàng chạy ra ngoài tìm chút cành lá che kín rồi mới lộn trở về.

Mới vừa làm xong tất cả liền nghe thấy có tiếng người nói: “Chính là chỗ này, các ngươi nhìn xem có vết máu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.