Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 355



Minh Sắt nghe thế thì khuôn mặt khẽ biến sắc, nói: “Thật nhanh tay nhanh chân. Xong rồi! Lần này thì xong rồi!”

Thường Hy mặc dù không biết nàng tại sao lại nói như vậy nhưng trong lòng mơ hồ có một loại cảm giác khác thường, không hiểu vì sao cái tên Chuyên Tôn Diệp Thành lại hiện lên trong đầu lúc này. Nàng đang mải suy nghĩ thì bất ngờ nghe được bên tai truyền đến một tiếng hét to: “Tất cả dừng tay!”

Đại sảnh đang hỗn loạn nhất thời yên tĩnh trở lại. Thường Hy cảm nhận được thân thể Minh Sắt bên cạnh khẽ run, chỉ nghe nàng khẽ nói: “Nếu như ngươi có thể giữ lại tính mạng cho nương ta, ta sẽ rất cảm kích ngươi.”

Thường Hy không nghĩ nàng ta sẽ nói như vậy, cư nhiên bắt cóc nàng mà lại dùng một loại giọng điệu cầu khẩn thế này. Càng như vậy Thường Hy lại khó có thể dễ dàng cự tuyệt, nhưng Tần Nguyệt Như… Chỉ sợ nàng thật sự cứu không được. Suy nghĩ một chút nàng liền nói: “Tính khí mẫu hậu của ngươi ngươi cũng biết, chuyện bà ta đã làm chỉ sợ ngươi cũng biết nốt, ta có thể giúp cái gì? Sợ là không dễ dàng đâu!”

Minh Sắt đang muốn nói chuyện thì bất chợt rèm che của hai người bị vén lên, một thanh kiếm sắc bén cứ thế đâm vào, lao vun vút hướng về phía Thường Hy. Đoản kiếm trong tay Minh Sắt nhanh chóng chuyển một cái, chỉ nghe thấy tiếng binh khí va chạm nhau đến chói tai, nhất thời đem ánh mắt của mọi người đều chú ý lại đây.

“Dừng tay, đừng động, Thái tử phi đang ở đó!” Ngu Thụy Lân thất sắc kinh hô.

Tiêu Vân Trác đã sớm phản ứng nhanh chóng hướng bên này phi thân tới, chỉ thấy bên ngoài rèm che chính mà một nam tử mặc khôi giáp. Hắn tức giận quát lên: “Còn không mau dừng tay!”

“Thái tử phi bị người khác khống chế, mạt tướng cũng chỉ là cứu giá mà thôi!” Vừa nói, trường kiếm trong tay lại nhẫn tâm đâm sâu thêm một tấc. Sắc mặt Tiêu Vân Trác tái xanh, không kịp lên tiếng liền hướng binh lính kia đá tới, chỉ nghe được một tiếng thét kinh hãi, ngay sau đó trên tấm rèm có máu tươi rỉ ra. Tiêu Vân Trác sợ đến mức linh hồn cũng muốn xuất khiếu, la lên: “Hy nhi, nàng làm sao vậy?”

Dưới chân không chút lưu tình đem tên binh lính đạp ngã trên mặt đất. Lúc này mọi người cũng chạy tới, vén rèm lên thì nhìn thấy Thường Hy bình an vô sự nhưng bên người nàng lại có một cô gái bị thương, máu từ trên cánh tay chảy xuống không ngừng.

“Minh Sắt!” Chuyên Tôn Nhạc Đan lớn tiếng hô, đẩy ra mọi người đỡ lấy muội tử của mình, hỏi: “Muội có sao không?”

“Không sao, một chút bị thương nhỏ không chết được!” Minh Sắt nhìn ca ca nhà mình nói, Chuyên Tôn Nhạc Đan lúc này mới yên lòng, lại quay đầu nhìn về phía Thường Hy đang được Tiêu Vân Trác ôm vào trong lòng, hỏi: “Nàng vẫn ổn chứ?”

“Đa tạ Minh Sắt đã cứu ta một mạng, nếu không kiếm kia đã trực tiếp đâm vào ngực ta rồi.” Thường Hy vẫn còn cảm thấy sợ hãi, tình huống lúc đó thật là nguy hiểm, nếu không nhờ Minh Sắt ra tay chống đỡ thì nàng thật sự đã…

Ngu Thụy Lân tiến lên một bước, hai tay ôm quyền nói: “Đa tạ cô nương trượng nghĩa cứu giúp, tại hạ vô cùng cảm kích.”

Minh Sắt nhìn Ngu Thụy Lân, lại nhìn đến Thường Hy, cười nói: “Ngươi là ca ca của nàng?”

Ngu Thụy Lân gật đầu một cái, lại nói: “Đại ân không lời nào cảm tạ hết. Nếu cô nương có việc cần giúp chỉ cần mở lời, tại hạ sẽ cố gắng làm hết sức.”

“Vậy ngươi liền giết chết Tiêu Vân Trác coi như là báo ân rồi!” Tần Nguyệt Như đột nhiên lên tiếng, trong ánh mắt nhìn Ngu Thụy Lân tràn đầy nụ cười chế nhạo.

Ngu Thụy Lân cau mày nói: “Thứ cho tại hạ làm không được, điều này rất quá đáng!”

Tần Nguyệt Như cười lạnh nói: “Đã nói có chuyện thì tìm ngươi, bây giờ lại chối đây đẩy! Quả nhiên là một tiểu nhân!”

Ngu Thụy Lân biến sắc, ngay sau đó vô cùng chính khí nói: “Đại trượng phu đã nói thì sẽ giữ lời, nhưng làm chuyện gì cũng phải đúng với tín nghĩa. Thái tử điện hạ chính là Thái tử của Đỉnh Nguyệt ta, tại hạ cho dù phải hy sinh tính mạng cũng phải bảo vệ. Huống chi đây là yêu cầu của Thái hậu chứ không phải yêu cầu của tiểu thư Minh Sắt. Thái hậu không có cản kiếm thay cho muội tử nhà ta, nếu tình huống vừa rồi hẳn là thái hậu sẽ càng đẩy muội tử nhà ta ra ngoài chứ?”

Thần sắc Tần Nguyệt Như biến đổi, không để ý đến Ngu Thụy Lân mà nhìn Minh Sắt nói: “Nhanh lên, bảo hắn giết Tiêu Vân Trác!” Chỉ cần Tiêu Vân Trác chết thì đám người Đỉnh Nguyệt này sẽ rút lui, tình cảnh khốn quẫn lúc này cũng có cơ lật ngược. Nhưng Tần thái hậu cũng bỏ qua một việc, đó chính là Chuyên Tôn Diệp Thành đã xuất hiện, làm sao có thể vãn hồi tình thế? Cả tòa hoàng thành đã bị khống chế, nào còn là hoàng thành nằm trong tay bà ta trước đây?

Minh Sắt lộ vẻ mặt khó khăn nhìn Tần Nguyệt Như một cái, lại nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan, khẽ cắn răng nói: “Nương, chúng ta đều đi đi. Con và ca ca mang nương đến nhà cũ của con có được hay không? Nương thường nói thích nhất phong cảnh ở đó mà, về sau chúng ta sẽ sống ở đó có được không? Đừng dây dưa với những thứ phàm tục này nữa, nương hãy buông tha cho ân oán kia đi, chúng con sẽ cầu xin bọn họ tha thứ cho nương, được không?”

Tần Nguyệt Như sửng sốt, không ngờ rằng nữ nhi của mình lại có thể nói ra những lời như vậy, trong lúc nhất thời không khống chế được, đánh cho nàng một bạt tai, quát: “Được, được lắm, ngươi với ca ca của ngươi đều muốn phản bội ta có phải hay không? Ta làm sao có thể nuôi ra hai đứa con bất hiếu như vậy?!”

“Mẫu hậu, buông tay đi, cùng con và Minh Sắt sống ẩn cư được không? Nhi tử nhất định sẽ hiếu thuận người thật tốt, coi như nhi tử van xin người đấy!” Chuyên Tôn Nhạc Đan biết chuyện tình đã không thể vãn hồi. Chuyên Tôn Diệp Thành vừa nhìn đã biết là có chuẩn bị mà tới, Tiêu Vân Trác chính là cùng hắn liên thủ nếu không tuyệt đối không thể bọn họ vừa vào cung thì người của Chuyên Tôn Diệp Thành đã khống chế hoàng thành. Nhất định là người của Chuyên Tôn Diệp Thành đi theo Tiêu Vân Trác xâm nhập vào cung.

Không nghĩ tới mẫu hậu cơ trí như vậy cũng sẽ có lúc hồ đồ như ngày hôm nay. Bọn họ không muốn gì khác, chỉ cần an ổn sống qua ngày là được rồi.

Tần Nguyệt Như quả thật là đã bị chọc giận đến phát điên, chỉ có cảm giác cả đời này mình đã thất bại vô cùng. Thậm chí ngay cả con của mình cũng giúp người ngoài nói chuyện, nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan nói: “Ta làm tất cả là vì ai? Cũng chỉ là muốn đưa ngươi lên đế vị! Hôm nay ngươi lại nói những lời nhụt chí như vậy là muốn tức chết ta sao?”

“Những thứ này cũng không phải là điều nhi tử muốn. Mẫu hậu, nghe lời khuyên của nhi tử lần này thôi, chúng ta rời khỏi đây đi. Ngôi vị hoàng đế này vốn không thuộc về ta, phụ hoàng muốn truyền nó cho nhị ca, chúng ta trả lại cho huynh ấy, từ đây tiêu diêu tự tại không phải là tốt sao?” Chuyên Tôn Nhạc Đan thật sự mệt mỏi, hắn không muốn sống cuộc sống như thế này nữa. Hắn chỉ muốn tiêu dao ở một nơi sơn thủy hữu tình, vô dục vô cầu tùy tâm sở dục là tốt rồi.

Gương mặt Tần Nguyệt Như trở nên xanh mét, nhìn con trai của mình mà tức giận một câu cũng không nói lên lời. Cùng lúc đó Mạnh Điệp Vũ cũng tiến lên thét lớn: “Muốn đi thì trả lại mạng cho cha mẹ ta mới có thể rời đi!”

Tần Nguyệt Như hừ lạnh một tiếng: “Tự mình tìm chết! Ban đầu đáng ra không nên mềm lòng, diệt cỏ diệt tận gốc, đã muốn chết thì không oán được ai!” Trong lúc bất chợt Tần Nguyệt Như cười lớn một tiếng, nhìn mọi người nói: “Một lũ ngu ngốc các ngươi, không cảm thấy hôm nay trong đại điện có hương thơm rất dễ ngửi hay sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.