Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí

Chương 25



Liễu Y vừa ăn vừa tính toán sổ sách, thỉnh thoảng trả lời Hạ Thành Lâm đôi câu, đợi đến lúc bữa tiệc gần kết thúc thì Liễu Y hoàn thành xong điều khoản trong họp đồng, kết thúc công việc.

Mà bây giờ Hạ Thành Lâm hỏi Liễu Y thì cô chỉ im lặng, khiến Hạ Thành Lâm lòng đầy nghi hoặc.

Nói càng nhiều càng sai, nhưng không ai biết là cô đang làm việc, nếu nói thêm thì phải bảo cô Trần cho thêm tiền, nhưng cái này không đáng tin, nên cứ ngồi im lặng là được.

Tề Hoàn nhìn tình hình bên kia, khóe miệng vểnh lên, "Hạ tổng, đi ra ngoài chơi, anh sao cẩn thận thế, hơn nữa Liễu Y là người trong công ty của anh, chẳng lẽ Hạ tổng thấy không được sao."

Tề Hoàn vừa nói, vừa nhìn Hạ Tâm trong ngực: "Nếu không, vị này, như thế nào."

Mặt Hạ tâm biến sắc, thân thể run rẩy: "Tề thiếu, Liễu Y có thể so với em đẹp hơn nhiều, Hạ tổng làm sao có thể không ra chứ."

Hạ Thành Lâm thả ra trong ly rượu tay, khẽ nhíu mày, nghĩ nên kéo Liễu Y qua, nhưng lại không kéo đến, bị chụp hụt, lúng túng để tay xuống.

Tề Hoàn nhỏ giọng cười một tiếng, cúi người hôn Hạ Tâm một cái: "Vậy thì em hay ngoan ngoãn đi, bảo bối, xem ra, Liễu Y không cho Hạ tổng mặt mũi rồi."

Phùng Khải với Cố cục cười ha hả, dù bận rộn nhừng vẫn ngó xem động tĩnh bên Hạ Thành Lâm.

Tay Kiều Kỳ dừng lại, cười duyên nói: "Liễu Y chưa từng thấy qua trường hợp này, đang ngồi ở đây toàn là boss số một số hai của Thành Đô, cô ấy làm sao mà không lo lắng được chứ, hơn nữa bên cạnh cô ấy còn là boss của công ty."

Tề Hoàn thoáng nhìn quá, cúi đầu uống một chút rượu: "Kiều Kỳ nói rất đúng, chỉ là, đã đến nơi này rồi, cũng đừng làm bộ làm tịch, có phải hay không, Liễu Y."

Liễu Y thấy Tề Hoàn ánh mắt lạnh quét qua, mà ánh mắt Kiều Kỳ lo lắng, tê dại da đầu, suy nghĩ một lát, ngoan ngoãn từ từ nhích qua bên Hạ Thành Lâm, sau đó lại tránh né.

Hạ Thành Lâm rất bực mình, chẳng lẽ anh là ôn dịch sao, mặc dù không thích Liễu Y, nhưng dù sao cũng là nghệ sĩ công ty mình, Tề Hoàn vừa nói như thế, thật ra khiến Hạ Thành Lâm buồn cười.

Nhìn Liễu Y nhích lại gần mình, Hạ Thành Lâm cười như không cười, mặc dù vẫn còn hơi xa, nhưng so với lúc nãy cũng đã gần hơn, từ từ đưa tay, rồi thuận thế ôm bả vai Liễu Y: "Tề tổng nói đùa, Liễu Y là người của công ty tôi, nếu tôi nói, tôi cũng có thích cô ấy thì sao?"

Lúc này Phùng Khải nhạo báng cười: "Thì ra là như vậy, tôi nói rồi, chỉ là, Tề tổng ngược lại hiểu ý định Hạ tổng, còn đặc biệt tìm cho Hạ tổng một người như thế."

"Cho nên, còn phải cám ơn Tề tổng, không phải sao." Hạ Thành Lâm nâng ly lên, , cúi đầu uống một hớp.

"Đúng đúng, phải cảm ơn Tề tổng, bằng không, tôi cũng không gặp được Kiều Kỳ." Cố cục gật đầu.

Lúc này Tề tổng được mời rượu hết lần này tới lần khác, anh tới tôi đi, Hạ Thành Lâm híp mắt nhìn, ánh mắt phai nhạt đạm, cúi đầu vuốt vuốt ly rượu trong tay, căn bản quên mình đang ôm một người nào đó.

Liễu Y chớp mắt hai cái, ánh mắt liếc cánh tay khoác lên trên vai cô, rối rắm nhìn qua, thừa dịp không ai chú ý, khẽ nói với Hạ Thành Lâm bên cạnh: "Hợp đồng không có điều khoản này, Hạ tổng, tôi bị thiệt thòi lớn, anh làm ơn bỏ tay ra, được không?"

Hạ Thành Lâm nghiêng đầu, mắt tối dần, nhỏ giọng nói: "Hợp đồng gì chứ?"

Liễu quần áo nhìn chòng chọc trên bả vai tay, muốn nói lại thôi.

"Liễu Y, mặc dù cô là người của công ty tôi, bên ngoài cuộc sống riêng của cô công ty không cần biết, nhưng là, cô tự biết lo cho mình đi, cô đừng gây phiền toái thêm cho công ty nữa, chuyện Tần Văn lần trước, công ty cũng biết không phải là lỗi của cô, cho nên công ty cũng bồi thường cho cô, cho nên, có một số việc, cô tự biết rõ, chuyện của cô với Tề Hoàn, thì không liên quan đến tôi, chỉ hy vọng, về sau cô tự giải quyết cho tốt." Hạ Thành Lâm cảnh cáo, ánh mắt lạnh đi.

Liễu Y đang rối rắm nhìn cánh tay trên vai tay mình, nên trực tiếp hất ra, hay là trực tiếp đánh bay, căn bản không nghe người nào đó cảnh cáo mình.

"Hạ tổng, ngài có thể bỏ tay ra không, đây không phải là công việc trong phạm vi của tôi." Liễu Y nhỏ giọng nghiêm túc nói, chớp mắt hai cái.

Hạ Thành Lâm vừa nghe, tay cứng đờ, nhỏ giọng khụ một tiếng, vội vàng bỏ tay ra.

Hạ Thành Lâm vốn là không có hứng thú gì với Liễu Y, nếu hồi nãy Tề hoàn không nói gì, anh làm sao có thể sẽ đụng vào Liễu Y được chứ, chỉ là, nhớ tới câu nói của Liễu Y, trong lòng đầy dấu chấm hỏi , chợt hỏi: "Cô nói rõ ràng cho tôi, hợp đồng nàochứ, phạm vi công việc là sao?"

Liễu Y suy nghĩ, nếu bây giờ Hạ Thành Lâm là đối tượng công việc của mình, thì chắc nên nói cho anh ta biết, gắp rau cải bỏ vào miệng gặm, nhìn sang: "Hạ tổng, trước khi đến đây,phạm vi công việc của tôi đã sớm thỏa thuận xong rồi, bây giờ đã ra ngoài phạm vi rồi, haizz, chắc phải bảo cô Trần đưa thêm tiền thồi."

Hạ Thành Lâm cầm ly rượu mà cứng đờ, đầu đầy dấu chấm hỏi, nghe Liễu Y mà một chữ anh cũng không hiểu được, nhưng mà, ghép lại thành câu, lại càng không hiểu được, chỉ số thông minh của anh đâu có thấp đâu chứ.

Liễu Y tiếp tục nói, đưa mấy ngón tay lên tính toán sổ sách: "Ngồi ở đây, một tiếng 200, năm tiếng thì chỉ còn nửa tiếng nữa, là hết thời gian, uống rượu, đã uống xong 10 ly, một ly 3000, mới vừa uống xong ly cuối cùng, thuận lợi hoàn thành, tiếp chuyện, một câu 100, tôi nãy giờ nói cũng hơn cả trăm câu rồi, còn dư 10 câu, haizz, anh mới vừa rồi còn khoác tay lên vai tôi, cái này không có trong hợp đồng, tôi bị lỗ rồi, Hạ tổng, đầu năm nay nghe nói nhiều người bị quỵt nợ lắm, tôi đây đã tính toán hết rồi, thế nhưng lại dư ra, không biết có được thêm tiền không nữa."

Liễu Y sau khi nói xong, ý tứ sâu xa liếc nhìn Hạ Thành Lâm, ánh mắt ý nói anh nên hiểu chứ.

Hạ Thành Lâm ngốc lăng ra, ly rượu trong tay nghiêng qua một bên, chợt nghe được di động của Cô cục vang lên, mới lấy lại tinh thần, vội vàng bỏ cái ly xuống bàn, quay đầu nhìn chằm chằm đang ngồi ăn, suy nghĩ chắc không theo kịp thời đại rồi, chỉ số thông min của anh thật là thấp mà.

"Cô… Liễu Y … " Hạ Thành Lâm hồi lâu mới nặn ra được một câu, bị đả kích quá lớn mà.

Tề Hoàn híp mắt nhìn động tĩnh của Liễu Y bên kia, vừa định nhạo báng mấy câu, thì Cố cục nghe điện thoại xong, mở miệng cáo từ.

Tề Hoàn nháy mắt ra dấu với Kiều Kì, cười nói, "Vậy để Kiều Kỳ tiễn Cố cục thôi."

Cố Khải vừa nghe, nheo mắt lại, ngay sau đó cười cười: "Có Kiều mỹ nhân đưa tiền, đương nhiên cầu còn không được rồi, hôm nay đa tạ Tề tổng chiêu đãi, bên kia thật sự có việc, tôi xin cáo từ trước, lần sau gặp lại vậy."

Kiều Kỳ vẫn bình tĩnh, dựa vào Cố Khải, cười cười: "Tiễn Cố cục, là vinh hạnh của tôi mới đúng."

Hai người đứng lên thì Kiều Kỳ bí mật ra hiệu cho Liễu Y, thấy Liễu Y gật đầuthì khoác tay Cố cục ra ngoài, mặc dù hơi lo lắng cho Liễu Y, nhưng trực giác nói cho Kiều Kỳ biết, lo lắng cho Liễu Y thà lo lắng cho mấy người kia còn hơn.

Phùng Khải cũng đứng dậy theo, trái ôm phải ấp, cười nhẹ một tiếng: "Tề tổng, nếu Cố cục đi rồi, tôi cũng xin cáo từ, không biết có thể để hai mỹ nữ theo tôi trở về không."

Tề Hoàn ôm hạ tâm, ngẩng đầu nói: "Phùng tổng nguyện ý, họ dĩ nhiên cũng sẽ nguyện ý, còn có tăng hai nữa, chúng ta hiếm khi gặp nhau, sao lại đi sớm như vậy."

"Mỹ nhân trong ngực, Tề tổng hiểu chứ." Phùng Khải có thâm ý cười một tiếng: "Cũng không biết Hạ tổng có phải hay không giống như tôi."

Tề Hoàn với Phùng Khải đồng thời nhìn Hạ Thành Lâm, Hạ Thành Lâm phục hồi tinh thần lại, thở dài một hơi, bày ra khuôn mặt thản nhiên, nói: "Phải nói sao đây, cám ơn Tề tổng, nếu không, tôi chắc cũng không biết tới mỹ nữ này."

Hạ Thành Lâm vừa nói, vừa nhìn Liễu Y bên cạnh, cảm thấy ngột ngạt khó thở, vội vàng quay đầu nhìn Tề Hoàn với Phùng Khải, cứng ngắc cười một tiếng.

Tề Hoàn cười ha hả: "Cảm ơn thì không cần, xem ra, Hạ tổng cũng muốn, tôi hiểu mà"

Mà lúc này Liễu Y đang cúi đầu ăn trở nên cứng đờ, lời này hình như có ý gì đó thì phải, cúi đầu nhìn thân thể của mình, ánh mắt trầm xuống, mắt thấy Tề Hoàn nói lời tạm biệt Phùng Khải, thì nhanh chóng chạy tới bên cạnh cửa, thấy Hạ Thành Lâm không để ý.

Ra tay trước thì sẽ chiếm được lợi thế, hoàn thành xong việc rồi, đã đủ năm tiếng đồng hồ, hiện tại không đi, thì đợi đến bao giờ chứ.

Mắt Liễu Y chuyên động, giơ tay đánh một cước, đánh một cái vào cổ Hạ Thành Lâm không có đề phòng, nhìn boss trực tiếp ngã lên người cô, hài lòng gật đầu, cả quá trình chỉ trong chớp mắt, cô ra tay cũng không manh, nên trong lòng cũng không có gì áy náy.

Tề Hoàn liếc nhìn Phùng Khải đã đi, thu tay lại, một tay sờ cằm, ôm Hạ Tâm quay đầu lại thì dừng bước lại: "Hạ tổng sao thế?"

Liễu Y vô tội đỏ bả vai Hạ Thành Lâm, mắt liếc cửa hai người nam nữ ở cửa, mắt chớp hai cái, giọng nói bình tĩnh: "Hạ tổng uống nhiều quá."

Tề Hoàn lấy tay vỗ trán, không thể nào chứ, mới vừa rồi còn tốt lắm, tiến lên nhìn, quả nhiên là ngất rồi, ánh mắt thoáng qua tia nghi ngờ, ngay sau đó thản nhiên nhìn vào mắt Liễu Y, bình tĩnh phân phó: "Nếu Hạ tổng say rồi, vậy cô đưa Hạ tổng trở về đi, tự cô đi về nhà, đừng quên, cô hiện tại còn ở trong đoàn làm phim, chuyện cô và hạ tâm lần này coi như xong, làm xong việc cô nên làm, nếu không, giới này, cô cũng không thể diễn được nữa đâu, tôi có cách để cho cô biến mất."

Liễu Y nghe cảnh cáo xong, trong lòng nghi hoặc, mình đâu phải là người của công ty hắn ta, chỉ là tạm thời ở trong đoàn phim của Phong Thượng mà thôi, nhưng mà còn Hạ Tâm kia nữa, gật đầu: "Vâng, Tề tổng, vậy tôi đưa Hạ tổng trở về trước."

Tề hoàn vốn định nhìn Hạ Thành Lâm chơi bời đêm nay, không ngờ lại như vậy, ngay sau đó phất phất tay, mất hứng, đuổi Hạ Thành Lâm với Liễu Y.

Từ căn phòng lớn ra ngoài, hai người chưa phát hiện ra Hạ Thành Lâm, tiếp nhận túi xách của Liễu Y, chậm rãi đi theo.

Đi thẳng ra ngoài, đi qua dãy hành lang, tới cửa chính, chỉ thấy ngoài xe có hai người đang chờ, một tài xế với một trợ lý.

Hai người này mới vừa biết được boss sẽ đi ra, lập tức chạy ra ngoài, lái xe tới cửa ra vào chờ đợi, nào biết, boss lại ngất đi như thế này, hai người nhìn nhau, vô cùng ngạc nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.