Lịch Kiếp Rồi Thì Phải Đứng Đầu Hậu Cung

Chương 23



Giờ thì muội đã hiểu, cả đời này, muội vẫn luôn sống trong ánh mắt và cái bóng của người khác. Trở thành sủng phi thì sao? Phụ thân muội xem muội là bậc thang thăng quan, Hoàng hậu lợi dụng muội để trừ kẻ đối nghịch, tỷ không còn xem muội như tỷ muội nữa, mà Hoàng thượng thì vẫn đối xử với muội chẳng khác nào con mèo con chó.

 

Hiện tại muội đã là Hoàng Quý phi, vinh hoa phú quý tột bậc, nhưng tranh đấu chưa bao giờ ngừng lại, đêm trong cung vẫn dài dằng dặc, vẫn lạnh lẽo như vậy. Không chỉ vì Tiến Trung, mà là vì muội muốn thật sự sống một lần vì chính mình."

 

Nàng nói rất nhiều.

 

Ta cũng không rõ nàng đang nói cho ta nghe, hay là đang đối diện với chính mình trong quá khứ.

 

Ta điềm nhiên đáp: "Những chuyện khác cũng thôi đi, ngươi có được cơ duyên như vậy, âu cũng là thiên ý. Ta đã nói không hận ngươi, nhưng cũng không muốn tha thứ cho ngươi. Chỉ duy nhất một chuyện, ngươi hại c.h.ế.t My tỷ tỷ, vậy nên ta sẽ không để ngươi toại nguyện."

 

Nghe đến cái tên ấy, ánh mắt nàng tối sầm.

 

Nàng hiểu ta, cũng không cầu xin thêm nữa, chỉ lặng lẽ dập đầu rồi lui xuống.

 

Ta vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng trong lòng lại phức tạp không sao nói rõ, tựa như ngày nghe tin nàng mất vậy.

 

Nhiều năm trôi qua, gặp lại cố nhân, ta mới nhận ra, lòng mình chẳng còn sót lại bao nhiêu hận ý.

 

Những gì nàng nợ ta, hoàng nhi, chân tình, một đời an ổn, đều đã hoàn trả cho ta cả, kể cả chính sinh mệnh nàng.

 

Ngoài thở than mệnh vận vô thường, nhất thời ta chẳng biết nên nói gì.

 

6

 

"Thái hậu, Hoàng Quý phi nàng... đã bạo bệnh qua đời... Hoàng thượng thương tâm khôn xiết, đặc biệt lệnh nô tài đến báo tin cho Thái hậu."

 

Ta khẽ gật đầu: "Bảo Nội vụ phủ cứ theo lề luật mà làm."

 

Sau khi tang nghi của Vệ Yến Uyển hoàn tất, ta hỏi Phúc Gia: "Mọi việc đã thỏa đáng chứ?"

 

Phúc Gia đáp: "Dạ, tất thảy đều đã ổn thỏa."

 

Những ngày qua, ta cho người đi tìm một nữ tử có dáng hình dung mạo tương tự Vệ Yến Uyển.

 

Ta từng nói, thiên hạ này, người giống người, há lại ít ỏi.

 

Một nữ tử nhà nông có sáu phần giống nàng, thân mang trọng bệnh, chẳng còn sống được bao lâu.

 

Nàng ta lo lắng cho đứa con nhỏ tuổi của mình, đồng ý để ta lấy t.h.i t.h.ể nàng làm vật thế thân, chỉ mong ta lưu lại chút bạc dưỡng nuôi đứa nhỏ.

 

Phúc Gia bẩm: "Thuốc của Vệ thái y quả nhiên thần kỳ. Nữ tử kia lẽ ra mất đi sớm hơn ngày đã định, may nhờ viên thuốc đó mà xác thịt không hư hoại, nếu không đã uổng phí một phen an bài của Thái hậu."

 

Ta thở dài: "Hãy lo chu toàn cho nhi tử của nàng."

 

Phúc Gia đáp: "Hoàng Quý phi... Vệ thị đã đón đứa bé về, nói rằng muốn tự mình nuôi nấng."

 

Ta khẽ nói: "Thế cũng tốt."

 

Nàng đã xuất cung, vậy con ruột của mình, về sau ắt chẳng thể gặp lại.

 

Nữ tử nhà nông ấy có ân với nàng, nuôi dưỡng nhi tử của ân nhân, xem như một cách bù đắp.

 

Phải, ta đã đáp ứng nguyện vọng của Lăng Dung.

 

Ban cho nàng viên thuốc giả c.h.ế.t mà năm xưa Ôn Thực Sơ bào chế cho ta và Vĩnh vương, che mắt Hoàng đế cùng đám thái y, rồi lặng lẽ thế xác nàng bằng t.h.i t.h.ể của nữ tử kia, đưa vào Hoàng lăng.

 

 

Duy chỉ có một điều ngoài dự tính, nữ tử kia mất sớm hơn lời thầy thuốc phán đoán.

 

Vệ Lâm nhận mệnh cấp bách, chế ra linh dược có thể giữ cho t.h.i t.h.ể không phân hủy, nhờ đó kế hoạch mới hoàn thành mà không sơ hở.

 

Nhắc đến thuốc giả chết, ta đã nhân đó dọa dẫm Tiến Trung một phen.

 

Hôm ấy, ta gọi hắn vào, thẳng thừng nói rằng ta đã biết chuyện ô uế giữa hắn và Hoàng Quý phi, vì bảo toàn thể diện hoàng thất, ban cho hắn hai ly độc tửu.

 

Trong cung, chỉ thêm một phi tần bệnh mất, một thái giám c.h.ế.t yểu mà thôi.

 

Để tỏ rõ trừng phạt, chén rượu của Vệ Yến Uyển, phải do chính tay hắn dâng đến.

 

Tiến Trung quỳ xuống, dập đầu binh binh: "Cầu xin Thái hậu minh giám! Tất thảy đều là lỗi của nô tài! Là nô tài vụng trộm mạo phạm Hoàng Quý phi! Hoàng Quý phi một lòng với Hoàng thượng, đối với nô tài chưa từng có chút tơ hào bẩn thỉu! Nô tài nguyện lấy cái c.h.ế.t để chứng tỏ sự thanh bạch của nàng!"

 

Dứt lời, hắn chẳng đợi ta nói thêm, đã nhấc cả hai chén rượu, ngửa cổ uống cạn.

 

Ta nhất thời nghẹn lời.

 

Bình thường nhìn hắn xử sự chu toàn, sao lại hồ đồ như vậy?

 

Nếu ta thực tâm muốn mạng của hai người bọn họ, dẫu hắn uống sạch hai chén rượu này, chẳng lẽ không có chén thứ ba đưa đến trước mặt Vệ Yến Uyển sao?

 

Huống hồ, hắn ra sức bảo vệ nàng như thế, đã đủ để chứng minh tất cả, còn gì là thanh bạch?

 

Ta nhìn hắn, bỗng nhiên khuôn mặt Vĩnh vương hiện lên trước mắt.

 

Năm đó, chàng cũng không màng tất cả như thế.

 

Dẫu biết cái c.h.ế.t của mình chưa chắc có thể đổi lấy an toàn cho ta, chàng vẫn dứt khoát không chút do dự.

 

Cuối cùng, gói thuốc c.h.ế.t giả cũng cạn.

 

Ngọn Linh Vân sơn không thể quay về, cơn mộng ta tham luyến mỗi đêm chẳng muốn tỉnh dậy, rốt cuộc cũng có người thay ta thực hiện.

 

Mắt ta cay xè, giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ: "Cũng là một kẻ ngốc nghếch mà thôi. Thôi đi, đây là thuốc giả chết, phần của Hoàng Quý phi, vẫn cần ngươi tự tay mang đến."

 

Tiến Trung sững người hồi lâu.

 

 

Sau khi phản ứng lại, hắn đứng thẳng, cung kính quỳ xuống, dập đầu ngay ngắn.

 

"Nô tài, tạ ơn Thái hậu ân điển."

 

……

 

Mọi chuyện đã định, hết thảy đều xong. Ta đứng trong viện, lặng lẽ ngây người. Phúc Già thấy vậy, lặng lẽ lui xuống.

 

"My tỷ tỷ, tỷ có trách muội không?"

 

Trách muội không đủ nhẫn tâm mà báo thù thay tỷ. Trách muội vì những tình cảm phức tạp đối với Lăng Dung, mà lại một lần nữa dung tha cho nàng. Trách muội không g.i.ế.c nàng thêm lần nữa.

 

Ngoài sân, cúc hoa nở rộ. Gió thu khe khẽ lướt qua, hoa cúc khẽ lay đầu.

 

 

[Hoàn]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.