Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 380



Thường Hy thu hồi cánh tay vừa định vươn ra để lấy điểm tâm, ngẩng đầu nhìn Lệ Bình, tin tức này nàng cũng có chút hứng thú, hỏi: “Cũng hơi lạ, nàng tìm ngươi làm cái gì? Chẳng lẽ muốn từ chỗ ngươi thăm dò tin tức gì?”

Lệ Bình sau khi ăn uống no đủ, hài lòng dựa đầu vào sau ghế, nói: “Không nói cụ thể cái gì, chỉ nhắc đến chút chuyện cũ ngày trước. Chúng ta đều là người kinh thành, cũng không thường gặp nhau nên cũng có nhiều chuyện để tán gẫu.”

Thường Hy nhẹ nhàng gõ ngón tay. Nếu như vào thời điểm trước khi hồi cung, Thường Hy còn chưa biết được Thẩm Phi Hà và Dương Lạc Thanh cấu kết với nhau thì có lẽ Thường Hy cũng sẽ không có hoài nghi gì đối với Thẩm Phi Hà. Dù sao ấn tượng ban đầu của một người luôn luôn rất lớn, Thẩm Phi Hà lại để lại cái nhìn tốt trong lòng Thường Hy. Nhất là năm đó chuyện Thẩm Phi Hà bị Mạnh Điệp Vũ hãm hại đã khiến nàng đồng tình. Thật ra thì chính vì biết được chuyện này mà ấn tượng của nàng đối với Mạnh Điệp Vũ mới rất tệ. Nếu như Lệ Bình không nói thì nàng có thể có cái nhìn khác hay không?

Lệ Bình kể lại rằng lúc đó nàng núp sâu trong thạch đình, nơi đó mặc dù bí ẩn nhưng chưa chắc đã không bị người khác phát hiện. Nếu như Thẩm Phi Hà không phải là đóa tiểu bạch hoa thuần khiết mà là sói đội lốt cừu, lấy một góc độ khác để nhìn nhận, có lẽ chuyện này so với trước đây nàng nghĩ lại hoàn toàn trái ngược.

Nghĩ tới đây, Thường Hy đột nhiên có loại cảm giác cả người rét lạnh. Nếu quả thật như nàng nghĩ vậy thì thế gian này đúng là đáng sợ, còn có ai là đáng giá tin tưởng nữa không?

Lệ Bình nhìn thần sắc Thường Hy dần dần trở nên xanh mét, không khỏi hỏi: “Thế nào? Có phải ngươi nhớ ra cái gì đó hay không?”

Thường Hy nghe được thanh âm của Lệ Bình thì dần hồi phục lại tinh thần, nhìn nàng hỏi: “Lệ Bình, ngươi còn nhớ rõ chuyện Mạnh Điệp Vũ đẩy Thẩm Phi Hà ngày trước ngươi kể cho ta không?”

“Nhớ chứ, làm sao có thể quên! Đời này chỉ sợ ta cũng sẽ không quên chuyện này đâu!” Lệ Bình khẩn trương nói, chính vì sau chuyện này nàng mới biết được bộ mặt thật của Mạnh Điệp Vũ.

“Vậy ngươi nhớ lại xem trước khi ngươi vào đình bát giác cạnh hồ sen thì đã gặp mặt hay nói chuyện với những ai?” Thường Hy hỏi rất cặn kẽ. Chuyện này không thể qua loa, nàng có thể dựa vào điểm này mà chỉnh trị Thẩm Phi Hà rồi, thuận tiện cũng thay Mạnh Điệp Vũ trút giận.

Lệ Bình không nghĩ Thường Hy sẽ hỏi như thế, trong lúc nhất thời cau mày nói: “Vậy để ta nghĩ lại một chút. Bao nhiêu năm rồi, hỏi chi tiết vậy ta có chút không nhớ.”

“Ngươi đừng vội, cứ từ từ suy nghĩ. Chuyện này đối với ta rất quan trọng, ngươi nhất định phải nhớ ra.” Thường Hy mở miệng nói, tự tay rót thêm trà cho Lệ Bình, lẳng lặng chờ.

Lệ Bình đưa tay cầm ly trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm, chậm rãi để xuống rồi mới lên tiếng: “Lúc ấy trong vườn rất nhiều người, nói chuyện cũng không ít, ta chính là rảnh rỗi cho nên mới tìm chỗ nghỉ ngơi. Nếu bắt ta nhớ lại chi tiết đúng là nhất thời nghĩ không ra.”

Thường Hy nhẹ nhàng đứng dậy, thong thả đi lại trong phòng. Lệ Bình nói cũng đúng, trong trường hợp như vậy khẳng định là nhiều người, nếu như muốn Lệ Bình chú ý đến từng người một là không thể nào. Thường Hy xoay người lại nhìn nàng nói: “Như vậy, ta hỏi ngươi, trước khi ngươi trốn vào thạch đình thì có ai ở trên cầu không? Mạnh Điệp Vũ có ở đó không? Thẩm Phi Hà có ở đó không?”

Hỏi như vậy thì phạm vi liền thu hẹp rất nhiều, Lệ Bình cau mày suy nghĩ rồi mới lên tiếng: “Hẳn là cũng ở đó. Đúng, trước khi ta vào đình còn trông thấy Mạnh Điệp Vũ đang đứng ở trên cầu chín khúc ngẩn người, nhìn qua thật đáng thương. Dù sao lúc ấy cho dù tiên Hoàng hậu có thích nàng thì nàng cũng chỉ là một cô nhi, lúc nào cũng chỉ một mình lặng lẽ.”

Nghe nói như vậy, trong lòng Thường Hy không khỏi phiếm ra chua xót, nàng ta cũng là một người đáng thương. Nếu như trước đó tất cả mọi người đều đang nói chuyện trong vườn hoa thì việc sau đó Lệ Bình đến đình bát giác cạnh hồ sen cũng không phải là điều bí mật gì, Thẩm Phi Hà muốn lợi dụng chuyện này cũng không phải là không thể. Lệ Bình đã nói khoảng cách giữa đình và chỗ bọn họ xảy ra chuyện rất xa, chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ và động tác của bọn họ, như vậy muốn tạo ra hiểu lầm thì càng dễ dàng.

“Lệ Bình, ngươi ngẫm lại chuyện năm đó xem, thời điểm Thẩm Phi Hà và Mạnh Điệp Vũ nói chuyện rốt cục là tình huống như thế nào? Lúc Mạnh Điệp Vũ đưa chân dẫm lên tà váy của Thẩm Phi Hà, vẻ mặt của nàng là cố ý hay vô tình?” Thường Hy hỏi tiếp, sắc mặt càng trở nên nghiêm túc.

Lệ Bình vặn vẹo khuôn mặt, tiếp tục ngược đãi óc của mình, nỗ lực nhớ lại chuyện năm đó nhưng vẫn cố hỏi: “Thường Hy, ngươi hỏi chuyện này là hoài nghi cái gì? Làm sao đột nhiên lại lôi chuyện này ra?”

“Thẩm Phi Hà thật khiến người ta rất hoài nghi. Ta cũng không dối gạt ngươi nữa, ta hoài nghi Thẩm Phi Hà và Dương Lạc Thanh cấu kết cùng một chỗ cho nên ta không thể không cẩn thận.” Thường Hy than nhẹ một tiếng. Lòng người khó dò, nước biển khó đo, chuyện như vậy nếu lật lại sẽ khiến người ta run rẩy.

Lệ Bình mặc dù đã thông qua một số tin đồn mà lờ mờ đoán được nhưng đến khi chính miệng Thường Hy nói cho nàng vẫn khiến nàng sợ hết hồn, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ là thật, vậy làm sao… Không thể tưởng tượng nổi, cô gái tốt như Thẩm Phi Hà lại làm ra loại chuyện này!”

“Người không thể chỉ xem vẻ bề ngoài, chính bởi vì ta cũng không thể xác định rõ cho nên mới hỏi ngươi chuyện năm đó. Một người đến tột cùng là dạng người nào không thể chỉ xem mặt ngoài, phải soi vào tận trong xương cốt của người đó mà nhìn. Ta đang suy nghĩ chuyện lúc đầu Mạnh Điệp Vũ hãm hại Thẩm Phi Hà tại sao cố tình lại để ngươi biết được? Trong này có phải có lý do gì hay không?”

Nghe được lời Thường Hy nói, cả người Lệ Bình run lên, hoảng sợ nói: “Chuyện này cũng có thể làm giả được hay sao? Không thể nào đâu, lúc đó tất cả mọi chuyện đều là tình cờ. Ngươi nói là Thẩm Phi Hà cố tình diễn một màn để cho người khác đều cho rằng nàng đẩy Mạnh Điệp Vũ xuống nước nhưng lại dàn xếp để ta thấy được chân tướng… Này quá đáng sợ, không thể nào, không thể nào… Hơn nữa, tại sao lại chỉ cho một mình ta nhìn thấy? Lúc ấy trong vườn nhiều người như vậy tại sao lại không tìm người khác? Thường Hy ngươi nghĩ nhiều quá rồi, chuyện này không có khả năng đâu.”

Thường Hy nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn Lệ Bình chậm rãi nói: “Rất đơn giản, bởi vì Thẩm Phi Hà biết được gia thế nhà ngươi nên đoán ngươi nhất định sẽ vào cung. Chỉ sợ mục tiêu vào cung của Thẩm Phi Hà không phải là nhị hoàng tử phi mà chính là Thái tử phi đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.