Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 363



Màn đêm dần dần buông xuống, mặt nước hồ Thiên Hà lăn tăn ngàn gợn sóng. Sóng nước cứ một tầng lại một tầng đan lấy nhau, giống như một vòi xoáy khổng lồ chỉ chực chờ để nuốt chửng người ta vào đó. Thường Hy hít sâu một hơi, bước chân nhanh chóng ra khỏi thạch đình. Nàng không thể tiếp tục ở nơi này, nhất định phải hành động, nếu không đợi thêm nửa canh giờ nữa bầu trời sẽ tối hẳn, sáng mai hồ Thiên Hà lại xuất hiện nhiều hơn một cỗ thi thể rồi.

Thân ảnh của Thường Hy từ từ biến mất trong màn đêm, xa xa nhìn lại chỉ thấy một điểm đen nhỏ thấp thoáng. Lúc này ở bụi hoa gần thạch đình nơi Thường Hy vừa ngồi lập tức xuất hiện hai người, mặc dù dưới bóng đêm không nhìn rõ hình dáng của các bọn họ nhưng vẫn nhìn ra được đó là hai cô gái. Chéo quần phiêu dật tung bay trong làn gió đêm, thỉnh thoảng dưới ánh trăng lại lóe lên một tia sáng lạnh.

Hai người cũng không nói lời nào, theo phương hướng Thường Hy vừa rời đi mà đuổi theo. Rất nhanh liền nhìn thấy Thường Hy vượt qua thành cung Lân Chỉ, bước chân của hai người cũng trở nên dồn dập. Dưới bóng đêm còn chưa có đen đặc chỉ thấy hai bóng người nhanh chóng lướt đi.

Chỉ trong chốc lát hai người đã đến được cửa cung, nhưng là… Tại sao lại không có ai?

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, chỉ cảm thấy sau lưng rét lạnh, một người sống sờ sờ ra đó tại sao bỗng dưng lại biến mất? Vượt qua cửa Lân Chỉ cung, muốn về Đông cung chỉ có thể đi theo một con đường duy nhất. Con đường này rất rộng rãi, không có cây cối bao phủ, muốn nhìn xem có người hay không là điều rất dễ dàng, nhưng tại sao lại không có ai?

Từ nơi này nhìn đến kiền môn, đừng nói là bóng người, ngay cả một cái quỷ ảnh cũng không có.

“Đây là có chuyện gì? Người đâu?” Một trong hai người nhìn về phía người đồng hành của mình hỏi, trong thanh âm mang theo một tia tức giận.

“Làm sao lại đột nhiên biến mất? Chúng ta nhanh đi tìm một chút, có thể là đang trốn ở nơi nào đó.” Người còn lại cẩn thận hồi đáp. Thanh âm hai người rất thấp nhưng trong đêm tối vẫn nghe thấy rất rõ ràng.

“Thật đáng chết! Nếu để cho nàng ta chạy mất, ta và ngươi sẽ đều mất mạng! Còn không mau đi tìm, lát nữa quay trở lại chỗ này hội hợp!”

“Được, ta lập tức đi tìm!”

Hai người nhanh chóng tách ra, một người hướng kiền môn đuổi tới, một người tìm kiếm ở cây cối, bụi hoa xung quanh. Qua một lúc lâu người đuổi theo hướng kiền môn đã trở lại, chỉ thấy nàng ta lên tiếng: “Không có gì cả. Ta đuổi đến kiền môn nhưng không phát hiện ra ai. Theo tốc độ của chúng ta thì nàng nhất định sẽ không tới được đó.”

“Lùm cây, bụi cỏ xung quanh đây ta cũng đã tìm rồi, không có.”

“Một người sống có thể biến đi đâu? Nàng ta có thai, căn bản là không thể chạy xa…”

Đang nói thì cô gái kia quay đầu nhìn về phía cửa cung Lân Chỉ, do dự nói: “Ngươi nghĩ xem nàng ta có vào nơi này hay không?”

“Đi xem một chút, nếu nàng ta vào cửa nhất định sẽ có dấu vết.”

Hai người hướng cửa Lân Chỉ cung đi tới. Cũng không trách họ có ý nghĩ như vậy, nơi này quả thật ngoài Lân Chỉ cung thì không còn chỗ nào để trốn. Lân Chỉ cung là nơi ẩn thân duy nhất. Hai người tới trước cửa cung cẩn thận nhìn mọi thứ, sau đó mới lên tiếng: “Ngươi nhìn nơi này, lá cây không có dấu vết bị dẫm đạp, bụi bậm trước cửa cũng không có dấu chân. Nàng ta không thể bay vào chứ?”

“Thật sự là kỳ quái, nàng ta có thể chạy đi nơi nào? Khó trách chủ tử nói Ngu Thường Hy là người khiến người ta khó lòng phòng bị, hôm nay xem quả nhiên không phải là giả. Trước kia còn tưởng chỉ là lời đồn đại trong cung, nay mới biết không thể không tin tưởng.”

“Người ta dù sao cũng là thần nữ hộ quốc, nói không chừng thật biết chút tà ma dị pháp!” Thanh âm nói chuyện vô cùng tức giận.

“Đừng nói chuyện này nữa. Bây giờ chúng ta trở về biết giao phó thế nào? Chủ tử nếu biết cái gì chúng ta cũng không hoàn thành sẽ xử trí chúng ta sao đây? Ta nghĩ một chút đã thấy sợ, ngươi tìm biện pháp đi!”

“Cũng chỉ là lạc mất người, sợ cái gì? Mặc dù chủ tử có ý định bắt chúng ta trừ khử nàng nhưng cũng không nói nhất định phải làm được. Hơn nữa Ngu Thường Hy lại giảo hoạt ngoài dự liệu của chúng ta, chủ tử cũng là người hiểu rõ về Ngu Thường Hy, nhất định sẽ không trừng phạt chúng ta.”

“Ta không dám chắc đâu. Tính khí chủ tử ngươi cũng biết, ai dám chọc giận nàng?”

Trăng sáng trên bầu trời vốn bị mây đen che phủ lại một lần nữa lộ ra, chiếu ánh sáng như dát bạc xuống mặt đất. Ánh sáng kia chiếu lên hai cô gái đang nói chuyện, chỉ thấy khóe miệng hai cô gái này đều có một nốt ruồi chu sa, một bên trái, một bên phải. Nốt ruồi này cũng không lớn, khi nói chuyện thì như ẩn như hiện không rõ nguyên cớ, thật sự là thêm một mùi vị phong tình yêu mị.

“Tất cả mọi chuyện chủ tử đã sắp xếp xong xuôi, Ngu Thường Hy có tài giỏi cỡ nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay của ngài. Huống chi trong tay chủ tử còn có lợi thế, chỉ cần về sau chúng ta lấy công chuộc tội là có thể lưu lại một cái mạng.”

“Nói cũng đúng. Chắc chủ tử chờ cả ngày cũng đã sốt ruột rồi, chúng ta nhanh trở về thôi.”

Nhận được một cái gật đầu hai người mới đi về. Bước ra khỏi cửa cung, bọn họ thế nhưng lại không đi mà ẩn nấp vào một chỗ kín đáo, chỉ thò đầu ra quan sát động tĩnh trước cửa Lân Chỉ cung. Ước chừng qua thời gian một nén hương cũng không thấy có người xuất hiện, thần sắc hai người cực kỳ khó coi, chẳng lẽ họ thật sự suy đoán sai, Ngu Thường Hy cũng không có ở Lân Chỉ cung? Mới vừa rồi bọn họ nói những lời đó đều là vì muốn dẫn dụ Thường Hy đi ra, nhưng bây giờ hai người lại có chút hoài nghi, Ngu Thường Hy đến tột cùng là đi nơi nào?

“Dứu Vân, một người sống không thể nào biến mất như bốc hơi được. Ngươi nói xem nàng đi nơi nào?”

“Không biết, chủ tử nói chúng ta cứ như kế hoạch mà làm, ai biết được lại lạc mất người. Họa Sắc, chủ tử dặn rằng Ngu Thường Hy lòng nghi ngờ rất nặng, chúng ta nhất định sẽ bị nàng ta phát hiện nên bảo chúng ta kiên nhẫn chờ trời tối mới động thủ. Ở bên kia nương nương sẽ chế trụ Thái tử gia, lúc đó thần không biết, quỷ không hay, chỉ sợ tất cả mọi người đều cho rằng Ngu Thường Hy trượt chân ngã xuống nước. Nhưng bây giờ mọi chuyện bị chúng ta làm hư rồi, nên làm cái gì đây?”

Họa Sắc lắc đầu một cái, nhớ tới thủ đoạn của chủ tử mình mà bất giác rùng mình, nói: “Còn có thể thế nào, canh chừng Lân Chỉ cung. Ta cũng không tin nàng ta có thể phi thiên độn thổ. Tự tiện xông vào Lân Chỉ cung cũng là tội chết, đến lúc đó chúng ta không cần động thủ nàng ta cũng sẽ chỉ còn đường chết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.