Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí

Chương 103



Sau khi mở cửa nhà, Hải Phong cất xong hành lý liền xoay người biến mất, còn Liễu Y thậm chí chưa kịp sửa sang lại đã bị Tuần Tu vác đến phòng khách.

Liễu Y lơ đãng liếc mắt một cái liền sững sờ cả người. Mắt giương thật to nhìn về phía cánh cổng tò vò to đùng, mới tinh trên vách tường phòng khách rồi nghiêng đầu nhìn về phía Tuần Tu.

“Cái này…” Liễu Y đưa tay chỉ về phía cái cổng tò vò, có chút không nói nên lời. Chuyện này… Tuần Tu thế mà dám làm thật.

Tuần Tu ôm hông của Liễu Y, cúi người xuống, nhỏ giọng nói bên tai Liễu Y, “Như vậy càng dễ dàng, mỗi lần đều phải đi từ cửa sau, thật phiền toái.”

Liễu Y hít vào một hơi, dùng tinh thần lực liếc một cái, đẩy cái người ở đằng sau lưng ra, vội vàng lao về phía cửa phòng luyện công. Vừa mở cửa, nhìn căn phòng với một đống thiết bị đã được đổi mới hoàn toàn, đưa tay dụi dụi con mắt, không nhìn nhầm chứ?

Tuần Tu cười như không cười, đứng bên cạnh Liễu Y, kéo tay của Liễu Y, dắt Liễu Y đi vào trong phòng, bình tĩnh nói, “Mỗi ngày đều tới tới lui lui thật phiền toái nên anh chuyển phòng luyện công của em sang bên nhà anh, còn nơi này chuyển thành phòng ngủ của anh. Như vậy sau này, mỗi sáng sớm muốn gọi em dạy cũng sẽ dễ dàng hơn.”

Liễu Y khóc không ra nước mắt. Mình quả nhiên là dẫn sói vào nhà mà. Cúi đầu, liếc mắt về phía chiếc nhẫn đang đeo trên tay, siết chặt lại, vừa muốn nói gì đó thì bị Tuần Tu nhanh chóng kéo tới trên giường.

“Tới đây thử giường mới một chút đi!” Tuần Tu da mặt dày, nằm đè lên người Liễu Y, cúi đầu nhìn khuôn mặt sững sờ của Liễu Y mà cười chúm chím, đưa tay ngắt một cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Y, cúi đầu hôn một cái.

“Tuần Tu,” Liễu Y cắn răng nghiến lợi, nhỏ giọng gọi.

“Ừ, Tiểu Y, anh ở đây.” Tuần Tu không hề hay biết áp suất thấp của Liễu Y, con mắt lóe sáng, cúi người nhằm thẳng về phía đôi môi đỏ mọng của Liễu Y mà đè lên, tay nắm lấy cánh tay đang quờ quạng của Liễu Y, cạy răng môi của Liễu Y ra, thăm dò vào trong miệng, mút thật sâu, thật thỏa thích.

Cho đến khi Tuần Tu duỗi tay vào trong quần áo của Liễu Y, Liễu Y mới đột nhiên thức tỉnh, đẩy anh ra. Nhìn cái người nào đó đang tỏ vẻ vô tội, Liễu Y mới sâu sắc cảm nhận được rằng võ lực của mình mà muốn chống lại Tuần Tu thì chỉ là mây bay a mây bay.

Bây giờ trong nhà đã thành ra như vậy rồi, Liễu Y cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể thuận theo tự nhiên mà tiếp nhận thôi. Cũng may Tuần Tu không đả thông luôn phòng ngủ của cô với anh nên cũng khiến trong lòng Liễu Y cảm thấy được an ủi một chút, tối thiểu là lúc ngủ cũng không cần phải cảnh giác vì trên giường có nhiều hơn một người. Nhìn ánh mắt vô tội của Tuần Tu, Liễu Y chỉ có thể thở dài, không nói thêm gì nữa.

Buổi sáng hôm sau, Liễu Y nghe được “phanh phanh” tiếng gõ cửa, từ từ thò đầu ra khỏi chăn, còn chưa kịp dùng đến tinh thần lực thì điện thoại di động ở đầu giường đã vang lên.

Liễu Y lề mề duỗi tay ở trong chăn ra ngoài lấy điện thoại di động, liếc một cái liền nghe.

“Mở cửa, Liễu Y.” Thanh âm Tiền Văn Phương trầm thấp, mang theo chút ít hốt hoảng.

Liễu Y mở mắt, quét về phía ngoài cửa ra vào. Quả nhiên, Tiền Văn Phương đã đứng ở trước cửa nhà cô. Ừ một tiếng, cúp điện thoại, lật người xuống giường. Trước đi về phía tủ quần áo, lục ra một cái áo khoác để mặc tạm, đi ra khỏi phòng ngủ.

Tiền Văn Phương lo lắng, liếc nhìn tờ báo trong tay. Làm sao lại nhanh như vậy đã bị người ta moi ra rồi? Lúc cánh cửa mở ra, ánh mắt của cô thẳng tắp nhìn về phía ánh mắt bình tĩnh của Liễu Y, cả người Tiền Văn Phương liền được buông lỏng.

“Chị Tiền, sao lại đến đây sớm vậy? Có phải lại có công việc gì mới được sắp xếp không?” Liễu Y ngẩng đầu liền hỏi.

Tiền Văn Phương thở dài một tiếng, không nói gì, đi thẳng vào, đặt mông ngồi trên ghế salon trong phòng khách, nhìn Liễu Y theo sau, đưa tờ báo đang cầm trong tay cho cô ấy, “Trước tiên em đọc cái này đi đã.”

Liễu Y nhận lấy tờ báo Tiền Văn Phương đưa đến, ngồi xếp bằng trên ghế salon đối diện, đưa tay dụi dụi con mắt, cúi đầu lật xem. Vừa nhìn, mắt liền trợn to. Xem tấm hình khá là rõ ràng cùng với bài báo ở bên cạnh, tay Liễu Y run run. Người phóng viên này cũng thật giỏi quá đi. Mặc dù bản thân cô không ngại bị người ta biết thì sẽ nói ra nói vào, nhưng tốc độ này cũng quá nhanh đi, chân trước cô vừa tới Đô Thành, chân sau đã bị người ta moi ra rồi.

Tiền Văn Phương dựa người về sau: “Chị còn chưa kịp đến công ty đấy. Em nghĩ thế nào?”.

Liễu Y quăng tờ báo sang một bên: “Không sao. Dù sao thì sớm muộn họ cũng sẽ biết, chỉ là em cảm thấy hơi nhanh quá thôi.”

Tiền Văn Phương liếc mắt. Sớm cũng đoán được Liễu Y mà biết tin này thì cũng thấy không sao cả. Chỉ là, ánh mắt thoáng thấy một vài tia sáng lấp lánh, Tiền Văn Phương nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào tay Liễu Y, đưa tay chỉ: “Trên tay em là…”

Liễu Y giơ tay lên nhìn một chút, tương đối trấn định nói: “Chiếc nhẫn. Làm sao vậy?”

Tiền Văn Phương hết nói nổi rồi, co quắp lui về phía sau: “Liễu Y, làm người đại diện của em đại khái chị sẽ sống ít đi mấy năm. Em đúng là “Bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân”* a!”

(*: không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng thì đều khiến mọi người kinh ngạc)

“Mọi người không phải đều biết ư? Còn kinh ngạc cái gì?” Liễu Y nhàn nhạt thoáng nhìn, nhỏ giọng nói một câu.

“Chị biết em và vị đại thiếu gia nhà họ Tuần kia đang yêu đương, nhưng mới có mấy ngày, thậm chí đến nhẫn em cũng đã đeo lên rồi. Chị phát hiện chị không thể theo kịp tiết tấu của em được. Qua tầm mấy ngày nữa, em nâng cao bụng bự, đoán chừng chị cũng không kinh ngạc đâu.” Trong tâm Tiền Văn Phương vừa vui mừng ho Liễu Y, vừa cảm thấy bất đắc dĩ cho bản thân. Trước kia cũng không quá coi trọng chuyện của Liễu Y và Tuần Tu. Dù sao hiện tại những người có quyền có thế, có mấy người thật lòng. Thế nào mà đến lượt Liễu Y, lại không phải như vậy đây. Tốc độ này thì đến cả hỏa tiễn cũng chẳng cản nổi.

Liễu Y lúng túng đưa tay xoa xoa đầu. “Gì chứ… Để em qua phòng bếp pha cho chị một ly trà, chị ngồi trước đi.”

Tiền Văn Phương im lặng nhìn Liễu Y. Bị Liễu Y quấy nhiễu một chút nên những lo âu trong tâm mới vừa rồi ngược lại đã bình thường trở lại. Cúi đầu thở dài, ánh mắt mới chăm chú nhìn về một nơi nào đó hồi lâu.

Tiền Văn Phương nheo mắt lại, cúi người rút ra một túi giấy lót dưới bàn trà. Tay run run lật xem. Sau khi thấy nội dung bên trong thì trợn mắt há mồm, ngổn ngang trong gió, ngây người như phỗng.

Liễu Y bưng trà nóng tới phòng khách, chỉ thấy Tiền Văn Phương đang thất hồn lạc phách liền đặt ly trà xuống, đi tới bên cạnh Tiền Văn Phương, “Chị Tiền, chị bị làm sao thế?”

Tiền Văn Phương bừng tỉnh lại, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm về phía Liễu Y, nuốt nước miếng một cái: “Liễu Y.”

“Vâng! Chị Tiền, chị đừng nóng vội, chuyện của em và Tuần Tu sớm muốn cũng sẽ bị người ta biết thôi. Em cũng không có ý định sẽ giấu giếm chuyện này mà.” Liễu Y cho là Tiền Văn Phương còn đang suy nghĩ những tin tức trên báo nên liền nhỏ giọng trấn an.

Một lúc sau, Tiền Văn Phương mới giơ túi giấy trong tay lên, “Đây là sự thật sao?”

Liễu Y vừa nhìn thấy, điểm đầu một cái, “Chị Tiền, cái này em lót ở dưới đáy bàn trà trước mặt mà, sao chị lại lấy ra rồi.”

Tiền Văn Phương thấy ngột ngạt khó thở, rất muốn giơ tay lên túm lấy quần áo của Liễu Y mà lớn tiếng gầm thét một phen. Tài liệu quan trọng như vậy mà cái người này tùy tiện ném. Ném rồi thì cũng thôi đi, tại sao còn để lót dưới bàn trà cơ chứ. Hơn nữa người này đã giàu có như vậy rồi mà lần nào cũng để mình phải móc tiền túi ra mời ăn cơm, mời ăn cơm cũng thôi đi, còn khiến cho ông chủ quán buffet phải chạy tới khẩn cầu lần sau làm ơn đừng đến nữa. Trong bụng Tiền Văn Phương cực kì buồn bực. Người này rõ ràng đã là tân đại cổ đông rồi lại còn tưởng mình vẫn chỉ là một tiểu diễn viên, làm diễn viên cũng thôi đi, mỗi lần còn tính toán chi li tiền cát xê nhiều hay ít nữa chứ.

Tiền Văn Phương rất muốn hộc máu, không ngờ mình còn lo lắng đến việc công ty biết chuyện của Liễu Y và Tuần Tu sẽ chọn biện pháp nào để đối phó, ba chân bốn cẳng chạy tới đây để nghĩ đối sách. D1end@nl3quyd0n Nào có biết đại cổ đông chính là Liễu Y và vị đại thiếu gia nhà họ Tuần kia. Đây còn không phải là hoàng đế chưa vội, thái giám đã gấp à?

Rốt cuộc, Tiền Văn Phương phát hiện bản thân thật chẳng dễ dàng gì. Không ai có thể kìm nén hơn cô được nữa rồi. Cho nên nói, có đôi khi chân tướng gì đó, đừng nên để người khác biết thì vẫn tốt hơn. Tiền Văn Phương rất hối hận hôm nay đã đến đây. Thà chưa bao giờ nhìn thấy phần tài liệu vừa rồi thì cô cũng sẽ không nghĩ đến việc mình thiếu chút nữa đã ngăn cản hai đại nhân vật đứng sau màn tương thân tương ái rồi.

Liễu Y cầm lấy túi tài liệu trong tay Tiền Văn Phương, cúi đầu nhét lại xuống dưới đáy khay trà, thấy khay trà không bị đung đưa thì hài lòng gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Tiền Văn Phương, đưa ly trà nhét vào tay Tiền Văn Phương.

“Chị Tiền, uống chút trà nóng đi.” Liễu Y nhẹ giọng nói, có chút lo lắng cho trạng trái tinh thần của Tiền Văn Phương.

Tiền Văn Phương vô thức đưa ly trà lên đến khóe miệng, cố đè ép sự chấn kinh của mình, uống một hớp, còn chưa nuốt xuống cổ họng thì đã thấy cửa phòng ngủ đối diện mở ra, nhìn người đang mặc đồ ngủ đi ra ngoài, Tiền Văn Phương phì một tiếng liền phun hết trà trong miệng ra ngoài. Hoảng sợ càng tăng thêm rồi.

Tuần Tu hí mắt nhìn Tiền Văn Phương ngồi trên ghế sa lon, nhàn nhạt thoáng nhìn, vẫy vẫy tay với Liễu Y, nhìn người đang đi tới trước mặt mình, nhỏ giọng cưng chiều nói: “Sao thức dậy sớm như vậy? Có đói bụng không? Bác Hòa làm xong bữa sáng rồi, anh bưng sang đây nhé! Em đi rửa mặt trước đi.”

Tuần Tu cúi người, hôn một cái xuống một bên mặt của Liễu Y, trực tiếp đi từ phòng khách qua cái cổng tò vò mới bên cạnh. Mà Tiền Văn Phương đang ngồi trên ghế sa lon đã tiến vào trạng thái bị sét đánh cháy khét cả người.

Tiền Văn Phương nóng nảy. Làm sao mới có một ngày mà cái người ngồi xe lăn đã có thể đi bộ bằng hai chân? Làm sao mới có một ngày mà trong phòng khách nhà Liễu Y đã có thêm một cánh cửa? Làm sao mới có một ngày mà Liễu Y và vị đại thiếu gia nhà họ Tuần kia đã ở chung, hơn nữa còn mặc cùng một kiểu quần áo ngủ đây?

Tiền Văn Phương thoắt cái đứng lên, xốc túi của mình lên, cảm thấy mình phải đi tìm một chỗ yên tĩnh. Cứ tiếp tục ở lại nhà của Liễu Y, Tiền Văn Phương cảm thấy mình sớm muộn cũng trúng gió. Lung lay đứng bên cạnh Liễu Y, cô không còn hơi sức mà nói “Liễu Y, có rảnh chị sẽ lại tới.”

Liễu Y chỉ kịp nghe thấy tiếng đóng cửa, phòng đã không còn bóng dáng của Tiền Văn Phương nữa. Đưa tay sờ sờ cằm, thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ công việc của chị Tiền quá bận rộn nên tinh thần mới có chút thất thường? Liễu Y sâu sắc cảm giác được mình là một người có lương tâm. Không bằng cho Tiền Văn Phương nghỉ ngơi một khoảng thời gian đi. Ai, hiện tại áp lực công việc trong xã hội này thật là lớn a.

Liễu Y vừa mới trở về Đô Thành ngày đầu tiên, sáng sớm, báo chí đã đưa tin tức giải trí khiến dân chúng hưởng ứng kịch liệt. Một vị nam sĩ thần bí dàn trận lớn đi đón máy bay, và đối tượng thực ra chính là ngôi sao giải trí mới nổi Liễu Y. Ảnh chụp là Liễu Y đang lên xe trong nháy mắt, mà người bên trong xe nửa che nửa đậy, mặc dù không thấy rõ mặt nhưng có thể lập lòe thấy được là một thanh niên tài tuấn.

Ngày thứ hai, báo giải trí sáng sớm lại tung ra một tin tức mới. Ngôi sao mới nổi Liễu Y cùng vị nam sĩ thần bí đã bí mật ở chung, hư hư thực thực chuẩn bị kết hôn bí mật. Hình ảnh bên cạnh rõ ràng là lúc Liễu Y và Tuần Tu xuống xe, hơn nữa đặc biệt rõ ràng phóng to chiếc nhẫn trên những ngon tay đan xen của Liễu Y và Tuần Tu, làm cho danh tiếng của nữ diễn viên duy nhất của bộ phim truyền hình đang gây sốt hiện nay, Liễu Y, xác thực càng lúc càng lớn. Cho nên chỉ một tia lửa này lại càng truyền càng nóng.

Ngày thứ ba, báo giải trí sáng sớm đào ra được lời đồn đại ngày trước về Liễu Y và Tuần Tu bị chụp ở quán cà phê. Hơn nữa còn có hình ảnh minh họa chân tướng, bên cạnh trình bày xác thực Liễu Y và vị nam sĩ thần bí kia đã ở chung một chỗ thật lâu. Sau khi phân tích tình huống từ những dẫn chứng thêm vào đã khẳng định vị nam chính ngồi xe lăn kia chính là vị nam sĩ thần bí ở phi trường, đối với tinh thần khôn vứt bỏ, không buông tha của Liễu Y đánh giá rất cao.

Ngày thứ tư, báo giải trí sáng sớm lại bắt đầu tuôn ra thêm một quả bom. Thì ra vị nam sĩ thần bí kia chính là người nhà họ Tuần. Không biết tìm được hình cũ từ chỗ nào, phía trên chính là hình Tuần Tu và Liễu Y cùng tham gia tiệc rượu của nhà họ Lý mừng con gái về nước. Lần này thì tất cả đều nổ tung rồi. Nếu như là người khác, công chúng sẽ chỉ a lên một tiếng, nhưng đây lại là người nhà họ Tuần, vốn khiêm tốn thần bí, khiến lòng mọi người đều tò mò dậy sóng, cho nên một khi đã có bát quái liền không thể ngăn cản nổi rồi.

Từ sau khi Tiền Văn Phương trở về từ nhà Liễu Y liền yên lặng ở nhà tĩnh dưỡng mấy hôm, từ từ tiêu hóa những gì đã thấy ngày đó. Đợi đến khi cô rốt cuộc đã bình tĩnh lại, đi ra ngoài thì thế giới đã đổi khác.

Buổi sáng ngày thứ năm, Tiền Văn Phương lại chạy đến nhà Liễu Y. Lần này, Tiền Văn Phương không có đến nửa điểm lo âu. Sau khi ra ngoài, Tiền Văn Phương thấy lời đồn đại càng ngày càng náo nhiệt thì trong lòng đã có chút chủ ý. Chuyện này nếu như không có công ty đồng ý thì tờ báo này cũng không thể phát hành được. Cho nên Tiền Văn Phương chỉ đến để ném những tờ báo mấy ngày nay cho Liễu Y rồi cái gì cũng không nói, xoay người trở về nhà đi nghỉ.

Lần đả kích này thật quá lớn, Tiền Văn Phương quyết định sẽ nghỉ ngơi thật tốt một khoảng thời gian. Mà tương lai của Liễu Y có như thế nào đi nữa thì Tiền Văn Phương cũng không nóng nảy nữa rồi. Có hẳn một ông chủ lớn ở phía sau đài nhìn chằm chằm, mình chỉ cần phụng mệnh làm việc là được rồi.

Liễu Y từ ngày đầu tiên sau khi Tiền Văn Phương tới đây, căn bẳn cũng không để ý báo chí nói gì. Dù sao cũng có một lần kinh nghiệm, Liễu Y cũng chỉ nghĩ rằng lần này lại có người nào đó ngoài ý muốn chụp được nên ném ra sau ót, yên tâm nằm nhà nghỉ ngơi.

Đến tận ngày thứ năm, khi nhìn thấy mấy tờ báo mà Tiền Văn Phương mang đến, Liễu Y mới ngây dại một chút. Điều này cùng những gì mà cô dự đoán hoàn toàn không giống nhau. Đến tận khi Tiền Văn Phương đã đi rồi, Liễu Y mới hồi hồn, vùi mình trên ghế salon, lật xem. Hồi lâu, Liễu Y càng xem lại càng cảm thấy có gì đó không đúng. Cô đứng vụt dậy, một cước đá văng cửa phòng ngủ của Tuần Tu, vọt đến bên giường, nhìn người nào đó vẫn đang chìm trong mộng, đá đôi dép trên chân xuống, trực tiếp bò lên giường, đưa tay xốc cổ áo của Tuần Tu lên, lay động.

“Có phải là trò quỷ của anh hay không, Tuần Tu?” Liễu Y trực tiếp hỏi. Cô hiện tại không tin đây là sự cố ngoài ý muốn, chuyện này rõ ràng đã được cố ý an bài từ trước.

Tuần Tu mở mắt ra, nhàn nhạt thoáng nhìn, vô cùng trấn định đưa tay ôm lấy eo nhỏ của Liễu Y, lật người một cái, đè lên trên, nhỏ giọng nói một câu, “Tối hôm qua đến tận nửa đêm mới hoàn thành được bài huấn luyện mà em giao cho, để cho anh ngủ tiếp một lát, há.”

Liễu Y không thể bình tĩnh nổi, dùng sức một cái, lật người ngăn chặn Tuần Tu, đưa tay lại bắt đầu lay động, “Nói chuyện rõ ràng với em đã rồi hãy ngủ tiếp.”

Tuần Tu cũng không mở mắt ra mà trực tiếp lật người đè lên trên, khống chế Liễu Y dưới thân, đưa tay ôm sát hông của Liễu Y, tìm đến bên mặt của Liễu Y, hôn một cái: “Ngoan, chờ anh tỉnh ngủ, em muốn hỏi cái gì cũng được. Trước ngủ với anh một chút đã nhé!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.