Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 399



Thường Hy nào có thể ngồi im, không ngừng đi tới đi lui trong phòng. Trò hay lớn như vậy lại không để nàng đi xem, đây không phải là chọc giận chết nàng hay sao? Triêu Hà và Vãn Thu ở một bên gà mẹ tỉ mỉ khuyên lơn, tuyệt đối không để Thường Hy bước ra khỏi cửa phòng nửa bước. Đây cũng không phải đùa giỡn, nếu như có chuyện gì xảy ra với tiểu hoàng tử, bọn họ có mười cái đầu cũng không đủ chém.

Thường Hy từ từ an tĩnh lại, ai bảo trong bụng nàng có nhiều hơn một cục thịt đâu. Không biết đến lúc nào vị kia nhà nàng mới cho phép nàng qua đó xem xem một chút? Hiện tại suy nghĩ lại, Thường Hy mới phát hiện thì ra Tiêu Vân Trác đã âm thầm bố trí rất nhiều, chỉ là sợ nàng lo lắng cho nên mới không nói cho nàng thôi. Nàng thật rất muốn biết đại ca nàng có vai trò gì trong vụ này…

……………………………………………………..

Giờ phút này Ngu Thụy Lân đang bề bộn loay hoay cực kỳ rối rắm. Hắn đã tại thời điểm trước khi trời tối liên lạc rất nhiều các vị thần tử chuẩn bị hướng Thái tử bẩm báo chuyện quan chức Giang Nam ức hiếp dân lành, rối loạn kỷ cương. Dĩ nhiên chuyện này để đến mai bẩm báo cũng được, nhưng hắn lại có một nhiệm vụ rất quan trọng đó là nhất thiết phải nhìn chuẩn thời gian, mang theo một đám thần tử này vừa lúc bắt gặp cảnh Tiêu Vân Trác và Tiêu Vân Triệt bị người ta hãm hại. Chuyện này mấu chốt ở tính đúng thời điểm ra tay, phải vừa lúc cung nữ của Lạc phi hạ thuốc nhưng Tiêu Vân Trác và Tiêu Vân Triệt còn chưa có đụng tới. Thời gian rất ngắn cho nên Minh Sắt tự nguyện anh dũng đi làm thám tử, vừa thấy thời cơ chín muồi liền phát ám hiệu cho hắn, sau đó Ngu Thụy Lân sẽ lập tức mang người vào thư phòng “bắt” gian! Ừm, cũng không phải bắt, chính là vừa hay nhìn thấy mà thôi. Đám cung nữ kia chính là chứng cớ quan trọng nhất để tố cáo Lạc phi.

Loại công việc này không có gì nguy hiểm nhưng lại đòi hỏi phải có cơ trí, đủ can đảm, có thể trấn được các vị đại thần phía sau. Dù sao chờ đợi cũng là một chuyện cực khổ, nếu có người vào lúc này nói lên nghi vấn, Ngu Thụy Lân nhất định phải trấn an tâm tình của mọi người, đả thông tư tưởng, cuối cùng vinh quang hoàn thành nhiệm vụ Tiêu Vân Trác giao cho.

Trước khi cửa cung khép lại, Ngu Thụy Lân thành công đem mấy vị lão gia này tiến cung sau đó dẫn đến trước cửa sương phòng. Bên trong đã sớm có thái giám do Tiêu Vân Trác an bày tiến ra, thấy Ngu Thụy Lân dẫn người tới liền vội vàng cười nói tiến lên hành lễ: “Ngu đại nhân, đã trễ thế này ngài và các vị đại nhân tại sao còn đến đây?”

Diễn kịch mặt không đổi sắc thì trong hoàng cung này không ai rành hơn thái giám. Ngu Thụy Lân khẽ cười trong lòng một tiếng nhưng ngoài mặt thì vẫn tỏ vẻ nghiêm trang nói: “La công công, Thái tử gia đặc biệt quan tâm đến vụ án ở Giang Nam, hôm nay vụ án này lại có tiến triển lớn, có quyết sách quan trọng cần ý kiến của Thái tử gia. Bọn ta không dám tự mình quyết định cho nên vội vã vào cung hy vọng có thể gặp được Thái tử điện hạ để ngài đem truyện này bẩm báo với Hoàng thượng.”

La công công nghe vậy thì thần sắc nghiêm chỉnh, lập tức nói: “Thì ra là chuyện này. Buổi chiều hôm nay nô tài còn thấy Thái tử gia vì chuyện này mà phiền lòng không thôi, hiện tại Ngu đại nhân có tin tức tốt, Thái tử gia nhất định sẽ vui mừng. Chư vị đại nhân xin đi vào nghỉ ngơi một chút, nô tài phải đi bẩm báo Thái tử gia.”

Đám đại thần sau lưng Ngu Thụy Lân nghe được lời của La công công thì không khỏi nở nụ cười, không uổng công bọn họ nghe theo lời Ngu Thụy Lân lần đầu tiên xông vào hoàng cung. Ở trong này Ngu Thụy Lân tuổi trẻ, căn cơ còn yếu, không có phân lượng gì nhưng hắn lại có một muội muội là Thái tử phi, vì vậy ở trong triều cũng coi như là một đối tượng được người ta săn đuổi. Ngu Thụy Lân cũng khiêm nhường, tự mình mời các vị đại thần vào trong, lại cùng các vị đồng liêu nói đùa mấy câu rồi mới yên lặng chờ đợi.

Qua thời gian nửa nén hương còn chưa thấy có tin tức truyền ra, mọi người cũng có chút đứng ngồi không yên. Nếu còn tiếp tục chờ đợi thì tối nay không về được rồi, nhưng là qua đêm trong hoàng cung… Đây cũng quá bất kính, vì thế trong lòng ai cũng một mảnh tâm trạng như mèo bắt chuột, nhanh nhanh chóng chóng muốn xong việc.

“Ngu đại nhân, thế nào lâu như vậy còn không thấy thông báo gì?” Rốt cuộc có người không nhịn được bật thốt lên hỏi.

“Trần đại nhân chớ có nóng lòng, từ nơi này đến Đông cung cần có chút thời gian, nếu như Thái tử gia hỏi cặn kẽ sự việc lại tốn thêm một khoảng thời gian nữa. Nếu một lúc sau còn không có tin tức, hạ quan sẽ tự mình đi hỏi một chuyến.” Ngu Thụy Lân cười nói, vẻ mặt kiên định kia lại có tác dụng dẹp yên lòng người.

Mọi người gật đầu một cái lại an tĩnh trở lại. Nơi này cũng không phải bên ngoài triều đình có thể tùy tiện nói cười, dù sao cũng là trong cung, vì thế mọi người lại càng tỏ ra câu thúc.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, lại qua nửa nén hương nữa mà vẫn không thấy có tin tức truyền đến, lần này ngay cả Ngu Thụy Lân cũng cảm thấy có chút không được bình thường, chẳng lẽ kế hoạch có cái gì thay đổi hay sao? Nếu như thật sự có gì thay đổi thì hẳn Minh Sắt phải đến báo cho hắn… Đầu chân mày nhíu chặt, hắn đứng dậy nhìn mọi người nói: “Để chư vị đại nhân đợi lâu, La công công vẫn chưa về chỉ sợ có chuyện gì đó trì hoãn, hạ quan đi thăm hỏi một chút. Các vị chờ, một lát ta liền trở lại.”

“Làm phiền Ngu đại nhân đi một chuyến rồi.” Thanh âm mọi người liên tiếp, biết Ngu Thụy Lân thường hay vào cung, đối với đường đi cũng quen thuộc hơn bọn hắn. Hắn có thể chủ động đi thăm dò cũng là người biết lễ nghĩa.

Ngu Thụy Lân bước nhanh ra khỏi sương phòng, theo trí nhớ mà tìm đường đến thư phòng của Tiêu Vân Trác, quẹo quẹo mấy cái liền thấy được thư phòng tối đen như mực hiển nhiên là không có người nào ở đó. Ngu Thụy Lân nhíu chặt mày, đã nói hành đông ở đây, tại sao lại không có ai?

Ngu Thụy Lân càng phát bất an trong lòng, xoay người hướng Minh Tín điện đi tới. Đông cung là không thể đi, Thái tử sợ Thường Hy lo lắng cho nên có rất nhiều chuyện cũng không nói cho nàng biết, sợ nàng nhất thời xúc động đả thương thân mình.

Đêm đầu thu sương cũng thật dày, gió cũng mang theo vài phần lạnh lẽo. Ngu Thụy Lân theo bản năng kéo kéo vạt áo che kín thân mình bước nhanh về phía trước. Đường đi có rất nhiều đèn cung đình tỏa ánh vàng xuống dưới nên cũng không có gì khó nhìn, lại tiếp tục đi về phía trước liền thấy được Minh Tín điện ở phía xa xa đèn đuốc rực rỡ, bóng người đung đưa, tựa hồ so với tình huống trong dự liệu của hắn còn náo nhiệt hơn. Trong lúc nhất thời lòng hắn càng nhíu lại, chẳng lẽ thật sự xảy ra chuyện gì?

Nghĩ tới đây bước chân càng trở nên gấp gáp, phía trước là ngã ba, hai bên trồng đầy hoa và đại thụ, đèn cung đình cách nơi này khá xa cho nên xung quanh tối như mực. Ngu Thụy Lân chỉ lo lắng nhanh chóng bước đi cho nên không để ý thấy một bóng người từ chỗ rẽ xông ra hướng về phía hắn đánh tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.