Lịch Sử Của Nhân Vật Nhỏ Trong Làng Giải Trí

Chương 42



Biệt thự Tuần gia, bên trong thư phòng, Tuần Tu lười biếng dựa vào ghế sa lon, một tay cầm ly rượu, mắt nhìn màn hình ti vi trên vách tường, có hai chữ to đùng, lóe sáng trên màn hình.

Tuần Tu thả lỏng, ánh mắt thản nhiên, ngồi xem phim, khóe miệng cong lên, cho đến lúc thấy một cô gái mặt đồ đen hiện ra, ánh mắt lộ ra ám sắc, nhìn chằm chằm từng cử động của cô gái kia, cho đến khúc cuối, thấy cô gái đó bị tát, khóe miệng đầy máu, thì không khí trong thư phòng trở nên lạnh lẽo.

Tuần Tu đưa tay lấy điều khiển nhấn một cái, màn hình ảnh ngừng lại, ngay hình ảnh của cái gái đó, mặt không chút thay đổi, ánh mắt có sự gian xảo trong đó, nếu không nhìn kỹ, thì chắc chắn sẽ không phát hiện, Tuần Tu cúi đầu cười cười, sự lạnh lẽo trong phòng dần tiêu tán, rồi anh từ từ nhắm mắt lại, ngón tay vô thức vuốt ve ly rượu trong tay.

Yên ắng hồi lâu, đưa tay cầm điện thoại di động lên, thoáng nhìn qua, thấy dãy số quen thuộc.

"Tuần thiếu."

"Tiến triển như thế nào rồi?" Tuần Tu lạnh giọng hỏi.

"Đã xác định có quan hệ với nhau, còn đang tìm bằng chứng.."

"Nếu chắc chắn, điều tra quá khứ của mấy người đó, tập trung vào Đường gia." Giọng nói lạnh nhạt, lộ ra sự lạnh lẽo, không để ý gì, nói thẳng vào vấn đề.

"Dạ vâng, Tuần thiếu, việc ngài giao phó đã xong rồi ạ, có Dương gia cảnh cáo, không ai dám đưa tay giúp đỡ, hơn nữa Tần Văn với Đường Lễ đã có gì nữa, chỉ là, còn có cái tin tức này."

"Hải Sinh." Tuần Tu thản nhiên, khiến người bên kia điện thoại áp lực tăng thêm.

"Đường Lễ vì trấn an Tần Văn, chuẩn bị ra tay với Dương Vanh và Liễu Y."

Cho Hải Thành đi theo bảo vệ Liễu Y." Mặc dù giọng nói rất bình tĩnh, lại có sự đè nén trong đó.

"Vâng"

"Khi cần thiết, thì cứ ra tay." Lại nói thêm một câu, ánh mắt Tuần Tu trở nên dữ tợn: "Tần Văn kia, trông chừng cô ta cho tôi."

"Vâng."

Sau khi kết thúc điện thoại, lại có cuộc điện thoại khác, có vài người kết cục của họ đã sớm định xong.

Hơi thở lạnh lẽo bao phủ toàn bộ thư phòng, Tuần Tu bình tĩnh nói: "Hà Dương, liên lạc với Thành Lâm, có thể ra tay với Phong thượng bên kia rồi, cho Khải Đế an phận một chút, muốn kết cục như thể nào, còn phải xem Phùng Khải hắn ta như thể nào đã."

Khóe miệng Hà Dương vểnh lên: "Dạ vâng, Tuần thiếu, tôi đã chuẩn bị xong rồi, tôi đợi cậu ra lệnh đây."

"Cũng đến lúc cá lọt lưới rồi, cũng nên bắt đầu, đã đủ lâu." Tuần Tu che giấu thâm trầm torng mắt.

"Dạ vâng, Tuần thiếu." Ánh mắt Hạ Thành Lâm sáng lên.

Tiếp đó, lại gọi một cuộc điện thoại.

"Tuần thiếu, nhớ tôi sao." Smith vội vàng để chân xuống, phất tay ra hiệu cho mỹ nhân trong ngực, nhìn cô ta đã đi xa, ngồi thẳng thân thể, tiếp tục nghe điện thoại.

"Hồi nãy đang tâm sự với người đẹp sao. " Tuần Tu thản nhiên nói.

"Tuần thiếu à, tôi thích thế đó." Smith nhỏ giọng nói.

"Cậu để ý chút đi, bắt đầu rút tiền tập đoàn Phong Thượng đi, âm thầm thu mua nhanh lên." Tuần thiếu trực tiếp nói, đáy mắt dao động.

Smith dừng lại, khẽ cười: "Ơ, rốt cuộc tới rồi sao, Thành Lâm bên kia chắc cũng bắt đầu rồi chứ, chỉ là, Tuần thiếu à, tôi có thể thương lượng một chuyện không, chờ kết thúc, anh có thể giữ lại Kiều Kì cho tôi không?"

"Này phải hỏi cô ta có đồng ý hay không, một ngày nào cậu sẽ chết vì gái thôi." Tuần Tu hừ hừ nói.

"Yên tâm, cô ấy chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng mà Thành Lâm phảy xuống tay nhẹ một chút, tôi không muốn Kiều Kỳ bị rớt đài." Smith vội vàng nói.

"Chuyện này tôi mặc kệ, tôi chỉ muốn kết quả thôi." Tuần Tu khóe miệng cong lên.

"Vậy thì cảm ơn Tuần thiếu." Smith cung kính nói, khóe miệng khẽ cười.

Lại tiếp thêm một cuộc điện thoại, cho đến người cuối cùng thì Tuần Tu nhìn ra ngoài cửa sổ thấy bầu trời đen kịt, ánh mắt u ám, mặc kệ bao nhiêu năm, cũng đã lúc mặt trời mọc rồi.

"Anh rể." Tuần Tu bình tĩnh nói.

"Bây giờ gọi điện thoại , không cần phải nói anh cũng biết, cậu chuẩn bị động thủ sao." Dương Thiếu Minh nói, đã trong dự tính, hai anh em Tề gia đang gặp rất nhiều khó khăn, chỉ xem cũng có thể hiểu rõ.

"Uh, hai anh em Tề gia cũng đi tới chỗ bọn họ chào hỏi xem sao." Tuần Tu nhẹ nhàng nói.

"Vậy được, anh sẽ chào hỏi ông cụ bên đó, về sau cậu không cần lo lắng." Dương Thiếu Minh hiểu rõ Tuần Tu, nếu mà anh ra tay thì hậu quả cũng sẽ không khác Tuần Tu làm là bao, có nợ phải trả, đây là Tề gia nên trả .

Ngay sau đó nhớ đến một việc: "Đúng rồi, hai ngày trước, Lý Trưởng thế nhưng tìm anh, còn nhắc tới chuyện của cậu và Lý Thiến, cậu cẩn thận đó, rốt cuộc nói gì rồi?"

Tuần Tu vừa nghe, cười châm chọc: "Lý Trưởng người này, rất biết rõ tính thế, phát hiện Tề gia không bình thường, chỉ là đánh sai chủ ý, con gái bảo bối của ông ta căn bản không coi trọng em, ông ta cho là ăn nói khép nép, em sẽ nể mặt ông ta, chính em tại trong mắt của ông ta, ông ta cũng chẳng coi ra gì, cũng chỉ là muốn thông qua em tìm tới Dương gia thôi, nhưng là, để xem ông ta có bản lĩnh hay không."

"Anh đã nói mà." Dương Thiếu Minh sáng tỏ nói.

"Uh, bằng không cũng sẽ không mời em dự tiệc, chỉ là, vừa đúng trong dự tính của em, qua nhiều năm như vậy, rất nhiều người đã sớm quên Tuần gia.” Sắc mặt Tuần tu trầm xuống, cười châm chọc.

"Lần đó, anh còn tưởng rằng ông ta nhớ tới cậu, mới nói với em, thì ra là như thế, cậu cũng đừng để trong lòng, Lý gia nhìn xa, nhưng cũng chẳng làm được gì đâu." Dương Thiếu Minh an ủi nói.

"Uh, em đã nói rồi, Tuần gia với Lý gia đã sớm không liên quan tới nhau nữa." Tuần Tu nhỏ giọng nói, mình thật ra lại không quên được, những người đó năm đó đối xử với mình như thế nào, trốn tránh, ngoan độc, hiện tại nếu như không phải là Dương gia càng ngày càng lớn mạnh, càng ngày càng cao, có lẽ không ai nhớ tới mình, Tuần gia, ai còn biết để nhớ chứ.

Ra lệnh xong, biệt thự Tuần gia vẫn yên tĩnh như bình thường, Tuần Tu bỏ điện thoại trong tay xuống, nhắm mắt chờ đợi, một lát sat, mở mắt, từ từ đứng dậy, từng bước một đi tới trước cửa sổ, sắc mặt tái nhợt, nhìn xa xăm.

Đường ga đã xuất hiện, vậy thì không cần cố kỵ gì nữa, ở ngoài sáng thì không đáng sợ, đáng sợ giấu giếm trong tối, từ lúc biết ai gây ra tai nạn cho mình, Tuần Tu nhẫn nhịn, chỉ đợi đến lúc mình có thế lực lớn lên, không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để Tề gia thanh bại danh liệt, cho nên mới điều tra rõ ràng.

Cùng Tề gia lui tới, từng cử động dần dần được nắm rõ trong lòng bàn tay, nhưng Tuần Tu cảm giác có gì đó, trong lúc vô tình thì phát hiện Tần Vân có quan hệ với Tề hoàn, mới tra ra còn có người ẩn núp sau lưng, thật không nghĩ tới lại là Đường gia.

Đường Lễ giảo hoạt như cáo, chưa bao giờ đơn độc gặp Tề Hoàn với Tần Vân tiếp xúc, thì Tuần Tu cũng không nhớ đến, dù sao địa vị của Đường Lễ hôm nay, vẫn còn rất thấp, làm có thể nghĩ tới chứ, chỉ là, Tần Văn bị rớt đài, rốt cuộc đi nhầm một bước, hiện tại coi như không lộ chút sơ hở, chỉ đợi cuối cùng mình đá hắn, cho hắn rớt từ trên cao rớt xuống.

Bóng dáng Tuần Tu đứng thẳng tắp trong bóng đêm, lập loè, con cờ trong tối ngoài sáng đang lẳng lặng chờ đợi, thừa cơ hành động, một tháng sau, Tề gia có lẽ sẽ kết thúc, Tề gia chắc cũng không biết ai làm đâu, giãy giụa, rồi chôn vùi, đó mới là bữa tiệc cuối cùng của bọn họ.

Đô Thành gió êm sóng lặng, mà mấy ngày nay lại bị đánh vỡ, trong công ty Phong Thượng có diễn viên tự sát chưa rõ nguyên nhân, đã bắt đầu xôn xao, từng tấm màn đén phía sau bị vạch ra, làm cho Phong Thượng vô cùng hỗn loạn.

Tin tức đầy như thế, mà Liễu Y lại đang ngồi trong phòng của Tiền Văn Phương thảo luận công việc.

"Đây là phim truyền hình công ty chúng ta chuẩn bị quay, đề tài quân lữ, chị cảm thấy được không tệ, em xem đi, hơn nữa lần này em là nữ chính." Tiền Văn Phương vừa uống trà, vừa ngẩng đầu nói, làm bộ như không để ý, lại mừng thầm trong lòng.

Liễu Y cầm kịch bản lên, nghe nói như thế, tay dừng lại, sau đó nghiêm túc xem cẩn thận.

"Quả nhiên là nữ chính." Liễu Y nhìn Tiền Văn Phương: "Sao toàn diễn chung với nam không vậy."

Tiền Văn Phương cười hắc hắc: "Em là con gái duy nhất, đương nhiên là nữ chính rồi, Liễu Y, thật không biết công ty nghĩ như thế nào, lại giao vai diễn này cho em, lúc tìm tới chị, chị còn giật mình đây, chị xem xong rồi, vai diễn này chắc thích hợp với em, mặc dù toàn là nam, nhưng là, vai diễn này cũng rất được, có nhiều cảnh diễn nữa chứ."

Liễu Y dựa người ra sau, một tay sờ sờ cằm: "Công ty sắp xếp sao?"

"Uh, chị cũng vậy cảm thấy sao sao ý, mặc dù em diễn vai đại tỷ kia rất thành công, nhưng cũng không vì như thế lại nhìn trúng em chứ, còn có người tốt hơn em mà." Tiền Văn Phương cũng rất ngạc nhiên.

Liễu Y suy nghĩ, ngay sau đó gật đầu: "Chuyện kì lạ bao giờ cũng có, nnhưng dạo này hơi nhiều thì phải, em mới xem qua vai diễn này, cũng không có vấn đề, cơ hội đưa tới cửa, không nên lãng phí, em nên nhận thôi."

"Chị cũng là cho là như vậy, mặc kệ như thế nào, công ty luôn có quyết định riêng ai mà biết được, em bây giờ hết chịu khổ rồi." Tiền Văn Phương khẽ cười.

Mắt Liễu Y lóe sáng lên, tiếp đó, phải hỏi bao nhiêu tiền đã, đây mới là quan trọng nhất.

"Giá tiền thì sao?" Liễu Y trực tiếp hỏi.

"Tính theo giá của diễn viên hạng B, em có khoảng mười cảnh diễn, số tiền này." Tiền Văn Phương chỉ vào tờ giấy.

Liễu Y hài lòng gật đầu: "Chị Tiền, chị sắp xếp đi, em cũng không việc gì."

"Được, chỉ là nghe nói muốn phải đi trải nghiệm cuộc sống bộ đội một tuần lễ, còn công việc của em." Tiền Văn Phương chợt nhớ tới rồi hỏi.

Liễu Y khựng lại, ngay sau đó nói: "Không sao, chị nói trước với em một tiếng là được, lần này xem ra lại muốn xin nghỉ, một tháng 2500, thật đáng tiếc."

Tiền Văn Phương mắt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, em trong mắt chỉ có tiền, nhưng sao cái gì cũng muốn thế, làm cái đó tốt bằng làm diễn viên sao: "Nhặt vừng mè mà bỏ quên dưa hấu, chút tiền lương của em kia với cái này có thể so sánh sao, chỉ cần em có tên tuổi lớn, tiền kia chỉ cần ngoắc ngoắc tay là đã tới rồi sao."

Liễu Y nhún vai, thầm nghĩ trong lòng, ít cũng là tiền, hơn nữa Hà Dương bên kia thỉnh thoảng còn có doanh thu mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.