Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí

Chương 37



Tuần Tu nhẫn nhịn nói: "Đường thiếu quá khen, đều là chuyện quá khứ rồi."

Đường Lễ khóe miệng khẽ nhếch, ôm Tần Vân: "Là Tuần thiếu kiêm tốn thôi."

"Chân Tuần thiếu..."Tần Vân làm như không biết mở miệng hỏi.

Tuần Tu đáy mắt trầm xuống: "Không có gì."

Đường Lễ nghiêm mặt: "Cho dù như thế , Tuần thiếu vẫn là Tuần thiếu." Nghiêng đầu liếc nhìn Tần Vân:"Đây không phải là điều em nên hỏi ."

Tuần Tu khoát tay: "Không sao."

Tần Vân cười duyên liếc nhìn Liễu Y: "Ơ, Liễu Y cũng ở đây à."

"Sao thế, em quen sao?" Đường Lễ nhìn Tần Vân trong ngực, ngay sau đó quay đầu lại cười nói với Tuần Tu: "Tuần thiếu, không giới thiệu sao."

Tuần Tu nghiêng đầu liếc nhìn Liễu Y, nắm thật chặt tay Liễu Y, nói qua loa: "Không bằng Tần tiểu thư, so ra còn kém Đường thiếu."

Liễu Y nghe xong, thầm than, đừng mập mờ như vậy chứ, mắt liếc Tần Vân bên kia, Liễu Y trầm mặc không nói , nhưng đáy mắt lạnh đi.

Tần Vân cười duyên một tiếng: "Em với Liễu Y chung một công ty, dĩ nhiên biết, chỉ là, thật không nghĩ tới, Liễu Y bạn gái lại là Tuần thiếu."

Liễu Y trán đầy vạch đen, thiệt thòi lớn rồi, bị dán mác như thế, làm sao xóa bỏ được đây, mắt liếc Tần Văn chợt muốn châm chọc, Liễu Y không nể mặt: "Đúng là quen biết, chỉ là, tôi nhớ được cô là vợ chưa cưới của Dương Vanh, mà cũng lâu rồi, nên chắc tôi nhớ nhầm ."

"Cô…" Tần Vân nghẹn lời, sắc mặt trắng bệch, không có người nói thì sẽ không ai để ý, Liễu Y này là khắc tinh của mình mà, ngay sau đó cười, lập tức cũng không nể mặt: "Tôi nhớ cô là bạn gái trước của Dương Vanh đó thôi."

Liễu Y gật đầu: "Đúng là như thế, chỉ là, Dương Vanh vẫn bị cô cướp đi mà."

Liễu Y căn bản không phải là người theo lẽ thường xuất chiêu, hơn nữa những thứ này cũng không phải là không thể nói, dù sao Tuần Tu cũng không phải là bạn trai cô, thì cô sợ gì chứ.

Vừa nói ra, ba người im lặng chờ đợi, Tuần Tu cúi đầu, ánh mắt thoáng qua nụ cười, mà Đường Lễ nhìn chằm chằm Liễu Y, cô ta thật không có đầu óc,cái này mà cũng có thể nói, chỉ có Tần Vân tức giận toàn thân phát run, mặc dù là sự thật, nhưng Liễu Y này thực có can đảm nói sao.

Đường Lễ liếc, nhàn nhạt nhìn Liễu Y: "Tuần thiếu cần phải dạy dỗ lại, lời như thế, không phải ở đâu cũng có thể nói."

"Cô ấy nhanh mồm nhanh miệng, cũng ưu điểm đó chứ." Tuần Tu thản nhiên nói, không để ý tới lời nói của Đường Lễ .

Mà lúc này, có một nhóm người đi tới, dẫn đầu là đại thiếu Lý gia.

Lí Mặc Phong liếc động tĩnh bên này, chào hỏi Đường Lễ, rồi nói, "Thế nào, không có quấy rầy mọi người nói chuyện chứ?"

Vừa dứt lời, Đường Lễ đẩy gọng kiếng, cười nói: "Không có đâu, mới vừa nói chuyện xong."

Tần Vân bước chân không động, hung ác nhìn chằm chằm Liễu Y, còn Đường lễ hừ một tiếng, cảnh cáo liếc nhìn Tần Vân, hai người xoay người rời đi.

Lí Mặc phong liếc nhìn đường lễ bóng dáng của, trong bụng trầm tư, ngay sau đó đi tới Tuần cạo mặt trước, nhỏ giọng một câu, "Rất lâu không có thấy, thế nào nán trong này rồi."

Tuần Tu gật đầu: "Nơi này an tĩnh lại rồi."

Lí Mặc Phong liếc nhìn: "Ba tôi vừa nhắc tới cậu, nếu không, có thể cùng đi."

Rồi phất phất tay, nói với một người sau lưng: "Không thấy Tuần thiếu thế sao, còn không biết giúp đỡ."

Mặt Tuần Tu không thay đổi, lắc đầu, lôi kéo tay Liễu Y chẳng thèm để ý: "Cảm ơn ý tốt Lý thiếu rồi."

Lí Mặc Phong nhìn sang, ánh mắt sáng lên, nhìn chằm chằm này mười ngón tay đan xen: "Tuần thiếu có mỹ nữ làm bạn sao, vậy thì không cần hỗ trợ, vị này là."

"Lời nói của Lý thiếu thật là, bên cạnh anh cũng không tồi." Tuần Tu lãng sang chuyện khác.

Lí Mặc Phong liếc nhìn bạn gái, khóe miệng khẽ cười: "Tuần thiếu khiêm tốn quá rồi."

Liễu quần áo nhức đầu nhìn trường hợp này, này cong cong quẹo quẹo , thật phí trí nhớ, không nhìn những người khác, đứng lên xoay người, đi tới Tuần tu thân hậu, giúp đỡ Tuần tu điều chỉnh một chút dựa lưng, ngẩng đầu một câu, "Đi thôi."

Lập tức trầm tĩnh lại, khóe miệng Tuần Tu cong lên, gật đầu, nói với Lí Mặc Phong: "Đi chào hỏi bác Lý đã."

Ánh mắt Lí Mặc Phong tìm tòi nghiên cứu, chưa từng thấy qua phụ nữ mà không có mắt như vậy, nhưng mà, thấy Tuần Tu đồng ý, cũng không nói gì thêm, gật đầu, xoay người dẫn đường.

Liễu Y đẩy xe lăn, nhỏ giọng nói bên tai Tuần Tu: "Tôi với quản lý Hà chỉ thỏa thuận làm trong 3 tiếng, anh cứ mà tính đi."

Tuần Tu sững sờ, rồi gật đầu: "Yên tâm, sẽ không quá giờ đâu."

Liễu Y hài lòng đứng thẳng đứng dậy, đẩy xe lăn đi, mắt mắt liếc mấy ánh mắt nhìn sang cách đó không xa, tim nhảy lên, tại sao Tần Văn theo dõi cô chứ, chờ xem, sớm muộn gì cũng sẽ …, không cần vội.

Lý Trưởng đang dẫn vợ với con gái tiếp khách, chỉ thấy bên kia có một nhóm người đi tới, liếc nhìn, lời nói lập tức dừng lại, vẫn thật không nghĩ tới, Tuần Tu sẽ xuất hiện, liếc nhìn Tuần Tu ngồi xe lăn, trong lòng phức tạp.

Lý Trưởng mắt liếc con gái xinh đẹp bên cạnh, thở dài một tiếng, nếu như Tuần gia không có ra sự kiện kia, có lẽ con gái nhà mình đã sớm thành đôi Tuần Tu rồi, thật có chút chuyện, nói không rõ ràng, năm đó Tuần gia bị tai nạn, mình lại muốn mưu cầu cái khác, mặc dù nói chuyện này không nói, nhưng mình cũng nên vì người nhà mà suy nghĩ.

Lý Trưởng chào hỏi khách, rồi dẫn vợ với con gái nghênh đón.

"Tuần Tu đó sao." Lý Trưởng tiến lên, gật đầu, nói với Tuần Tu.

“Bác Lý, đã lâu không gặp." Giọng nói Tuần Tu bình tĩnh, lên tiếng chào, rồi gật đầu với Lý Trưởng.

"Cháu có thể đến, bác đây rất vui, đây là Thiến Thiến, các con chắc cũng đã lâu không gặp mặt. " Lý Trưởng lôi kéo con gái giới thiệu.

Mà Lý Thiến nhàn nhạt hừ một tiếng, tùy ý gật đầu, đưa tay vén vén tóc, xoay người nói với cha Lý: "Cha, bạn con đang chờ, con đi trước."

Lý Trưởng sững sờ, phức tạp liếc nhìn con gái, rồi gật đầu, nhìn con gái vội vàng xoay người đi, lúng túng liếc nhìn Tuần Tu: "Con bé này càng lớn tính khí càng thất thường."

Tuần Tu nhếch miệng lên, chợt nói: "Cháu đi đến đây, muốn xem bác Lý, rất lâu không ra ngoài đi lại, bộ dạng này của cháu, cũng không dễ dàng."

"Ngươi có thể , ta rất vui vẻ a, nhớ năm đó, " lý trưởng Chính Cương mở đầu.

Bên kia Lí Mặc Phong nhỏ giọng khụ, xen ngang: "Cha, nếu không tìm một chỗ cha và Tuần thiếu có thể hàn huyê, người ở đây quá nhiều."

"Đúng rồi, đi thư phòng đi." Lý Trưởng liếc nhìn Tuần tu.

Tuần Tu gật đầu, thầm nghĩ Lý Trưởng chắc có mục đích, hiện tại làm tiệc này, chắc chắn không phải lý do là Lý Thiến mới đi nước ngoài về.

Bên trong thư phòng, Lý Trưởng đuổi con trai đi ra ngoài, mắt nhìn Liễu Y đúng sau Tuần Tu, có vẻ như là đã hiểu.

Tuần Tu nhàn nhạt nói: "Không có việc gì sao, bác Lý, hai chúng ta."

Lý Trưởng ngồi trên ghế sa lon, nhìn Tuần Tu đối diện sắc mặt bình tĩnh, cảm thán.

"Bác cũng chỉ muốn gặp cháu thôi, thật là nhiều năm rồi." Lý Trưởng mở miệng, nhớ lại năm đó.

Tuần Tu lúc chợt cười: "Bác Lý à, trước kia đã sớm đã qua."

"Đừng nói như vậy, là bá không đúng, năm đó Tề gia càng ngày càng lộ vẻ, báccũng chẳng còn cách nào khác." Lý Trưởng đang nói.

Tuần Tu dựa người ra sau: "Vâng."

Lý Trưởng lúng túng, ngay sau đó cúi đầu cười: "Cháu cũng biết, do thời do mệnh, Tề gia mấy năm nay thế lực cũng thu nhỏ lại, bác không cần bận tâm quá nhiều."

Hai người thử dò xét lẫn nhau, Liễu Y ngồi kế bên Tuần Tu, vô cùng buồn ngủ, nghe hai người giống như ôn chuyện, cô nhìn ra có chỗ không bình thường.

Sắc mặt Tuần Tu bình tĩnh, nếu đã biết mục đích, cũng không cần thiết sống ở đây nữa, nâng nâng tay, rồi nói: "Cháu nên đi rồi, cũng không còn sớm."

Liễu Y vừa nghe xong, tỉnh táo lại, cúi đầu xem đồng hồ, vội vàng ngồi thẳng thân thể.

Lý Trưởng ân cần hỏi han: "Thật chẳng lẽ cứ như vậy cả đời, bác sẽ giúp cháu xem sao, không chừng có thể trị hết."

"Không có việc gì, đã thành thói quen, cám ơn ý tốt của bác." Tuần Tu thản nhiên cự tuyệt.

"Haizz, nếu như không có chuyện kia, cháu và Thiến Thiến…" Lý Trưởng phiền muộn nói.

Tuần Tu cúi đầu, mắt thoáng qua giễu cợt, đưa tay nắm tay Liễu Y, giữ trong lòng bàn tay: "Chuyện trước kia, cháu đã quên, hiện tại cũng rất tốt."

Lý Trưởng nhìn Liễu Y ngồi kế bên Tuần Tu, khẽ cười: "Cũng tốt, cũng tốt, cháu có thể như vậy, không hỗ là người Tuần gia, cô gái này."

Tuần Tu không nói, khóe miệng cong lên, trong lòng đã sớm biết, nếu như có thêm hành động quá khích, Liễu Y không biết sẽ làm thêm chuyện gì nữa, phải biết chỗ dừng thôi.

Lý Trưởng nhìn nhìn biết Tuần Tu không muốn nói, lập tức sáng tỏ, khoát tay áo: "Cháu thấy tốt là được, vậy bác không giữ cháu lại nữa, cháu bây giờ cũng không dễ dàng, về sớm rồi nghỉ ngơi đi."

Tuần Tu thấy Lý Trưởng đã tiễn khách, ngước mắt nhìn Liễu Y, tựa vào xe lăn, nửa híp mắt.

Hai người vừa ra khỏi cửa chính, Hải Phong tiến lên đón, nhìn thiếu gia vẫn an toàn, trong lòng thả lỏng, rồi đi theo tới bãi đậu xe, vị Phấn Kiểm Ca kia lại xông ra, ngăn cản đường đi.

"Sao đi sớm thế." Phấn Kiểm ca châm chọc nói.

Tuần Tu híp mắt nhìn sang, liếc nhìn Hải Phong.

Hải Phong tiến lên một bước: "Tránh ra."

Phấn Kiểm Ca lui về phía sau một bước, sau đó lại ưỡn ngực: "Tuần tu, cậu cũng có ngày hôm nay."

Tuần Tu trầm mặc không nói, mà Liễu Y nhìn đồng hồ, sắp tới giờ, nên không có chú ý gì, trực tiếp đẩy xe lăn ra ngoài.

Phấn Kiểm Ca bị bơ, kéo lại tay vịn xe lăn: "Thế nào, không nói gì đã muốn chạy, trước kia Tuần đại thiếu uy phong, chỉ một ngón tay, cũng làm người ta chịu không nổi, hiện tại làm sao lại chỉ biết chạy."

Liễu Y đã sớm không còn kiên nhẫn, hắn ta sao cứ dây dưa mãi thế, rốt cuộc muốn làm gì.

Cúi đầu mắt liếc cái tay trên xe lăn, lập tức đưa tay cầm cánh tay đó, lôi kéo, chân đá một cái, rồi nghe bộp bộp, vị Phấn Kiểm Ca đang đắc chí vô cùng thì đã nằm trên mặt đất, co rút thành một cục.

Liễu Y hừ một tiếng, nhìn Hải Phong: "Có thế này mà cũng giải quyết được, trông khá mà không dùng được, đi thôi."

Hải Phong oan ức muốn chết, anh không muốn gây chuyện cho thiếu gia nhà mình, mới không động thủ, mà còn bé này lại dám đánh thẳng, cúi đầu liếc cơ ngực phình ra, vừa nhìn cánh tay nhỏ nhắn của Liễu Y, vội vàng đuổi theo, chân không cẩn thận cánh tay của người nào đó trên mặt đất, chỉ nghe răng rắc, làm cho người ta kinh ngạc.

Tuần Tu cúi đầu, khóe miệng nở nụ cười, Liễu Y này không ra tay thì thôi, mà nếu đã ra tay thì không ai biết trước được gì, rồi lắc đầu một cái, chắc hồi đó mình đắc tội hắn ta, nhưng mà, có thể nhìn ra mặt khác của Liễu Y, cũng đáng đó chứ.

Tuần Tu dựa vào sau xe lăn, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhớ tới lúc Liễu Y đánh Dương Vanh dưới ga ra, có lẽ có thể sống tự do như Liễu Y, thì cuộc sống mới có thể thoải mái được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.