Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 281



Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn Thường Hy, thần sắc dần dần ngưng trọng, hồi lâu mới lên tiếng: “Chỉ sợ có người ngầm ra tay, nhưng người này là ai đây?”

Thường Hy cũng nghĩ tới một điểm này, chỉ tiếc nàng không có biết võ công, không có bản lãnh nghe gió đoán người, nếu không có thể tìm ra được người nọ là ai, nắm chặt tay nói: “Lúc trước hắc y nhân chỉ đích danh nói muốn ta, bọn họ chắc chắn sẽ không ngầm hạ độc thủ.”

Lông mày Chuyên Tôn Nhạc Đan khẽ nhướn lên, nhìn Thường Hy nói: “Ý nàng là do đám người đến sau làm?”

“Ta cũng không dám khẳng định, chẳng qua chỉ dùng phương pháp bài trừ mà đoán ra. Ta đối với mấy vị vương gia cũng không có thâm thù đại hận gì, huống chi bọn họ cũng không có bản lãnh trên giang hồ như vậy. Dịch thị vệ là người của huynh, không có huynh ra lệnh nhất định sẽ không ra tay. Chỉ còn lại hai nhóm hắc y nhân thôi. Nhóm tới trước chỉ đích danh ta hẳn là muốn nhân chứng sống, sẽ không cần mạng của ta. Như vậy cũng chỉ còn có đám người còn lại thôi!” Thường Hy cũng chỉ có thể dùng phương pháp này loại bỏ, bởi vì nàng không có chứng cớ.

Chuyên Tôn Nhạc Đan cũng cảm thấy Thường Hy nói rất có lý, gật đầu một cái, nói: “Ta cũng nghĩ như vậy, chẳng qua là nhóm hắc y nhân đến sau có chút làm người ta đoán không ra. Thân hình nhỏ nhắn như vậy phải là nữ nhân, nhưng nữ nhân trên giang hồ cũng không có mấy người, không có nghe nói gần đây có người nào ngông cuồng dám đến đây chơi trò như thế này!”

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra, Thường Hy thở dài nói: “Trước hết không cần nghĩ nữa, có nghĩ cũng chỉ mất công, đợi sau khi ra khỏi đây rồi tính tiếp!”

Thường Hy vừa nói vừa chậm rãi đứng dậy, vịn vách đã xuyên qua mấy khe lá mà nhìn ra bên ngoài. Sắc trời bắt đầu tối, không biết đến bao giờ mới có người đến cứu viện, nghĩ đến đây nàng cũng có chút chán nản, xoay người nói: “Huynh đợi ở đây một lát đi, ta xem xét chung quanh xem có sơn động gì không, ở lâu chỗ này cũng không phải là một ý kiến tốt, tối nay chỉ sợ phải qua đêm ở chân núi rồi!”

Chuyên Tôn Nhạc Đan gật gật đầu nói: “Nàng cẩn thận một chút, những người đó không biết lúc nào lại quay lại, bảo vệ tính mạng mới là quan trọng.”

Thường Hy cười nhẹ nói: “Huynh yên tâm đi, ta sẽ cẩn thận!”

Thường Hy đem cửa khe đá nới rộng một chút cành cây đi ra ngoài, sau đó lại khôi phục về nguyên dạng rồi mới nhẹ nhàng bước đi. Ở bốn phía tìm kiếm khiến cho nàng tìm thấy một sơn động nhỏ, chỗ này không tính lớn lắm nhưng để cho hai người dung thân vậy cũng là đủ rồi. Hơn nữa cửa động có thảm thực vật tương đối rậm rạp, kín đáo khiến cho Thường Hy hài lòng, theo đường cũ trở về, một hồi lâu mới đỡ Chuyên Tôn Nhạc Đan đi ra, từng bước dời đến sơn động kia.

Chuyên Tôn Nhạc Đan vì cứu Thường Hy cho nên vết thương của hắn nặng hơn nàng rất nhiều, ngay cả đi bộ cũng có chút khó khăn. Thường Hy rất đau lòng, đỡ hắn dựa vào vách tường ngồi xong mới lên tiếng: “Ta bây giờ đi tìm nước uống, thuận tiện thăm dò một chút, bây giờ trời tối rồi chắc sẽ không có việc gì!”

Chuyên Tôn Nhạc Đan không yên lòng, kéo ống tay áo Thường Hy nói: “Ta chưa khát, không cần vội. Bên ngoài rất nguy hiểm, ta không an tâm!”

“Ta cũng không phải làm bằng bùn, gặp nguy hiểm sẽ biết đường trốn, huynh yên tâm đi. Ta nhặt một chút cành khô đốt đống lửa, đêm tháng ba vẫn có chút lạnh, vừa sưởi ấm lại có thể đề phòng dã thú. Huynh không cần lo lắng, ta rất nhanh sẽ trở về!” Thường Hy vừa cười vừa nói, nỗ lực để cho mình duy trì trấn định. Thật ra thì nàng cũng rất sợ, nàng có biết chút võ công nào đâu.

Chuyên Tôn Nhạc Đan ngăn cản không nổi cũng chỉ có thể thở dài: “Nhất định phải cẩn thận, đi nhanh về nhanh!”

Thường Hy gật đầu một cái, ra khỏi cửa động liền xoay người muốn đi, nhưng là lại nghĩ tới trong sơn động cũng chỉ có một mình Chuyên Tôn Nhạc Đan, nếu như có người đến hắn phải làm sao bây giờ? Nhìn đá tảng linh tinh ngoài cửa động, ánh mắt Thường Hy sáng lên. Nàng nhặt đá xếp thành một trận bát quái ngũ hành, xong xuôi mới quay người rời đi. Đừng nói là dã thú, ngay cả người muốn vào cũng không tìm được đường. Thạch trận này tuy nhỏ nhưng cũng có thể vây khốn hai ba người.

Thường Hy tốn một hồi công phu đi tìm nước nhưng phải mất một lúc lâu sau mới tìm ra một đầm nước nhỏ, nhưng là dùng cái gì để mang nước trở về? Đang trong lúc khó khăn, Thường Hy quét mắt nhìn xung quanh rốt cuộc lại nhìn thấy cách đó không xa có một cái hũ bị vỡ, chỉ còn lại nửa bên. Thường Hy lập tức coi nó như trân bảo, mang đến bên bờ đầm cọ rửa bùn đất một phen, mình nàng thì sau khi uống no nê nước mơi múc đầy cái hũ vỡ mang trở về. Chỉ tiếc dưới đáy cốc này một chút quả dại cũng không có, cũng đành phải chịu đói bụng rồi!

Thường Hy quay trở lại sơn động đưa nước cho Chuyên Tôn Nhạc Đan rồi mới lên tiếng: “Vận khí không tệ mới để ta tìm thấy cái hũ vỡ này, nếu không tìm được nguồn nước cũng không thể mang về được. Chỉ tiếc không có đồ ăn, bên trong đầm nước ngay cả bóng dáng một con cá cũng không có!”

Nghe Thường Hy thao thao nói một thôi một hồi, Chuyên Tôn Nhạc Đan không hề cảm thấy chán ghét mà ngược lại chỉ thấy trong lòng ấm áp. Ít nhất thì thời khắc này Thường Hy đang quan tâm hắn, lòng nàng có hắn. Chuyên Tôn Nhạc Đan mang theo nụ cười thản nhiên uống cạn chỗ nước, lúc này mới cảm thấy toàn thân thoải mái, dễ chịu đi nhiều.

Vốn muốn nhóm một đống lửa nhưng hai người lại không có dụng cụ nên đành thôi. Thật may là ngoài cửa sơn động Thường Hy đã bày thạch trận, dã thú không thể đi vào, người đến muốn bắt bọn họ cũng phải phá xong trận pháp đã, nếu không cũng không thể đi vào. Vì vậy Thường Hy đêm nay ngủ coi như an toàn.

Đến nửa đêm, Thường Hy bị âm thanh ồn ào bên ngoài làm cho tỉnh lại, cùng lúc đó Chuyên Tôn Nhạc Đan cũng tỉnh. Trong bóng tối không nhìn thấy rõ mặt nhau, chỉ nghe Thường Hy hỏi: “Nhạc Đan, huynh đã tỉnh chưa?”

“Tỉnh.” Chuyên Tôn Nhạc Đan trả lời, ngay sau đó nói: “Nàng không phải sợ, có ta ở đây rồi. Trước không cần lên tiếng, xem một chút người đến là ai rồi hẵng nói chuyện.”

“Được, huynh yên tâm đi.” Thường Hy đáp, quay người nhìn về phía cửa động, xa xa nhìn thấy trong bóng đêm mịt mùng là ánh đuốc hồng hồng, lửa đỏ như đang thiêu đốt màn đêm.

“Minh vương điện hạ…”

“Ngu thượng nghi…”

Đang gọi là hai người, chẳng qua thanh âm của hai người này Thường Hy cũng không quen thuộc lắm, ắt hẳn là quân sĩ bình thường, cho nên bọn họ cũng không dám trả lời, ai biết là địch hay là bạn?

Đột nhiên thanh âm của Tiêu Vân Trác truyền đến lẫn trong đám người, hắn thế nhưng lại tự mình tìm nàng! Thường Hy kích động trong lòng, cơ hồ là lập tức đứng dậy hô: “Ta ở chỗ này… Ta ở chỗ này…”

Nhưng đúng lúc này, một đạo ánh sáng lạnh lẽo nhắm Thường Hy bắn tới…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.