Lịch Kiếp Rồi Thì Phải Đứng Đầu Hậu Cung

Chương 8



Chuyện này vốn chẳng liên quan đến ta, nhưng Kim Ngọc Nghiên nhất quyết muốn quấy đục vũng nước này, không chỉ bôi nhọ Hoàng quý phi, mà còn lôi cả ta vào, đem chuyện ta cùng Lăng Vân Triệt thanh mai trúc mã truyền khắp hậu cung.

 

Hai vị tần phi bị chỉ trích tư thông, hơn nữa đều là sủng phi được nhiều ân sủng nhất!

 

Hoằng Lịch nổi trận lôi đình, đập vỡ vô số đồ cổ, lại là men sứ ngọc trắng.

 

Ta hiểu rõ, muốn chứng minh trong sạch, phải hành động càng sớm càng tốt. Lập tức sai người tìm Tiến Trung, nhờ hắn giúp ta cầu kiến Hoàng thượng.

 

Nhưng ai ngờ…

 

"Lệnh tần nương nương định biện bạch thế nào đây? Chẳng lẽ những lời đồn đó không phải sự thật? Nương nương không phải cùng Lăng thị vệ quen biết từ nhỏ, thanh mai trúc mã?"

 

Bốn chữ "thanh mai trúc mã" thốt ra như rít qua kẽ răng, Tiến Trung âm dương quái khí, khiến ta sững sờ.

 

"Thế nào? Nương nương định cứ như vậy mà vào cung diện kiến Hoàng thượng? Vậy thì thôi đi. Nô tài đau lòng, nhưng Hoàng thượng chưa chắc đau lòng, nói không chừng sẽ trực tiếp tống vào đại lao, định tội không giữ đạo làm thê."

 

Ta nhướn mày, chậm rãi ghé sát hắn, hơi thở như lan: "Ta có giữ đạo làm thê hay không, chẳng lẽ công công không biết?"

 

"Vệ Yến Uyển!" Hắn nghiến chặt răng, siết chặt cổ tay ta. "Ngươi còn nợ ta một lời giải thích."

 

Ta mờ mịt: "Giải thích gì?"

 

Tiến Trung bật cười, ánh mắt tràn đầy tức giận: "Đêm Hoàng hậu băng hà, vì sao ngươi lại đẩy ta ra, ngược lại để Lăng Vân Triệt đi cứu ngươi? Chẳng lẽ… ngươi vẫn còn tình ý với hắn, muốn nhân cơ hội này để tiếp cận hắn?"

 

Ta kinh ngạc đến mức sững người. Những ngày qua, hắn chưa từng bước chân vào Vĩnh Thọ cung, cũng không sai người truyền tin, hóa ra là vì vẫn luôn để tâm chuyện này?

 

Sự trầm mặc của ta trong mắt hắn lại hóa thành mặc nhận. Hắn hung hăng kéo ta lại gần: "Lăng Vân Triệt có gì tốt? Để hắn còn sống đến hôm nay, đã là cực hạn ta nhịn được. Ta khuyên ngươi hãy dứt bỏ tơ tưởng, nếu không, ta nhất định khiến hắn c.h.ế.t không có chỗ chôn!"

 

Thấy ta vẫn sững sờ, hắn cho rằng ta bị dọa sợ, đôi môi mím chặt hơi thả lỏng, giọng điệu cứng rắn cũng pha chút dịu dàng không dễ nhận ra: "Ta… không phải đang ép buộc ngươi. Họ Lăng kia là thứ gì? Hắn cũng xứng đáng dây dưa với ngươi sao? Kẻ loan tin đã bị ta tìm được, hắn khai nhận là nhận bạc để làm việc cho người khác, còn có cung nữ ở Ngự hoa viên và Khải Tường cung, đều có thể chứng minh ngươi và Lăng Vân Triệt nhiều năm qua gần như chưa từng gặp mặt. Ta sẽ đưa họ đến trước mặt Hoàng thượng, chứng minh sự trong sạch của ngươi."

 

Ta nhìn gương mặt hắn, từ giận dữ đến dịu dàng, bỗng nhiên cảm thấy một điều chưa từng có.

 

An Lăng Dung ta, sống hai kiếp, chưa từng có ai kiên định lựa chọn ta, bảo vệ ta. Không ngờ lần này, lại là một thái giám, đem đến cho ta sự trân trọng mà ta luôn khao khát.

 

Tiểu thái giám đã nhận tiền làm việc, lại liên quan đến thể diện của thiên tử, sao có thể dễ dàng khai nhận? Cung nữ Khải Tường cung vốn là người của Kim Ngọc Nghiên, làm sao có thể tùy tiện nói giúp ta?

 

 

Không cần nghĩ cũng biết, muốn tìm được những nhân chứng này khó khăn nhường nào, vậy mà hắn chỉ nhắc qua một câu, hoàn toàn không có nửa điểm khoe công, chỉ trách ta một điều: "Ngươi có thật lòng với hắn hay không?"

 

Ta vốn tưởng hắn chỉ để tâm đến mối quan hệ giữa ta và Lăng Vân Triệt ngày trước, nhưng không ngờ…

 

"Lăng Vân Triệt không xứng. Vậy… ai mới xứng?" Ta cười nhẹ hỏi hắn, lặng lẽ lau đi chút ấm áp nơi khóe mắt.

 

 

Tiến Trung lại trở về bộ dạng lạnh lùng khi hầu bên Hoàng thượng, vòng tay ôm lấy ta, ghì chặt trong lòng, đôi mắt sâu thẳm như nhuốm độc, nhưng lại đẹp đến mê hoặc.

 

"Dĩ nhiên là nô tài."

 

"Cứ tưởng là chuyện tốt gì, ngươi lại tự nhận lấy? Tội danh này, ngươi không sợ c.h.ế.t sao?" Ta giơ tay đ.ấ.m hắn một cái.

 

Hắn chộp lấy tay ta, đưa đầu ngón tay vào miệng ngậm lấy, ánh mắt cuồng vọng đến mức khiến tim ta đập loạn.

 

Lúc ấy, ta đột nhiên nghĩ đến Ôn Thực Sơ, người bị ta hại thành thái giám.

 

Phải nói, làm thái giám thực sự là một thân phận tiện lợi, tiên đế chưa bao giờ nghi ngờ hắn cùng My Trang.

 

Ta chợt nóng đầu, lỡ miệng nói: "Ngươi nghĩ hay lắm! Ngươi là thái giám, ai thèm nghi ngờ ngươi với ta?"

 

Cả người hắn đột nhiên cứng đờ, sự nhiệt tình vừa nãy chợt lạnh lẽo như băng.

 

Ta biết mình nói sai, còn chưa kịp mở miệng giải thích, hắn đã hung hăng đẩy ta ra, xoay người sải bước bỏ đi.

 

Lúc ta còn ngẩn người, Lan Thúy bước vào, ngạc nhiên hỏi: "Chủ nhân, người và Tiến Trung công công chưa nghĩ ra cách sao?"

 

Ta mặt mày xanh mét: "Nghĩ ra rồi, chuẩn bị kiệu, ta đi gặp Hoàng thượng."

 

Lan Thúy thắc mắc: "Đã có cách giải oan, sao chủ nhân trông càng lo lắng hơn vậy?"

 

Ta thở dài não nề.

 

Hoàng đế dễ dỗ, nhưng vị công công này… không dễ dỗ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.