Lịch Kiếp Rồi Thì Phải Đứng Đầu Hậu Cung

Chương 4



Thất A Ca c.h.ế.t đột ngột, trong tang lễ, Hoàng hậu mấy lần khóc ngất. Hoàng đế mất đi đứa con trai đích truyền duy nhất, cũng đau xót khôn nguôi.

 

Lại thêm chuyện Khoa Nhĩ Thẩm bộ cầu hôn đích công chúa, Hoàng hậu và Chân Hoàn rốt cuộc đã xé rách mặt nạ, khiến hậu cung một phen đại loạn.

 

Tiến Trung khuyên ta rằng, chuyện Thất A Ca c.h.ế.t e là có điều mờ ám, chi bằng tra xét kỹ càng, rồi nhân đó giở trò.

 

Ta trầm giọng nói: “Chỉ cần để tâm quan sát là đủ, không cần hao phí quá nhiều tâm tư. Kẻ dám ra tay, tất nhiên sẽ không để lại chứng cứ rõ ràng. Chi bằng dành tâm sức cho người sống.”

 

“Hoàng thượng đã hạ chỉ gả Hòa Kính Công chúa đi hòa thân, lúc này trong lòng người tràn đầy hổ thẹn với Hòa Kính. Chúng ta không bằng thừa dịp này, tranh thủ lôi kéo Hoàng hậu và Hòa Kính.”

 

Tiến Trung nhìn ta, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.

 

Hắn siết chặt cổ tay ta, rồi chậm rãi lần dọc theo cánh tay, băng lạnh như rắn độc quấn siết.

 

“Chủ nhân quả thực còn thông minh hơn ta tưởng. Nhưng nếu đã có chủ kiến như vậy, thì ban đầu cớ sao lại để bản thân bị vây khốn trong Khải Tường cung?”

 

Hắn ghì chặt ta, khẽ thì thầm bên tai: “Nô tài cảm thấy, so với đêm ấy khi hứa hẹn hợp tác với nô tài, nay người tựa như đã thành một người hoàn toàn khác.”

 

Ta chợt nghẹn lại, giây phút hoảng hốt liền bị hắn kéo vào lòng.

 

“Tiến Trung!” Ta hoảng loạn, lo bị người khác phát hiện.

 

“Sợ cái gì? Giờ này cả cung cấm rối như canh hẹ, ai nấy đều thân lo chưa xong, nô tài nhớ người muốn chết…”

 

Hắn hơi thở gấp gáp, bàn tay lại vững như bàn thạch, giọng nói thấp thoáng ý cười: “Chủ nhân nên nhỏ giọng thôi, nếu bị người ta nghe được, thì nô tài c.h.ế.t không đáng tiếc, còn người thì có mấy cái đầu để chém?”

 

Sau đó, ta kiệt sức ngã ra giường, mặc hắn giúp ta chỉnh trang lại y phục.

 

“Chủ nhân quả thật khác hẳn những người khác, thế mà lại chiều lòng vui vầy với một hoạn quan như nô tài…”

 

Tiến Trung không phải lần đầu dò xét, hắn nghi ngờ ta chỉ giả vờ chiều chuộng để lợi dụng hắn, nhưng những biểu cảm khi ta hoan hỉ… là thật.

 

“Sao vậy, chán ta rồi?” Ta tránh né câu hỏi của hắn, thản nhiên nói: “Cũng đúng, ta không có gia thế, cũng không có con cái, ngươi muốn dựa vào ta mà lên cao, quả thực vất vả hơn nhiều, cũng không phải món hời gì.”

 

Tiến Trung trầm mặc hồi lâu, rồi bỗng bật cười, quỳ một gối xuống đất, nhẹ nhàng giúp ta chỉnh lại vạt áo.

 

Sau cùng, hắn đặt một nụ hôn lên mu bàn tay ta.

 

“Nô tài, cam tâm tình nguyện.”

 

 

Sau khi Tiến Trung rời đi, ta vẫn dựa bên cửa sổ, lặng lẽ suy nghĩ.

 

Ta rất rõ bản thân đang làm gì.

 

Hậu cung nếu phát sinh chuyện yêu đương vụng trộm giữa phi tần và thái giám, chính là dâm loạn cấm cung, nhơ nhớp đến tột cùng. Nếu bị phát hiện, bị c.h.é.m đầu có khi còn là cái c.h.ế.t nhẹ nhàng nhất.

 

Thế nhưng, ta không hề hối hận. Ta chỉ cảm thấy… sảng khoái.

 

Tựa hồ cuối cùng cũng vì An Lăng Dung ở kiếp trước mà xả giận một hơi.

 

Ta hận Tiên đế, hận Nghi Tu, hận Quách Nhĩ Giai Văn Uyên, hận Chân Hoàn, hận Mi Trang, hận người cha vô dụng của ta…

 

Nhưng hơn tất thảy, ta hận cái lồng son mang tên Tử Cấm Thành này.

 

Trốn không được, tránh cũng không xong.

 

Dẫu có sống lại một đời, ta vẫn bị nhốt trong đây, mang theo ký ức đau khổ của hai kiếp, những đêm dài không ngủ, cắn răng chịu đựng cái rét lạnh thấu xương, không dám quay đầu.

 

Nói cho cùng…

 

Ta vẫn không cam tâm.

 

Chân Hoàn và Quả Thân Vương cũng làm chuyện như ta, thế mà nàng ta lại thành kẻ tôn quý nhất thiên hạ, con cháu đầy đàn, hưởng phúc bình an đến trọn đời.

 

Vậy thì cớ gì ta phải lấy cung quy và đạo lý mà tự trói buộc chính mình?

 

Không sai, ngay ngày thứ hai sau khi trùng sinh, ta đã biết được một bí mật kinh thiên động địa, tin đồn năm xưa rằng Lục A ca Hoằng Diễm không phải huyết mạch của Tiên đế, là sự thật.

 

 

Nếu không phải vậy, thì vì cớ gì Chân Hoàn, người biết rõ Hoằng Lịch sau khi đăng cơ tất sẽ đề phòng dưỡng mẫu và Hoằng Diễm, lại không để chính con ruột của mình lên làm Hoàng đế?

 

Rõ ràng, Quả Thân vương bạc mệnh sớm đã có con nối dõi, thế nhưng Chân Hoàn lại đưa đứa trẻ ấy đi xa, rồi lại nhận Hoằng Diễm làm con thừa tự của Quả Thân vương.

 

Lại nghĩ đến năm đó, khi nhỏ m.á.u nghiệm thân, nàng rõ ràng có biểu hiện căng thẳng, thậm chí hoảng loạn. Vậy mà ngay khi biết kẻ bị chỉ điểm là Ôn Thực Sơ, nàng lập tức thở phào nhẹ nhõm…

 

Chân tướng đã quá rõ ràng.

 

Xuân Thiền và Lan Thúy rảo bước vào phòng, trên mặt tràn đầy hân hoan.

 

"Chủ nhân, Hoàng thượng lại ban thưởng không ít trân bảo, người mau tới xem!"

 

Xuân Thiền cười tít mắt, nâng khay tiến lên: "Còn nữa, Tiến Trung công công sai người đưa đến một chiếc hộp, dặn dò chủ nhân phải tự tay mở ra."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.