Lịch Kiếp Rồi Thì Phải Đứng Đầu Hậu Cung

Chương 17



Dực Khôn Cung.

 

Như Ý ngồi trước cửa sổ, ngắm nhìn hoa rơi đầy sân, chẳng rõ suy nghĩ điều gì.

 

Ta không quan tâm nàng có nhìn hay không, hành lễ một cách quy củ: "Hoàng hậu nương nương đừng nhìn nữa, Lăng Vân Triệt... không sống nổi đâu."

 

 

Như Ý xoay đầu, khuôn mặt xưa nay luôn điềm nhiên cuối cùng cũng hiện ra vết rạn, nước mắt ngấn mi.

 

Ta không hiểu: "Khi song thân của nương nương qua đời, thần thiếp cũng chưa từng thấy người lộ ra thần sắc thế này. Lăng Vân Triệt thực sự quan trọng đến thế sao?"

 

"Kẻ ích kỷ như ngươi thì hiểu cái gì?" Giọng Như Ý khản đặc, tựa hồ nhìn ta một cái cũng thấy dơ bẩn.

 

Ta không giận, chỉ cười nhạt: "Nương nương nói đúng, thần thiếp không hiểu, nên mới đến thỉnh giáo người đây."

 

"Ta và Hoàng thượng, quen nhau từ thuở niên thiếu, cùng nương tựa, bên nhau bầu bạn. Từ Trắc Phúc tấn của người, đến Nhàn phi, rồi Hoàng hậu, ta đã đi qua nhiều năm như thế. Người từng nói, nơi cao lạnh lẽo, đỉnh chốn không người, người muốn có ta bên cạnh. Ta chẳng nghĩ ngợi gì nữa, chỉ một lòng muốn đến bên người ấy.”

 

"Thế nhưng, từ khi Hàn Hương Kiến nhập cung, ta mới chợt bừng tỉnh, hóa ra bao ủy khuất của ta những năm qua, chỉ là một trò cười, tổ huấn tổ quy cũng chỉ là hư vô. Chỉ cần Hoàng thượng mở miệng, dẫu không phải Hoàng hậu, cũng có thể cùng lưu lại bức họa. Hiểu lầm, tranh cãi, từ gắn bó quấn quýt đến cạn lời mà chẳng thể nói, từ tình thâm thuở thiếu niên đến nhìn nhau mà chán ghét, bất quá chỉ cần mấy năm là đủ."

 

Có lẽ là thỏa hiệp, hoặc cũng có lẽ là đã kìm nén quá lâu, một Hoàng hậu của một nước lại đi tâm sự với ta.

 

Ta thực sự không biết nói gì, ngay cả xưng hô cũng chẳng màng: "Ngươi không thấy rằng vừa mở miệng đã sai rồi sao? Chẳng lẽ từ khi Hàn Hương Kiến nhập cung ngươi mới phát hiện những điều mình trải qua đều là trò cười?”

 

"Trượng phu của ngươi là Hoàng thượng, Tử Cấm Thành này, Đại Thanh này, thiên hạ này, từ ban đầu chính là do hắn muốn gì liền có đó. Ngươi cảm thấy gian nan trùng trùng, bất quá chỉ vì hắn không cho ngươi đi đường bằng mà thôi.”

 

"Ngươi thử nghĩ kỹ xem, bao năm qua, trừ những lời ngon tiếng ngọt và châu hoa biển ngạch mà cả hậu cung ai cũng có, có thứ gì thực sự là độc nhất vô nhị mà chỉ một mình ngươi sở hữu không?"

 

Như Ý thần sắc mơ màng, tựa hồ đã nghe lọt vào, lại tựa hồ vẫn chưa tỉnh ngộ.

 

Thật lâu sau, nàng mới mở miệng: "Ngươi nói Lăng Vân Triệt không sống nổi, có ý gì? Ngươi muốn g.i.ế.c hắn?"

 

Ta thật sự rất mệt mỏi.

 

Nghi Tu, nếu không mấy, ngươi mang nàng đi được không?

 

 

"Ta còn cần ra tay sao? Ngươi thật sự chẳng hiểu gì về thiếu niên lang của ngươi. Lăng Vân Triệt lần lượt bị truyền ra có tư tình cùng hai vị phi tần của hắn, ngươi nghĩ thanh bạch quan trọng sao? Hắn sớm đã không còn đường sống nữa rồi.”

 

"Vừa rồi ta nhắc nhở hắn, cũng là nể tình quen biết từ nhỏ, tự vẫn thì ít ra còn được c.h.ế.t nhanh gọn chút." Ta nhìn Như Ý một cái, "Cũng là thành toàn cho hắn, ta nghĩ hắn hẳn sẽ nguyện ý bảo toàn cho ngươi."

 

Trong lúc chúng ta đang nói chuyện, Dung Bội hốt hoảng chạy vào, căm hận trừng mắt nhìn ta.

 

"Nương nương, Lăng Vân Triệt... hắn đã tự vẫn rồi..."

 

 

 

Khi còn thấp hèn, ta từng bị ép chịu đựng sự ngang ngược bá đạo, hành xử chuyên quyền của Niên Thế Lan.

 

Khi nhẫn nhục, ta từng làm lưỡi đao vô tình của Nghi Tu dưới trướng nàng.

 

Lúc vươn lên, ta từng cùng Chân Hoàn đối đầu, chưa từng rơi xuống thế hạ phong.

 

Khi làm Ly phi của tiên hoàng, đủ loại âm mưu chốn cung đấu, ta cũng coi như kiến thức không ít, giả mang thai tranh sủng, mượn mèo hại tử, sóng gió xiêm y cũ, phế phi hồi cung, nhỏ m.á.u nhận thân...

 

Khi làm Lệnh Quý phi của Hoằng Lịch, ta chợt nhận ra, phi tần của triều đại này và những người năm đó của chúng ta, không giống nhau.

 

Đặc biệt là... quá đỗi đơn thuần?

 

Ta từng nghĩ các nàng tâm tư đơn giản, thủ đoạn non nớt, nhưng lại chẳng ngờ, có thể ngu dại đến nước này!

 

Du phi Hải Lan giăng một chuỗi kinh phan thật dài, ngay trước mặt Chân Hoàn và Hoằng Lịch, bức ép ta phát thệ, hỏi ta có nhận tội hay không.

 

Ta: "......"

 

Ta quỳ xuống rất nhanh, không chút do dự: "Thần thiếp Vệ Yến Uyển ở đây xin thề, chưa từng hãm hại bất cứ người nào trên chuỗi kinh phan này. Nếu có vi phạm, trời tru đất diệt, người thần đều bỏ, vĩnh viễn không được c.h.ế.t yên ổn."

 

Hải Lan không ngờ ta quỳ quá dứt khoát như vậy, lời buộc tội nghẹn trong họng, bộ dáng thoạt nhìn thực sự nực cười.

 

"Thế nào? Nếu Du phi cảm thấy lời thề của bản cung chưa đủ nặng, đại có thể nói một câu, bản cung theo một câu." Ta mỉm cười chắc chắn, "Hoặc nếu Du phi cho rằng chỉ mình bản cung phát thệ là chưa đủ trịnh trọng, vậy thì cứ mang theo toàn bộ gia quyến, cả dòng tộc của bản cung vào cũng được. Chỉ là, bản cung xuất thân thấp kém, cả tộc gộp lại cũng chẳng có bao nhiêu phân lượng."

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.