Lịch Kiếp Rồi Thì Phải Đứng Đầu Hậu Cung

Chương 19



"Tỷ tỷ!" Hải Lan nhào đến, cố ngăn Như Ý tiếp tục nói: "Tỷ tỷ, đừng nói nữa! Mau về cung đi! Tất cả đều là lỗi của muội, là do muội ganh ghét Vệ Yến Uyển, là muội vu hãm quý phi, tất cả là lỗi của muội!"

 

Như Ý đẩy nàng ra: "Thần thiếp vẫn luôn nghĩ, hoàng thượng bị người khác che mắt. Nhưng bây giờ xem ra, là thần thiếp đã sai rồi. Kỳ thực, ngang ngược cố chấp, bạc tình bạc nghĩa chính là hoàng thượng. Ích kỷ giả dối, đa nghi bất tín, lại càng là hoàng thượng."

 

"Ngươi to gan!" Hoằng Lịch vung tay tát mạnh, Như Ý ngã xuống đất.

 

"Hoàng thượng!"

 

Chân Hoàn kinh hô.

 

 

Tất cả mọi người im lặng như ve đông, ngay cả ta cũng không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến bước này, chỉ sững sờ nhìn Như Ý chật vật không còn lấy một tia thể diện.

 

Chỉ trong chốc lát, nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng quắc: "Hoàng thượng nghĩ rằng thần thiếp tình nguyện làm hoàng hậu sao? Thần thiếp đã sớm chán ghét, mỏi mệt, không còn chịu nổi nữa. Bây giờ, cũng không muốn nhẫn nhịn thêm!"

 

Còn chưa kịp phản ứng, ánh bạc lóe lên trước mắt.

 

"Tỷ tỷ!"

 

"Hoàng hậu!"

 

"Nương nương!"

 

Giữa những tiếng kinh hô, một lọn tóc dài rơi xuống đất.

 

"Lấy lần đoạn phát này, tặng cho Thanh Anh đã khuất, và cả Hoằng Lịch."

 

28

 

Ngày đó, sau khi Như Ý đoạn phát, nàng liền rời đi, từ đó không còn bước ra khỏi Dực Khôn cung thêm lần nào nữa.

 

Hoằng Lịch sắc phong ta làm Hoàng quý phi, địa vị ngang hàng với Phó hậu, nắm giữ việc quản lý lục cung.

 

Từ đây, ta đã vì Yến Uyển loại trừ hết thảy kẻ địch, cũng đạt được địa vị cao mà kiếp trước chưa từng dám mơ tưởng.

 

Chúng phi tần tới thỉnh an, Dĩnh Phi, kẻ trước nay vẫn khinh thường ta, giờ đây lại mang trên trán khăn quàng mà ta ban thưởng.

 

Quả nhiên ứng nghiệm lời Như Ý từng nói với Kim Ngọc Nghiên: "Bổn cung là Hoàng quý phi do hoàng thượng thân phong. Thưởng ngươi cũng là phạt, mà phạt cũng là thưởng. Dù ngươi có ghét bỏ bổn cung đến đâu, khăn quàng bổn cung ban, ngươi vẫn phải ngoan ngoãn đeo trên trán, đội lên đầu."

 

Dĩnh Phi dù có không cam lòng thế nào, rốt cuộc cũng chẳng dám hé nửa lời.

 

Ở trong cung đã nhiều năm, nàng ta sớm hiểu rõ, nhà mẹ đẻ tuy có thể cứu mạng nàng trong cơn nguy kịch, nhưng không thể bảo hộ nàng mãi mãi, lại càng không thể làm bùa hộ mệnh để nàng tự tung tự tác.

 

Ngọc thị bị trừng phạt nghiêm khắc, chính là tấm gương sáng rõ nhất.

 

Vĩnh Thọ cung.

 

"Nương nương sao vậy? Từ sau khi được tấn phong Hoàng quý phi, lại thường hay xuất thần như vậy."

 

"Suỵt, nhỏ tiếng thôi, để nương nương yên tĩnh một lát. Mau đi gọi Tiến Trung công công đến đây."

 

 

Giọng Lan Thúy và Xuân Thiền không lớn, nhưng ta vẫn nghe rõ ràng.

 

Có lẽ lòng ta quá tĩnh lặng rồi.

 

Những ngày này, hình ảnh Như Ý đoạn phát cùng cảnh Chân Hoàn tự xin xuất cung cứ lặp đi lặp lại trong đầu ta.

 

Ta không hiểu tâm tư của bọn họ, nhưng ngày ngày vẫn hoang mang mà hồi tưởng không thôi.

 

"Nô tài bái kiến Hoàng quý phi." Tiến Trung tới.

 

"Tiến Trung..."

 

Ta gọi hắn, trong lòng có vô vàn điều muốn nói, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.

 

"Nương nương, nô tài sẽ luôn ở bên người."

 

Khoé mắt ta nóng lên, suýt nữa rơi lệ.

 

May mắn thay, vẫn còn có người hiểu ta.

 

29

 

Trước khi Như Ý qua đời, ta và nàng gặp lại một lần.

 

Có lẽ, nàng thực sự không hợp làm Hoàng hậu. Lần này gặp mặt, trông nàng còn tốt hơn so với ngày đoạn phát.

 

"Ngươi thật có phúc, dung mạo vẫn chẳng hề suy lão." Nàng khen ta, ánh mắt bình thản.

 

Ta cười nhạt. Đám phi tần trong hậu cung này, dù có hợp lại cũng không phải đối thủ của ta. Trừ việc lúc đầu tập quản lý cung vụ tốn chút tâm tư, còn lại ta chưa từng thấy vất vả.

 

Huống chi, vẫn còn có Tiến Trung giúp ta.

 

Lâu ngày không gặp, vậy mà chúng ta lại chẳng thấy xa lạ, cùng ngồi trong sân hàn huyên chuyện cũ.

 

Ta nói: "Ngươi đóng cửa cung suốt những năm qua, vậy mà hoàng thượng vẫn thường nhắc tới ngươi, còn có cả Hiếu Hiền hoàng hậu."

 

Như Ý đáp: "Há phải tân cầm chung bất cập, cứu thâu cựu kiếm cửu tương đầu."

 

Ta nhíu mày: "Ngươi biết rõ ta không đọc nhiều sách..."

 

Như Ý mỉm cười: "Khi mới vào cung, ngươi đa nghi, nhạy cảm, người khác chỉ nói nhiều hơn một câu, ngươi cũng phải ngẫm nghĩ hồi lâu. Nay đã tốt hơn nhiều, thậm chí còn có thể nói ra những lời này."

 

Ta cười: "Phú quý dưỡng người. Trước đây thấy các ngươi cao cao tại thượng, nay bản thân ngồi lên vị trí này, lại chẳng thấy có gì đặc biệt... Nhưng câu thơ kia của ngươi rốt cuộc là có ý gì?"

 

Như Ý chậm rãi đáp: "Người bạc tình, làm sao có thể bên nhau đến già? Không phải ta và Lang Hoa có gì tốt đẹp, mà bản tính hoàng thượng vốn dĩ là như vậy."

 

Ta cười nhạt: "Coi như ngươi có tiến bộ, rốt cuộc cũng nhìn rõ được thiếu niên lang của ngươi rồi."

 

Như Ý nhìn ta: "Ngươi không giận sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.