Do lỗi của Liễu Y,
nên đạo diễn Liêu nghiêm túc phê bình, mặc dù vẫn còn mắc cười, Liễu Y
thì thành thật nhận lỗi, gật đầu, dù sao cũng là lỗi của cô, lần quay
lại thì Quách Thiếu Bân làm mắc lỗi, bắt đầu NG liên tiếp.
Tiếng bắt đầu vừa vang lên, Liễu Y lấy hơi để nói, diễn nghiêm túc, hết sức chăm chú, rốt cuộc đã nói đúng lời thoại.
Nhưng là, Quách Thiếu Bân lại nhớ tới chuyện hồi này, đến đó câu thoại đó, lại ấp úng, đành phải diễn lại lần nữa.
Bắt đầu lần nữa, Liễu Y biết là do mình nên Quách Thiếu bân mới diễn không
được, mắt tỏ vẻ áy náy, nhưng này ánh mắt theo như cách nghĩ của Quách
Thiếu Bân, thì không phải là áy náy, mà đó là khiêu khích.
Cho nên, lần này Quách Thiếu Bân nghiêm túc diễn, cũng may đến đó lời thoại đó không bị dừng giữa chừng, rốt cuộc thuận lợi cho qua, Quách Thiếu Bân thở phào nhẹ nhõm, nhưng
lại quên lời thoại sau đó ,lại tiếp túc diễn lại.
Đạo diễn Liêu
biết đã xảy ra chuyện gì, đưa tay sờ cằm, biết có quay tiếp thì cũng
vậy, có lúc minh tinh hay diễn viên thường đi chăng nữa sẽ không thể tập trung diễn được, cho nên, đạo diễn Liêu phất tay, bảo mọi người nghỉ
ngơi một chút rồi tiếp tục quay.
Nghỉ ngơi xong Quách Thiếu Bân
như được sống lại, tinh thần sáng láng, nhao nhao muốn quay tiếp, rất tự tin, rồi anh ta lại thấy ánh mắt khiêu khích của Liễu Y, mắt lạnh lẽo
nhìn qua, tỏ vẻ ta đây.
Liễu Y căn bản không biết cô đang hối lỗi lại bị Quách Thiếu Bân nghĩ như
vậy, cho nên thấy Quách Thiếu Bân liếc mình như vậy, cô không hiểu ra
sao, nên không thèm để ý, tập trung tinh thần để diễn cho tốt.
Sau khi bắt đầu, quay phim vô cùng thuận lợi, thuận lợi khiến Liêu Hòa cũng không phải gật gù, sờ cằm thầm nghĩ, không hỗ là một minh tinh, cũng
lợi hại thật, có sự cố thì vẫn xử lý tốt .
Quay phim đến gần
cuối, Liễu Y ngồi trên ghế, hỏi xong vấn đề cuối cùng, thì ngồi dậy đóng xấp tài liệu trước mặt lại, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm đối Quách
Thiếu Bân, lại hỏi tiếp: "Nếu tội phạm là người quen của cậu, bảo cậu
đánh chết cậu ta, cậu có làm hay không?"
Quách Thiếu Bân làm theo kịch bản, không nói một lời, nhưng ánh mắt tỏ ý
không đành lòng, tinh thần như muốn sụp đổ, mắt nhìn chòng chọc vào bác
sĩ tâm lý vẫn tỉnh bơ.
Liễu Y hất cằm lên, từ từ đứng lên, đi
vòng qua bàn làm việc, rồi đi tới trước mặt Quách Thiếu Bân khoanh tay
trước ngực, cúi người, làm cho Quách Thiếu Bân càng áp lúc hơn, mắt vô
cùng bình tĩnh, chẳng có tí độ ấm nào.
Liễu Y biết đạo diễn Liêu
đã từng nhắc nhở cô ánh mắt lúc này phải như thế nào, mà Liễu Y phải suy nghĩ thật lâu để đặt mình vào nhân vật này, nếu cô là bác sĩ tâm lý thì điều này đã sớm quen thuộc, cho nên cứ như bình thường đi, ánh mắt
không thay đổi là được.
Mà thấy Liễu Y gây áp lực như thế, Quách
Thiếu Bân bỗng rụt lại, nhìn đôi mắt bình tĩnh của Liễu Y, giống như
mình đang bị nhìn thấu, mắt càng lộ vẻ không muốn.
Hiện trường
quay phim không khí nặng nên khác thường, Liễu Y tỉnh bơ với Quách Thiếu Bân đang do dự tạo thành một cảnh tượng đối lập rõ rệt, Liêu Hòa nhìn
kĩ ánh mắt của hai người qua ống kính, mắt lộ vẻ giật mình, thật cái khó nhất là diễn xuất, cái kh1o khăn thứ hai là ánh mắt, Quách Thiếu Bân
thể hiện tốt là chuyện đương nhiên, mà Liễu Y làm sao có thể làm tốt như vậy chứ.
Nhân viên làm việc xung quanh với Lục Thanh Lê Hoa bọn họ đang đứng ở xa cũng chăm chú nhìn hiện trường, không nói một lời.
Liễu Y cảm thấy sắp kết thúc rồi, cả người tỉnh táo lại, đứng thẳng lên,
theo kịch bản là đưa chân đá ghế, không gian tĩnh mật đội nhiên có tiếng va chạm càng áp lực hơn: "Có trả lời hay không hả?"
Quách Thiếu Bân từ từ cúi đầu, trầm mặc không nói.
Liễu Y thản nhiên nhìn anh ta, từ từ xoay người, nói một câu thoại cuối
cùng: "Xem ra trong lòng cậu đã có đáp án, có lẽ không trả lời, mới là
đáp án tốt nhất, cậu có thể trở về nghỉ ngơi."
Liễu Y đưa lưng về Quách Thiếu Bân, đưa tay chỉ cánh cửa, trong lòng đang đợi đạo diễn hô ngừng.
Bên này Quách Thiếu Bân cũng làm động tác cuối cùng, ngẩng đầu kinh ngạc
nhìn chằm chằm bóng lưng Liễu Y, nhưng có chút không tin, ánh mắt lộ ra
vẻ vui mừng với kinh ngạc, mà chuyện ngoài ý muốn lại xay ra lúc này.
Cái ghê Quách Thiếu Bân đang ngôi lại nghe tiếng răng rắc, cái mông trực
tiếp chạm xuống đất, anh ta căn bản không phòng bị, cặp mặt vẫn còn như
lúc nãy đang diễn cảnh cuối.
Liễu Y vừa nghe âm thanh, cảnh giác
tản ra lực tinh thần, liếc một cái, chắc cũng đau lắm, đành bĩu môi,
chẳng lẽ lại giết nam chính rồi sao, nhưng hồi nãy mình đá nhẹ lắm rồi,
thấy Quách Thiếu Bân té chổng vó như vậy, Liễu Y coi như mình không
biết, tiếp tục đưa lưng lại diễn vai bác sĩ tâm lý.
Tiếng động vang lên, mọi người
há hốc mồm, trong lòng thầm nhủ, rốt cuộc là Quách đại thiếu cổ tay đè
quá nhiều, hay là Liễu Y đá quá mạnh, cái ghế hồi nãy vẫn còn tốt mà.
Đạo diễn Liêu quá chăm chú nên quên hô ngừng, mà tình hình bây giờ, khiến
đạo diễn Liêu xưa nay vôn nghiêm túc cũng phải cố nén cười, chợt nhớ tới thân phận của mình, ho khan hai tiếng, mới vội vàng đứng lên: "Cảnh này qua, hai người diễn không tệ, còn nữa, tổ đạo cụ đâu, sao lại xảy ra
chuyện thế này, làm sao lại đem cái ghế hỏng ra đây, mau đỡ Thiếu Bân
dậy, xem có bị gì không?"
Đạo diễn Liêu vừa nói xong, ai cũng phì cười, Lục Thanh cũng cố nén cười,
nhớ tới trước kia , thì ra Liễu Y vẫn cứ như thế, này cái mông của Quách Thiếu Bân chắc bầm dập rồi.
Lê Hoa thấy Liễu Y làm như ta đây
không biết gì hết, cúi đầu cười trộm, lại thấy Quách Thiếu Bân vẫn còn
ngồi đó, thì càng cười dữ dội hơn, âm thầm gật đầu, sau này phải đối xử
tốt với Liễu Y, nếu không sẽ đi theo vết xe dổ của Quách Thiếu Bân mất
thôi.
Mặt Quách thiếu Bân ngày càng đỏ hơn, cái mông thì đau vô
cùng, rốt cuộc không hiểu chuyện gì xảy ra, không biết mình có nặng quá
hay không, hay cái mông mình quá lớn, nên cái ghế mới bị gãy như thế.
Ngẩng đầu lên , thấy Liễu Y quay người tò mò nhìn mình, Quách Thiếu bBân nhớ
tới hồi nãy cô ta đá một cái, khó khăn đứng lên, chống eo đi tới trước
mặt Liễu Y.
"Liễu Y, cô…. " Quách Thiếu Bân đang định nói mà phái im miệng, chợt nhớ tới sau khi Liễu Y xoay người thì cái ghế mới sập ,
làm sao có thể trách cô ta được chứ, vô cùng ngột ngạt khó thở, hèn chi
cố kéo dài thời gian là thế.
Liễu Y chớp mắt hai cái liếc Quách
Thiếu Bân sau lưng, tốt bụng hỏi: "Không sao chứ, haizz, cái ghế này
chắc không muốn anh ngồi, chỉ là, cũng quay xong rồi, eo của anh không
sao chứ." (٭MЇnhĎiﭕendﭨάnlέquﭻy۶dön.ﭣćφm٭)
Quách Thiếu Bân
nhìn cô ta mà không thể trút giận, tóc như muốn dựng ngược lên, hồi lâu, nhìn Liễu Y nói: "Không có việc gì, cám ơn đã quan tâm."
Liễu Y khoát tay, ra vẻ khách sao: "Không cần khách sáo, chúng ta quen như vậy rồi, thật ra thì, anh nên giảm béo đi."
Quách Thiếu Bân nghe Liễu Y nói cái giọng như thế, tức xịt khói mà không làm
được gì, nhìn phụ tá chạy tới chỗ mình, Quách Thiếu Bân gật đầu lung
tung, rồi xoay người vội vàng tránh xa.
Thấy phụ tá lo lắng nhìn chằm chằm cái mông của mình, mặt của Quách Thiếu
Bân đã lạnh càng thêm lạnh, âm thầm nói, đụng vào Liễu Y chắc chắn sẽ có chuyện, nghĩ mình chưa bao giờ NG trong khi quay phim, thế mà khiêu
chiến với cô ta, mình lại bị NG, thật không thể tưởng tượng nổi, hơn nữa đá nhẹ như vậy, mà xác suất ghế bị gãy lại trúng vào mình, về sau nhất
định phải tránh càng xa càng tốt.
Liễu Y thấy Quách Thiếu Bân đi
xa, đáy lòng hơi áy náy, thật không tự trách mình, cô chỉ đá nhẹ một cái mà thôi, căn bản không dùng lực, cái ghế kia quá dỏm thì đúng hơn,
haizz, quả thật là Quách Thiếu Bân nên giảm béo mới được.
Lục
Thanh thấy phụ tá bị xua đuổi, tới chỗ Quách Thiếu Bân hỏi han mấy câu,
nhưng trong lời nói lại có vẻ trêu chọc làm cho Quách Thiếu Bân càng
thêm bực bội.
Lục Thanh cực kỳ hài lòng, rốt cuộc cũng có người
giống như mình, nụ cười trong mắt càng không thể che giấu được, Liễu Y
đúng là sát thủ giết nam chính chuyên nghiệp mà.
Lê Hoa cũng ngập ngừng đi tới, mắt nhìn chằm chằm cái mông của Quách Thiếu Bân , cười
như không cười, ánh mắt lộ ra sự vui sướng.
Quách Thiếu Bân nhìn ánh mắt của Lê Hoa, hung hăng nói: "Lê Hoa, cậu nhìn cái gì thế, tôi không có bị đồng tính luyến ái."
Lê Hoa nhún vai, tay để vào túi quần, miệng cười cười: "Tôi cũng vậy, chắc là không nhẹ , cố gắng tịnh dưỡng, sáng mai còn phải quay ngoại cảnh
đấy."
Quách Thiếu Bân giờ mới biết được Liễu Y là khắc tinh của
mình, trừng mắt nhìn Lê Hoa, xoay người cà nhắc đi ra ngoài, còn phụ tá
sau lưng lo lắng đuổi theo, luôn luôn nhìn chằm chằm cái mông của Quách
Thiếu Bân, chỉ sợ có chuyện gì.
Những ngày sau đó, lại quay ngoại cảnh tiếp tục, mà Quách Thiếu Bân với Lục Thanh lúc nào cũng giữ khỏang cách với Liễu Y, chỉ sợ bị liên lụy.
Từ lúc bắt đầu quay đên
giờ, đã gần hai tháng, thời tiết cũng dãn đễ chịu hơn, Liêu Hòa rất hài
lòng với tiền độ quay phim, mà chuyện của Liễu Y còn chưa có kết quả,
làm cho Liêu Hòa vừa hài lòng vừa buồn bã.
Liêu Hòa quay xong cảnh cuối cùng, nhìn mọi người vô cùng vủi mừng, cũng thở phào nhẹ nhõm, kết thúc mỹ mãn, quay đầu lại nghĩ tới chuyện của Liễu
Y, cho nên trước khi trở về, lại bảo Liễu Y vào gặp mình.
Liễu Y
nằm lỳ trên giường, cúi đầu nhớ sổ nợ, nghe thấy đại diễn Liêu tìm mình, ánh mắt kia chợt sáng lên, thật ra thì có kết quả hay không, Liễu Y
cũng đã sớm biết.
Mấy ngày nay, Liễu Y chưa bao giờ chủ động hỏi, một là bởi vì công ty nhất định sắp xếp, hai là chính cô đã biết đó là ai.