Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 390



Trong hậu cung bởi vì sinh nhật của Lạc phi mà rất nhanh trở nên náo nhiệt. Hoàng thượng đã hạ chỉ tổ chức thật long trọng cho nên khắp nơi trong cung đều giăng đèn kết hoa. Hương Chỉ cung lại càng thêm người đến người đi, phàm là đồ tốt đều đưa vào đó. Nhất thời Hương Chỉ cung trở thành bảo địa phong thủy mà người người hâm mộ.

Thường Hy thích ý ngồi ở trên xích đu nghỉ ngơi, tầm mắt xuyên qua cửa sổ mà nhìn mọi người trong Đông cung phân chia nhau làm việc đâu vào đấy. Kể từ ngày nàng trở về liền đem Đông cung tiêu điều sửa thành một khung cảnh tươi tốt, phồn thịnh, người người luôn chân luôn tay, lúc nào cũng vui vẻ. Ngay cả chân chạy lúc nào cũng kè kè bên người Tiêu Vân Trác như Ngũ Hải cũng có lúc sẽ chuồn êm trở lại, cho dù là uống một chén nước trong Đông cung cũng cảm thấy cả người sảng khoái vô cùng.

“Thái tử phi, Thái tử gia khiến nô tài chuyển lời cho ngài.” Ngũ Hải thấy Thường Hy đang nghỉ ngơi liền vội vàng đi tới cúi đầu cười nói.

Thường Hy chậm rãi mở mắt, hỏi: “Có chuyện gì vậy? Ta nói Chu tổng quản gần đây càng ngày càng gầy, có phải Thái tử gia giao cho ngươi quá nhiều công việc hay không? Có muốn ta phái người giúp một tay hay không?”

“Đa tạ ân điển của Thái tử phi nhưng nô tài đương lúc năm thịnh, làm chút chuyện nhỏ này là vẫn có thể được.” Da mặt Ngũ Hải giật giật, nỗ lực hồi tưởng trong khoảng thời gian này mình có đắc tội gì với Thường Hy hay không? Rõ ràng là không có nha, sao Thái tử phi lại đột nhiên lại nói như vậy làm cho lòng mề của hắn cũng run hết cả lên!!!

Khóe miệng Thường Hy khẽ nhếch lên, chậm rãi nói: “Thái tử gia nói gì? Có phải buổi tối lại không trở về dùng bữa hay không?”

Ngũ Hải nuốt nuốt nước bọt, nỗ lực ổn định lại tâm thần, nịnh hót nói: “Thái tử phi anh minh. Thái tử gia gần đây công vụ bận rộn, Hoàng thượng đem toàn bộ chính sự giao cho Thái tử gia, cho nên…”

“Được rồi, ngươi không cần phải giải thích, ta đều hiểu. Ta cũng không phải là người không nói đạo lý, ngươi sợ cái gì? Ngươi trở về phục mệnh đi, nói với Thái tử gia ta tất cả đều khỏe, bảo hắn cứ toàn tâm toàn ý giải quyết chuyện bên Hoàng thượng đi.” Thường Hy thản nhiên nói, nụ cười trên mặt càng trở nên đậm. Ngũ Hải nhìn mà thân thể khẽ phát run, mồ hôi lạnh trên trán cũng toát ra, mắt cũng híp lại. Nàng lại bổ sung thêm một câu: “Nếu như quá muộn thì để Thái tử gia về thư phòng nghỉ ngơi, không cần trở lại, tránh cho bôn ba thân thể lại mệt nhọc.”

“Đúng, đúng!” Ngũ Hải lại càng cảm thấy bất an, nhìn Thường Hy tựa hồ không có vẻ gì là tức giận, nhưng tại sao hắn lại cứ cảm thấy lạnh lẽ hết cả người? Chỉ là buổi tối không trở về nha, Hoàng thượng bận rộn cũng có khi mấy ngày không đến hậu cung, có cái gì to chuyện đâu?

Thường Hy xoay người đi vào phòng trong, đi được hai bước lại quay lại nhìn Ngũ Hải nói: “Chu tổng quản lúc trở lại không nên quên mang cho Thái tử thêm cái chăn gấm, tránh cho buổi tối bị cảm lạnh. Nhớ nhất định phải đi qua kiền môn, vòng qua Lân Chỉ cung mới trở lại thư phòng, hiểu chưa?”

Ngũ Hải chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, chuyện khổ sai như vậy tại sao lại rơi vào đầu hắn? Trịnh Thuận cái tên khốn kiếp kia cũng không biết chạy đi đâu? Hắn trừ dạ ran đáp ứng thì còn biết làm gì khác, chỉ mong Thái tử sau khi nhận lấy chăn không tức giận là tốt rồi!

Thường Hy sau khi đi vào phòng lúc này mới không nhịn được mà đỡ eo nở nụ cười, đưa tay kéo lấy Vãn Thu ở bên tai nàng thấp giọng nói mấy lời. Sắc mặt Vãn Thu tối sầm, do dự nói: “Thái tử phi… Chuyện này không phải quá mức chứ?”

“Không quá mức. Diễn trò phải diễn như thật, nếu không như thế nào người ta lại chịu mắc câu? Chỉ ủy khuất cho Thái tử gia nhà ngươi mấy ngày nay thôi. Đi đi!” Thường Hy khẽ mím môi đẩy Vãn Thu ra cửa. Trong mấy ngày này người của Dương Lạc Thanh cứ thỉnh thoảng lại đến dò hỏi hành tung của Thái tử gia, sợ là không nhịn được nữa mà muốn động thủ, nàng tốt bụng cho nên đưa cho người ta một cơ hội, có phải không? Không có mồi nhử, cá như thế nào mắc câu?

Ngũ Hải nhăn nhó khuôn mặt nhìn một đám người xung quanh, Thái tử phi đây là muốn dọn nhà sao? Vốn chỉ nói cầm thêm đi một chiếc chăn gấm nhưng tại sao lại tăng thêm rất nhiều thứ? Trừ nồi chén, chậu rửa, Ngũ Hải cảm thấy đây không khác chuyển nhà là mấy. Đám người hùng dũng này đi ra khỏi kiền môn liền hấp dẫn không ít ánh mắt. Mọi người nhìn bọn họ chỉ cảm thấy kỳ quái, sợ là trong vòng một nén nhang cả hậu cung đều biết Thái tử gia và Thái tử phi cãi nhau rồi. Chẳng qua chỉ khổ hắn làm vật hy sinh!

Hắn trêu ai ghẹo ai, chỉ do chân của mình dại, ở bên ngoài hầu hạ không phải tốt sao? Cứ thấy trong Đông cung náo nhiệt một chút liền trốn trở về uống miếng nước, thế là bị túm được! Đáng đời, lần sau còn dám hóng hớt nữa không? Nhớ lại Chu đại tổng quản hắn từ khi nào lại phải chịu uất ức, khổ sở như vậy? Lúc nào thì mất mặt như vậy? Lúc nào thì bị người ta vây quanh nhìn như khỉ như vậy? Kể từ khi Thái tử phi vào cửa liền nhất định bắt hắn bi thống. Trịnh Thuận cái tên chết bầm kia đừng để hắn bắt được, đụng phải chuyện xui xẻo trốn so với hắn còn nhanh!

“Chu tổng quản, ngài đây là đang làm cái gì vậy? Bao lớn bao nhỏ chứ không phải là chuyển nhà à?”

Ngũ Hải ngẩng đầu nhìn lên thì thấy người đến là quản sự thái giám của Hương Chỉ cung, vì vậy nghiêm trang nói: “Còn có thể có chuyện gì, gần đây chính sự bận rộn, Thái tử gia bận rộn đến chân không chạm đất. Thái tử phi đau lòng Thái tử gia chân chạy hai nơi nên cố ý dặn dò ta đưa chăn đệm đi, nếu về muộn quá thì có thể nghỉ lại thư phòng.”

“Thái tử phi thật là hiền huệ a! Thái tử gia đúng là có phúc khí!” Thái giám kia giả vờ phụ họa đôi câu rồi mới cáo từ.

Ngũ Hải nhìn theo bóng lưng của hắn mà phỉ nhổ một tiếng, thầm nói: “Thứ gì kia, cũng chỉ là đi theo hộ cái bình hoa cũng coi như mình là châu bảo! Không đi tìm một bãi nước tiểu soi xem mình là loại đức hạnh gì?!” Lẩm bẩm một hồi lâu Ngũ Hải mới tiếp tục dẫn người đi về phía trước.

Tiểu thái giám kia chân không chạm đất lập tức bay nhanh trở về Hương Chỉ cung, đem tin tức tốt này nói cho Dương Lạc Thanh. Chỉ thấy Dương Lạc Thanh có chút giật mình, cau mày nói: “Chẳng lẽ lời đồn đãi là thật, Thái tử gia và Thái tử phi cãi nhau? Nếu như vậy ta phải nắm chặt cơ hội, bỏ lỡ liền tiếc nuối!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.