Lịch Kiếp

Chương 30



Edit by Mặc Hàm

Hai người hai mặt nhìn nhau, Hoàng đế quay đầu nói: “A Chiểu ngươi mua đồ của phụ nhân dùng làm cái gì?” Vẻ mặt của đại hoàng tử oan uổng, “Không phải ta mua.” Thái giám đi theo bọn họ không ở trong phòng, không người đối chất, đại hoàng tử liếc mắt nhìn son nói: “Không bằng Hoàng Thượng đưa cho phi tử nào, cũng tốt hơn là lãng phí.” Hoàng đế cười nói: “Lời nói của A Chiểu sao lại lộ ra một mùi chua?”

Đại hoàng tử đảo mắt, đột nhiên cười, cầm son phấn về phía ta. Ta bị mùi hương kia hun đến hắt hơi một cái, y đem bốn chân của ta nhấc lên, ở trong hộp phẳng kia thay phiên nhau ịn một dấu, cười nói: “Hổ, giẫm mấy cái dấu móng vuốt nhìn xem.” Ta đứng dậy dời đi vài bước, tiếng chuông trên cổ thanh thúy vang lên, vừa quay đầu lại, phía sau là một chuỗi dấu hoa mai. Đại hoàng tử ngồi xổm trên mặt đất cười vui vẻ, được Hoàng đế từ phía sau ôm lấy, “A Chiểu sao lại nghịch ngợm như vậy, hổ tốt đẹp bị ngươi biến thành mèo nhà.”

Hắn vừa nói,  vừa một phen ôm ngang đại hoàng tử. Đại hoàng tử một tay cầm hộp son, một tay nắm chặt vạt áo hắn. Hoàng đế mỉm cười và đặt y trên giường. Ta vẫn còn cảm thấy tươi mới với dấu chân kia, Leng keng leng keng chạy vào nội thất, quay đầu đếm hoa mai một đường, quay đầu lại phát hiện hai người nhìn ta cười. Đại hoàng tử thản nhiên nói: “Khi ta khi còn bé cho mèo hoang trong cung ăn, vằn cũng như hổ, ngược lại giống như một con hổ nhỏ.”, “Sau đó thì sao?” Hoàng đế nhẹ nhàng truy hỏi, vừa cúi đầu hôn tai y. Đại hoàng tử né tránh như sợ ngứa, “Nào có cái gì về sau? Bản thân ta cũng thường đói bụng, nhiều lần thấy nó không được cho ăn, nó liền chạy đi nơi khác.” Hoàng đế nói: “Nếu ngươi thích, nuôi mấy con mèo cũng không sao.” Đại hoàng tử cười rộ lên, chỉ ta nói: “Có hổ, liền không cần mèo nữa.”

Hoàng đế chậm rãi thả y ngã xuống giường, đưa tay cởi quần áo của y, “Trẫm hiện tại với ngươi giống như đang bẻ bánh bao, từng tầng từng tầng, vừa chờ mong vừa khó chịu.” Đại hoàng tử cười ha hả nói: “Ta cũng không phải bánh bao.” Hoàng đế mỉm cười nói: “Không bằng sau này A Chiểu thay trẫm mặc quần áo, trẫm thay ngươi cởi quần áo, thật sự rất công bằng.” Đại hoàng tử một thân da trắng như tuyết làm nổi bật mái tóc đen dưới thân, cắn môi nhìn về phía Hoàng đế, Hoàng đế từ trong tay y lấy hộp son kia, mở nắp, ngón tay quệt lên một chút, thăm dò trước ngực Đại hoàng tử.

Đại hoàng tử nhỏ giọng kêu lên, hai đầu ngực bị chấm son nhiều lần đùa bỡn, đỏ au run rẩy đứng lên, không biết là bị nhuộm đỏ hay là bị bóp sưng. Hoàng đế khẽ gảy vài cái, cười khen: “Mấy ngày nay hoa mai nở rất tốt, phong cảnh A Chiểu cũng không kém.” Lại dời chăn ra một chút, đã thấy hạ thân đại hoàng tử cũng đứng lên, đỉnh phun ra chất lỏng trong suốt. Hoàng đế ác ý cười, “Chỉ cần bị đùa với núm vú là có thể hưng phấn thành như vậy? “Dứt lời cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm một cái, đầu lưỡi khẽ lộ ra liếm liếm.

Đại hoàng tử cả kinh, đi đẩy đầu vai Hoàng đế, “Hoàng Thượng, son phấn kia làm bằng gì cũng không biết, đừng——” Hoàng đế lại nặng nề mút một cái, bảo y liếm chữ cuối cùng thay đổi âm điệu, phun ra một tiếng trường khí. Hoàng đế cười khẽ, kèm theo tiếng nước chảy tư vị giữa môi và răng, hàm hồ nói: “Trẫm nhớ tới, tiểu nương tử bán son phấn đã nói qua, đây là nàng lấy cánh hoa mai nấu, cho dù ăn vào cũng không ngại. “Đại hoàng tử hít sâu một hơi,” Quả nhiên là Hoàng Thượng mua, vừa rồi lại còn nói ta.” Hoàng đế cười ngẩng đầu, “Trẫm ngại nàng phiền tiện tay thu lấy, thái giám trả bạc, làm sao nhớ rõ được?”

Hắn nâng hai chân đại hoàng tử lên, tay sờ xuống hậu huyệt, cười nói: “A Chiểu thật ngoan, vừa ướt vừa nóng, chờ trẫm hồi lâu thôi.” Đại hoàng tử hung hăng trừng hắn, Hoàng đế cười một tiếng, long căn tiến vào. Hắn đỡ chân đại hoàng tử trước sau khoát eo, trong chốc lát đổi tư thế, hai chân quỳ kẹp lấy hông y, đứng thẳng người hai tay chống hai bên y, lại sắp đem thân thể y gấp lại. Hai chân đại hoàng tử vô lực đặt trên vai Hoàng đế, mu bàn tay che mắt, hô hấp từng ngụm từng ngụm, “Hoàng thượng. Chậm, chậm hơn… Ôi, a!” Hoàng đế kéo tay y ra, dương v*t rút ra đặt ở huyệt khẩu, “Mở to hai mắt, nhìn trẫm thao ngươi như thế nào!” Cự vật kia tráng kiện, một mảnh ẩm ướt, từng tấc từng tấc cực chậm đẩy vào huyệt, đem nếp nhăn bốn phía chen chúc như gợn sóng tản ra, hậu huyệt tựa như không chịu nổi sự dung nhập, theo dương v*t cắm vào, nước trong suốt chậm rãi chảy ra, theo khe mông đại hoàng tử lún sâu chảy xuống phía dưới.

Cử chỉ hai người điên rò, trừng mắt nhìn một màn này, thẳng đến long căn đâm đến cuối cùng, thân thể đều run lên. Hoàng đế bỗng nhiên nở nụ cười, trong mắt lại hơi lộ ra hung quang, nhìn chằm chằm người dưới thân. Đại hoàng tử đem ánh mắt chuyển đến trên mặt hắn, nhíu mày, không rõ là vui vẻ hay là thống khổ, đồ đạc trong mắt chợt lóe lên, lại tựa như cái gì cũng không có. “A Chiểu.” Hoàng đế nhẹ nhàng gọi y, thanh âm có chút khàn khàn, sau đó cúi đầu, dán lên môi y. Mông đại hoàng tử cơ hồ đã rời khỏi mặt giường, thừa nhận hoàng đế gần như điên cuồng va chạm, y nhắm mắt lại, hơi mở miệng đáp lại Hoàng đế. Tay y lặng lẽ nâng lên, tựa hồ muốn sờ sờ tóc Hoàng đế, lại ở trên không trung nhéo quyền, cuối cùng chỉ buông lỏng khép lại ở cổ hắn lại.

Trận này tính là chấm dứt, hai người như dính một cơn mưa lớn, rõ ràng chỉ là đầu xuân, mồ hôi ướt tóc, dính vào mặt. Đại hoàng tử được Hoàng đế ôm vào trong ngực, mở mắt nhìn ngọn nến đang cháy trong phòng, Hoàng đế đẩy mái tóc ướt của y ra, ấn một nụ hôn trên trán, “A Chiểu, muốn tắt nến?” Đại hoàng tử vội vàng lắc đầu, xoay người vùi mặt vào cổ hắn, “Không cần”. Hoàng đế có chút giật mình, lại ở nơi y không nhìn thấy khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng trần trụi của y.

Hộp son kia lẳng lặng nằm ở góc giường, Hoàng đế nhặt lên, đại hoàng tử cười nói: “Lần này thật sự là lãng phí.” Hoàng đế cười một tiếng, lại đưa tay quệt vào một ít, đại hoàng tử tránh khỏi vòng tay hắn, “Hoàng thượng lại muốn bôi ở nơi nào! Hoàng đế cười không nói, xoay mặt y, nhẹ nhàng bôi hai đường ở khóe mắt y. Đại hoàng tử sửng sốt, tức giận nói: “Ta không phải nữ tử, Hoàng Thượng bôi son phấn cho ta làm gì?” Hoàng đế tinh tế liếc y một cái, cười nói: “Được rồi được rồi, trẫm nào dám coi ngươi là nữ tử.” Đại hoàng tử vẻ mặt không tin, “Ta muốn đi tìm gương nhìn xem bị vẽ thành bộ dáng gì.” Lại bị Hoàng đế hôn lại, “Có công phu này, không bằng làm lại một lần nữa.”

Dưới ánh nến, mái tóc ướt của y bị vén lên, lộ ra cái trán trắng nõn. Khóe mắt hai đ dấu vết đỏ thẫm, tóc mai tung bay, làm nổi bật mặt mày bình thường phong lưu thê diễm ban đầu của y, mà phá lệ có vẻ quyết tuyệt.

Khi xưa nay thanh lãnh hờ hững, phong lưu thê diễm là y, sắc bén quyết tuyệt cũng là y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.