Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 367



Hiện tại Trịnh Thuận cũng không cần ban thưởng, chỉ cần được xả giận là tốt rồi, vì vậy đi theo sau lưng Thường Hy liền tiến vào.

Cung nhân vừa thấy Thường Hy liền khom lưng hành lễ. Ra đón ở cửa là một cung nữ cấp cao, vừa nhìn liền biết là cung nữ được chủ tử coi trọng. Thường Hy ngẩng đầu nhìn, vừa nhìn thì thân thể hơi cứng lại. Nốt ruồi chu sa nơi khóe miệng nàng ta khiến Thường Hy nhớ tới thân ảnh buổi tối hôm đó tại Lân Chỉ cung, cũng không biết người trước mắt này là Dứu Vân hay Họa Sắc. Quả nhiên kẻ muốn hại nàng là Dương Lạc Thanh!

“Nô tỳ Dứu Vân tham kiến Thái tử phi!” Dứu Vân vội tiến lên hành lễ, cử chỉ đúng mực, không hề có một chút gọi là có sát ý đối với Thường Hy, giống như chuyện tối ngày hôm qua chưa từng xảy ra.

Thường Hy cười một tiếng, nói: “Đứng dậy đi.” Thanh âm dừng lại, cố ý quan sát nàng, nói: “Nhìn thật lạ mắt, trước kia cũng chưa từng thấy qua, là người ở cung nào hay sao?”

Dứu Vân không nghĩ tới Thường Hy sẽ hỏi như thế, vội thu liễm thần sắc, nói: “Trước kia nô tỳ làm việc ở phòng tạp dịch, may nhờ có nương nương thương tiếc nên mới được đến Hương Chỉ cung.”

“Như vậy sao? Ngươi thật có phúc khí!” Thường Hy nhấc chân đi vào chính điện, lại nói: “Bổn cung và Lạc phi cũng là chỗ quen biết, thân thể Lạc phi đã khỏe chưa? Đã lâu không gặp đúng là có chút tưởng niệm.”

“Hồi bẩm Thái tử phi, thân thể nương nương vẫn mạnh khỏe.” Dứu Vân càng phát ra không hiểu Thường Hy, đây là có ý tứ gì?

“Thái tử phi, mời vào.” Thanh âm Dương Lạc Thanh xuyên thấu qua tấm rèm truyền ra.

Khóe miệng Thường Hy khẽ nhếch lên, thật là quá phách lối. Nhưng nàng cũng không thèm so đo, chỉ đứng ở cửa nói: “Bổn cung cũng không vào nữa. Hôm nay chỉ muốn cùng Lạc phi nói chút chuyện nhà, nếu thân thể Lạc phi không tiện thì để hôm khác đi, bổn cung không quấy rầy ngươi.”

Trong phòng yên tĩnh lại. Khóe miệng Dứu Vân giật giật, không nghĩ Thái tử phi lại là người khó chơi như vậy. Lạc phi muốn gọi nàng tiến vào để trấn áp khí thế, ai ngờ nàng ta lại lấy lui làm tiến.

“Thái tử phi nếu có chuyện vậy bổn cung đành ra vậy.” Dương Lạc Thanh khẽ cười nói. Trong chớp mắt rèm che bị vén lên, nàng ta vịn tay Vãn Thu đi ra, Triêu Hà cúi đầu đi ở phía sau. Hai người không nhìn đến Thường Hy, tựa hồ như không quen biết nàng.

Thường Hy cũng giống như không hề phát hiện ra Triêu Hà và Vãn Thu, cười nói: “Kẻ sĩ cách biệt ba ngày phải rửa mắt mà nhìn, không nghĩ tới chỉ trong thời gian ngắn ngủi nương nương lại bay lên rất nhanh.”

“Ngươi cũng không phải giống vậy? Một bước lên trời, phải không?” Dương Lạc Thanh cười nói, tựa hồ tuyệt không lo lắng đối nghịch với Thường Hy.

Thường Hy thở dài một tiếng, nhìn Dương Lạc Thanh, nói: “Người khác không biết chẳng lẽ ngươi còn không biết sao? Ta không thích những danh lợi phú quý này. Điều ta cần, ngươi so với người khác không phải rõ ràng hơn sao?”

Thường Hy nói chuyện rất tùy tiện, giống như một chút cũng không đem Dương Lạc Thanh làm người ngoài, nói gần nói xa tràn đầy thân mật. Người trong đại điện cũng có chút kinh ngạc, ai cũng cho là Thường Hy sẽ tới để hưng sư vấn tội, không ngờ nàng tới lại chỉ để nói chuyện tào lao. Đợi bọn họ dâng trà xong, Thường Hy hướng về phía bên cạnh, nói: “Các ngươi lui xuống đi, ta muốn cùng với Lạc phi ôn chuyện, có việc sẽ gọi các ngươi.”

“Vâng.” Người bên cạnh Thường Hy cung kính lên tiếng.

Dương Lạc Thanh vừa thấy Thường Hy như vậy, khẽ cau mày nhưng vẫn nói: “Các ngươi cũng lui xuống đi.”

Đám người Dứu Vân không thể làm gì khác hơn là lui ra. Triêu Hà và Vãn Thu thở phào nhẹ nhõm một hơi. Dương Lạc Thanh cố ý chọn thời điểm Thường Hy đến mà bắt bọn họ ra phục vụ là muốn khi nhục bọn họ khiến Thường Hy khó chịu. Ai biết Thường Hy tiên phát chế nhân, cho người bên cạnh mình lui ra trước, cứ như vậy Dương Lạc Thanh cũng không thể làm khác. Rốt cục vẫn là chủ tử nhà mình thông minh.

Trong chớp mắt ở đại điện cũng chỉ còn có hai người. Thường Hy nhìn Dương Lạc Thanh, cười nhẹ nói: “Đại khái ngươi không nghĩ tới ta sẽ còn sống mà trở về chứ?”

Thần sắc Dương Lạc Thanh cứng lại, nói: “Đây là có ý gì? Thái tử phi không nên nói bừa.”

“Những sát thủ ngươi phái ra kia trước khi chết có lưu lại chứng cứ, trong tay ta cũng có nhân chứng, muốn khống chế chỉ sợ ngươi cũng thoát không khỏi liên quan.” Trong tay Thường Hy làm gì có người, nàng chỉ muốn gạt nàng ta mà thôi. Nhưng Thường Hy cũng không phải vô cớ mà nói như vậy, nàng đều đã có suy tính sâu xa.

Quả nhiên thần sắc Dương Lạc Thanh khẽ biến. Thường Hy thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nàng đoán không có sai, trong những người đó thật sự là có người của nàng ta. Nếu không phải ban đầu Mạnh Điệp Vũ có kể về Dương Lạc Thanh cho nàng thì bây giờ nàng cũng sẽ không nghĩ tới nàng ta.

Thần sắc Dương Lạc Thanh thay đổi mấy lần nhưng vẫn còn cố nói: “Vu oan giá họa cũng không sao, Hoàng thượng sẽ làm rõ đúng sai.”

Thường Hy cười rộ lên, nhìn Dương Lạc Thanh nói: “Ngươi còn nhớ rõ lời ta nói trước kia không?”

Dương Lạc Thanh chau này, kể từ khi nàng ta vào cửa, quyền thao túng tình hình liền nằm trong tay nàng ta, thật rất không thoải mái, nghe đến đó thì cường ngạnh nói: “Chuyện đã qua ta cũng quên rồi.”

“Tại sao có thể quên? Này cũng không hay đâu!” Thường Hy không chút nào tức giận, tuyệt không để ý bộ mặt khó coi của Dương Lạc Thanh, tiếp tục nói: “Ta là một người cực kỳ cẩn thận, ta là một nữ nhân thích mang thù, ta lại càng là người một vốn bốn lời. Ta nhớ ta đã từng nói qua với ngươi, người khác kính ta một thước ta sẽ kính họ một trượng, nhưng người khác nếu cắn ta ba phần, vậy ta cũng phải trả lại năm phần. Tối qua Lạc phi chăm sóc ta như vậy khiến ta khắc cốt ghi tâm rồi, lúc nào sẽ đem phần ân tình này trả lại còn phải tùy vào tâm trạng của ta. Tâm trạng ta không tốt sẽ rất dễ giận lây sang người khác, nhất là người đắc tội với ta. Thật không khéo tối qua Lạc phi đã đắc tội với ta, lại đắc tội vô cùng nặng nề, lại cứ hôm nay tâm trạng ta không được tốt, rất rất không tốt. Ta không thích người khác tính toán ta, ta vừa hồi cung ngay cả một ngụm trà nóng cũng chưa được uống, ngươi nói xem ta nên làm thế nào để hồi báo người kia đây?”

Thân thể Dương Lạc Thanh chấn động, không nghĩ tới chuyện tới hôm qua Thường Hy đã biết được là do nàng động tay động chân, sắc mặt trắng bệch, nói: “Ngươi nói cái gì ta nghe không hiểu, đừng vu oan cho người tốt!”

“Aii, lá gan của ngươi càng lúc càng lớn, bản lãnh cũng càng ngày càng cao. Ta thật sự sợ a! Sợ rằng bước kế tiếp không biết ngươi sẽ làm ra cái gì, ngươi có phải muốn mưu đoạt ngôi vị Thái tử của phu quân ta hay không? Hay là ngươi đã kết liên minh với người nào rồi?” Thường Hy chậm rãi đứng dậy, khẽ vuốt eo, từ từ hướng về phía Dương Lạc Thanh đi tới.

Lần này Dương Lạc Thanh thật sự có điểm nóng nảy, Thường Hy vừa mới nói cái gì? Không đúng, nàng ta vừa mới hồi cung, làm sao có thể biết cái gì, không thể nào! Thấy Thường Hy đi tới đây, trong lòng Dương Lạc Thanh càng vội, khẽ gắt: “Ngươi tới đây làm gì? Ngươi có thai tốt nhất là nên ngồi xuống!”

Lúc này Thường Hy nghe được thanh âm Trịnh Thuận đột nhiên vang lên, không biết vì sao tiếng quát mắng lại cao đến nỗi truyền cả vào đại điện. Thường Hy biết đã đến lúc, bước nhanh đến bên người Dương Lạc Thanh, cười nói: “Lần này ngươi cũng nên nếm thử mùi vị ta đã nếm tối qua.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.