Quách thiếu Bân chưa
bao giờ bị sỉ nhục như thế, mặt đỏ lên, mắt hiện lên tia lửa, liếc nhìn
mọi người xung quanh, cố gắng nhịn, chỉ hừ một tiếng, lấy cái nón rồi từ từ dứng dậy đi ra ngoài.
Bởi vì phòng của Quách Thiếu Bân dễ đi lại nhất, cho nên chọn phòng của anh ta để họp, Liễu Y thấy anh ta muốn đi ra ngoài, nói: "Đây là phòng của anh mà, bây giờ ở dưới lầu đã sớm
đóng cửa rồi."
Quách Thiếu Bân khựng lai, mặt lại càng đỏ hơn, còn mấy người kia rốt cuộc không nhịn được nữa, cười lăn lộn.
Lê Hoa liếc nhìn Liễu Y, biết Liễu Y chỉ là thuận miệng nói, mấy ngày
nay tiếp xúc, cũng biết ít nhiêu tính tình của Liễu Y, trong showbiz rất ít người như thế này, mặc dù anh không biết tại sao Quách Thiếu Bân lại như thế, nhưng anh cũng không quan tâm.
B
Rồi mới mở miệng nói:" Được rồi, Thiếu Bân à, chúng ta dù sao cũng không
phải là quân nhân, nhưng mà, đi làm quen thế này rất có ích khi quay
phim, có Liễu Y làm lớp trưởng, cũng có sao đâu chứ, nói cho cùng chúng
ta hợp tác quay bộ phim này, Liễu Y chỉ nói vậy thôi, đừng để ý."
Quách Thiếu Bân chậm rãi xoay người, tới chỗ ngồi rồi ngồi xuống , hừ một cái, sau đó im lặng không nói gì.
Liễu Y hài lòng gật đầu, mở cái laptop trước mặt ra, bắt đầu cuộc hợp, trước thì khen ngợi, sau đó phê bình, rồi cuối cùng tổng kết lại, cuộc họp
lần đầu vô cùng thành công, cũng cho thấy Liễu Y đã được công nhận là
lớp trưởng.
Mặc kệ bọn họ nghĩ gì, một ngày lại bắt đầu, huấn
luyện lại tiếp tục, mấy bữa nay huấn luyện mọi người vô cùng mệt mỏi,
mắt mở không lên, vừa phải chịu đựng huấn luyện viên mà còn phải chịu
đựng cả Liễu Y, càng ngày càng khổ sở.
Huấn luyện viên theo dõi
vài ngày, phát hiện có Liễu Y thì mình không cần làm gì, vui mừng vô
cùng, mỗi ngày giao nhiệm vụ xong thì cho Liễu Y toàn quyền phụ trách.
Đối mặt với bảy người họ, mặc kệ họ là ai, Liễu Y cũng không đối xử đặc
biệt, Liễu Y cỡ nào cũng không chịu năn nỉ, càng ngày càng quá đáng, nào là phê bình kín đáo, trấn áp, khiến bảy người họ cũng quen dần.
Mà Liễu Y từ từ mới lộ thật bản chất, huấn luyện vien vừa biến mất, Liễu Y toàn quyền làm chủ.
Tư thế đứng không đúng, cứ đứng tiếp một giờ, không đứng thì chúng ta cứ lén lút giao dịch thôi.
Chạy mà chuồn mất, chạy thêm vài vòng nữa, không chạy thì cứ lén lút giao dịch vậy.
Đợi đến lúc ăn cơm, mà ăn không kịp thì lớp trưởng luôn vì mọi người chuẩn bị tiếp, nhưng phải có giao dịch chứ.
Lục Thanh vốn đã có giấy nợ, đối với việc Liễu Y trong mắt chỉ có tiền thì không ngạc nhiên cho lắm, đành chịu thôi.
Lê Hoa kinh ngạc, chưa từng thấy người nào như thế, nhưng Liễu Y có bằng
chứng đàng hoàng, không muốn ghi giấy nợ cũng không sao, cứ chịu bị phạt đi, cho nên, Lê Hoa càng bội phục Liễu Y, từng muốn giữ khoảng cách,
bây giờ thì muốn kết thân, còn muốn thổ lộ tình cảm, mà bỏ tiền ra cũng
rất vui vẻ, coi Liễu Y như tri kỉ.
Còn Quách Thiếu Bân cảm tháy kinh hãi, lúc đầu còn cắn răng chịu đựng,
không khuất phục, dù sao cũng là minh tinh, nhưng máy ngày sau lại không thể chịu được nữa, eo càng nhỏ, da cũng đen, đi tìm huấn luyện viên nói chuyện, hỏi rõ ràng xong, vẫn nói câu 'cứ học tập lớp trưởng đi', đành
phải thoả hiệp, Liễu Y luôn bắt bẻ mọi thứ, sao mà chiu được chứ.
Còn bốn người còn lại, bởi vì không hiểu rõ Liễu Y, nên cũng rất cẩn thận,
ba minh tinh kia còn bị Liễu Y trấn áp, họ có là gì đâu chứ nên sao
dám phản kháng, nói một làm một, vô cùng nghe lời, cũng may Liễu Y biết
họ là người mới, nên cũng nương tay rất nhiều.
Mấy ngày kế tiếp,
trong tay mỗi người đều là một xấp giấy dày cộm, im lặng kêu trời, cũng
bởi vì cái này, nên luôn cố gắng phấn đấu, tư thế hành quân vô cùng tiêu chuẩn, chạy mười vong cũng rất tốt, tinh thần lúc nào cũng hừng hự khí
thế, huấn luyện viên cũng phải bái phục.
Biết được nội tình, huấn luyện
viên đành phải nhắm một mắt mở một mắt, dù sao cũng không phải lính của
mình, thấy Liễu Y làm cách này rất hay, hết sức khên ngợi, hận không thể cho Liễu Y trở thành quân nhân, mỗi lần nhìn Liễu Y đều lộ ra tia lửa,
hận không thể khiến Liễu Y trở thành lính của mình.
Mà huấn
luyện viên cứ nói học tập lớp trưởng, làm cho bảy người kia vô cùng
phiền muộn, trong lòng thầm nhủ, cũng may mình là diễn viên, nếu là
lính, có lớp trưởng như Liễu Y thế này thì tiền trợ cấp chắc cũng không
đủ đưa cho Liễu Y.
Sau khi kết thúc huấn luyên, sẽ học bắn súng
với kỹ thuật ném bom, sau đó học tập quy định của quân ngũ, mặc dù huấn
luyện, nhưng chỉ có một phần mà thôi, dù sao không có thời gian để học
tập toàn bộ.
Thời gian trôi qua thật nhanh, cũng đã tới ngày cuối cùng ở trong quân đội,
ăn điểm tâm xong, huấn luyện viên cười thần bí rồi dẫn tám người tới chỗ bắn súng, tám người ngồi xướng, huấn luyện viên chỉ các tư thế bắn
súng, chỉ từng bước một.
Liễu Y cúi đầu nhìn cây súng trong tay, ánh mắt lạnh đi, nghe mùi thuốc súng trong không khí, đã sớm bình tĩnh
lai, cảm tháy hơi xúc động, tới đây đã gần một năm, trước kia luôn quên
mình để phục vụ mọi người, bây giờ cảm thấy qua xa vời, xa đến mức cô
không muốn nhớ lại.
Khi bước lên chỗ bắn súng thì trí nhớ lại ùa về, cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn, trong lòng khựng lại, đây không
phải là bàn tay đã dính đầy máu tươi, nó rất sạch vô cùng sạch.
Liễu Y nhớ kình cũng có một khẩu súng, lúc thế giới đó hỗn loạn, chuyện này
rất bình thường,chỉ là về sau, đạn dược thiếu hụt, nó mới bị Liễu Y bỏ
lai, sau đó, Liễu Y dùng binh khí lãnh nhiều hơn.
Liễu Y từ từ
hồi hồn lai, ngẩng mặt lên nhìn mọi người, mặt mỗi người một vẻ, lộ ra
kích động, tuy họ có tính cách khác nhau, Lục Thanh dịu dàng, Lê Hoa bất cần đời, Quách Thiếu Bân thì lạnh lùng, nhưng cầm súng trong tay, vẫn
rất phấn khích, đàn ông trời sinh luôn có bản tính hiếu chiến.
Huấn luyện viên giảng giải xong, chỉ cách bắn bia rồi khoát tay, dẫn bọn họ tới nơi bắn súng.
Huấn luyện viên nhìn thấy ai cũng muốn thử, cười nhẹ một tiếng: "Ai cũng có
phần, bốn người một nhóm, mấy người chuẩn bị trước đi."
Liễu Y với ba minh tinh kia ở nhóm hai, bốn người đều sắp xếp xong, thì lui xa ra một chút.
Lê Hoa khoanh tay trước ngực, cười cười, thấy bốn người nằm xuống chuẩn bị bắn súng, nhớ tới cái gì đó, nghiêng đầu liếc nhìn Liễu Y kế bên:
"Không có gì chứ?"
Liễu Y biết anh ta quan tâm nên lắc đầu nói: "Không có vấn đề gì đâu."
"Phụ nữ không nên nghịch súng làm gì." Quách Thiếu Bân hừ một tiếng, chân
chọc, lâu rồi chưa khiêu khích người khác được nên bây giờ phải nhân cơ
hội thôi.
Lục Thanh lắc đầu, biết Quách Thiếu Bân châm chọc,
nhưng không đồng ý, Liễu Y không nên suy nghĩ theo lẽ bình thường được,
nhớ tới xấp giấy nợ kia, Lục Thanh đành im miệng, nói ra mắc công lại
thêm lãi suất nữa
Liễu Y nghe
xong lời này, mắt sáng lên, nhìn Quách Thiếu bân từ trên xuống dưới, nói thẳng: "Anh đâu phải là tôi sao mà biết được."
Khóe miệng Lê Hoa vểnh lên, thầm nghĩ trong lòng, mấy ngày nay, Quách Thiếu Bân lần nào
cũng thua Liễu Y, trong Liễu Y minh tinh chẳng là cái quái gì cả, xem
tiếp kịch vui.
Quách Thiếu Bân nghiêng đầu liếc nhìn Liễu Y, hất cằm lên: "Nếu vậy thì cá cược không?”
Liễu Y nhìn Quách Thiếu Bân tự nộp mạng, vô cùng vui lòng, gật đầu nói: "Được thôi, cược gì đây?"
Quách Thiếu Bân nhớ tới xấp giấy kia, cắn răng, lạnh giọng nói: "Nếu như lần này cô thua, vậy xóa hết giấy nợ của tôi."
Nói xong, lại nhìn Lê Hoa với Lục Thanh: "Hai người cược luôn không?"
Mà Lê Hoa với Lục Thanh vô cùng biết rõ bản thân mình, vội vàng lắc đầu,
kinh nghiệm nói cho bọn họ biết, đối với Liễu Y mà nói, chuyện gì cũng
có thể làm được, thà an phận cho chắc ăn, mặc dù mình có tiền, nhưng
không thể để cho Liễu Y bóc lột như vậy được.
Liễu Y suy nghĩ một chút, đưa tay móc ra một cuốn sổ, lật xem một lượt, gật
đầu: "Được thôi, ngược lại nếu anh thua, tăng lãi suất lên 10% nhá."
"Được thôi." Quách Thiếu Bân vui vẻ đồng ý, mắt hận thù nhìn chằm chằm cuốn
sổ, tiền quả thực không phải vấn đề chính, vấn đề là tự ái, mấy ngày nay bị Liễu Y sỉ nhục nhiều làm rồi.
Hai người thỏa thuận xong, mắt
nhìn bốn người kia đang bắn bia, còn huấn luyện viên bên cạnh nghe thấy
hai người cá cược, khóe miệng khẽ cười, nhìn Liễu Y, nếu đồng ý dễ dàng
như vậy, Liễu Y chắc chắn sẽ làm được, nếu không tuyệt đối sẽ không đồng ý, chờ xem kịch vui, nhân tiện thông cảm liếc nhìn Quách Thiếu
Bân.
Cách đó không xa, cờ đỏ vừa phất xuống, tiếng súng liên tục vang lên không ngừng, đã bắt đầu bắn.
Lần này bắn đạn thật, mà họ cũng chỉ mới tập, nên thành tích bắn dĩ nhiên
sẽ không quá tốt, huấn luyện viên nghe báo cáo điểm chỉ gật đầu.
Huấn luyện viên liếc nhìn bốn người bên cạnh, ánh mắt lộ ra mong đợi, khoát tay lên, cho nhóm tiếp theo bắn.
Liễu Y ở vị trí thứ tư, ngẩng mắt nhìn cái bia cách đó 100 mét, tay siết
chặt, cảm nhận ánh mắt của quách Thiếu Bân, Liễu Y nghiêng đầu nhìn
sang, ánh mắt hai người gặp nhau, lửa văng khắp nơi.
Trợ thủ ra lện nâng súng lên, mà Liễu Y vừa nghe, cúi đầu nhìn nhìn cây
súng trong tay, bắt đầu thuần thục nạp đạn, sau đó bóp cò, nhắm ngay mục tiêu, híp mắt lại, khí thế cả người hoàn toàn khác biệt .
Huấn
luyện viên vẫn chú ý nãy giờ, anh cảm thấy Liễu Y không giống những
người khác hút nào, đây tuyệt đối là hơi thở mang theo sát khí, đưa tay
sờ sờ cằm, càng chú ý tới Liễu Y .
Đợi đến bốn người chuẩn bị xong, mấy phút sau, trợ thủ vung cờ đỏ trong tay xuống, cao giọng hô: "Chuẩn bị, bắn."
Tiếng nói vừa dứt, Liễu Y lập tức bắn ra, cảm giác trước kia lập tức trở về,
có lẽ nhắm ngay, có lẽ nhờ vào cảm giác, mười phát đạn trong mấy giây đã bắn xong, bắn xong xuôi, Liễu Y không thèm để ý ba người kia như thế
nào.
Đợi lúc tiếng súng dừng lại, huấn luyện viên ra lệnh cho
lính báo số điểm, hai người kia thì thành tích chừng 50 điểm, cho đến
bia số ba, số điểm là 89, huấn luyện viên cảm thấy hơi kinh ngạc.
Quách Thiếu Bân dám cá cược, đương nhiên là bởi vì anh ta nắm chắc trong
lòng, cho nên nghe được thành tích của mình, lòng tin tràn ngập, hừ nhẹ
một tiếng, đáy lòng sung sướng, chỉ chờ đánh bại Liễu Y thôi.
Mà Liễu Y còn không thèm để ý, bình tĩnh, chỉ chờ xấp giấy tờ tăng lên gấp bội, đây chính tự nộp mạng, sao phải phí phạm chứ.
"Bia số bốn, 100 điểm." Báo cáo viên báo kết quả xong, vẫn không thể tin
được, thành tích này ở bộ đội mặc dù có xuất hiện, nhưng cũng coi như là rất khó có được, mà hôm nay lại là Liễu Y bắn, thầm than trong lòng,
đúng là cao thủ mà.
Huấn luyện viên mặc dù biết Liễu Y chắc chắn sẽ không thua, thật là không ngờ sẽ thắng oanh liệt như thế, chiến
thắng khiến Quách Thiếu Bân không còn lời nào để nói, trong lòng hối hận vô cùng, sao Liễu Y lại đi vào showbiz chứ, thật lãng phí nhân tài mà.
Lê Hoa với Lục Thanh hai người nhìn nhau, cảm thán, này giấy nợ, vừa vào công ty, lập tức thực hiện.
Quách Thiếu Bân không thể tin được, cơ hội tốt như vậy cũng không đánh lại
Liễu Y, vô cùng hoài nghi, Liễu Y rốt cuộc có phải là phụ nữa không vậy
chứ.
Quách Thiếu Bân vô cùng ngột ngạt khó thở, Lê Hoa còn tiến lên một bước, vỗ vỗ vai anh ta: "Thấy chưa, đáng lắm."
"Cậu làm như vậy, nợ ngày càng nhiều thêm đó thôi." Lục Thanh đi tối bên
cạnh quách Thiếu Bân, chợt nói một câu, tốt bụng nhắc nhở.
Quách Thiếu Bân vốn đã bị Liễu Y đả kích, giờ còn thêm Lục Thanh với Lê Hoa làm cho anh ta cảm thấy càng thêm bất lực.
Liễu Y lúc trả súng lại, lập tức bỏ cây súng ra, cảm thấy cái gì đó đã đi
rất xa, mắt giật mình, trước kia mình lúc nào cũng cảnh giác bây giờ rốt cuộc đã bỏ được .
Cái thế giới này là hòa bình, cái trí nhớ kia thì cứ chôn vùi trong lòng đi, không cần quên, cũng không cần nhớ lại làm gì.