Lịch Sử Phấn Đấu Của Mẹ Nhân Vật Phản Diện

Chương 16



Chương 16


" Ha ha ha ha...." Tiêu Vũ cười cho không khí bớt xấu hổ, cô nhìn Y Lam Nhã nói : " Ngại quá, trẻ con không hiểu chuyện, cô giáo vào nhà chúng tôi ăn bữa cơm?"


" Mẹ, nhà mình ăn cơm trước không được ạ? Ngày mai lại để cô giáo của chị đến ăn cơm!" Tiêu Nhược Quang đung đưa ống quần Tiêu Vũ, cất tiếng hỏi


Y Lam Nhã nghe xong thì cũng hết cớ ở lại, đành lên tiếng : " Mọi người cứ ăn đi, cô còn có việc phải về. Chờ khi nào rảnh cô lại ghé qua, à đúng rồi, Tiểu Du" Y Lam Nhã quay sang nói với Quý Du : " Bài kiểm tra toán lần này hơi khó, nếu con thích thì chủ nhật này cô sẽ đến dạy thêm cho con!"


Tiêu Vũ cười tiếp lời : " Ôi, không cần phiền phức như vậy, chẳng phải tôi đã về rồi sao?"


Y Lam Nhã : "..... Cô chưa từng dạy trẻ nhỏ, tôi sợ các em ấy không hiểu."


" Không sao, chỉ là đề toán lớp một thôi mà! Có thể khó đến mức nào chứ, tôi tự dạy con bé là được, ai lại để cô giáo đi lại thế chứ, vậy kì quá?" Tiêu Vũ làm bộ khách khí.


Y Lam Nhã đang định nói lại thì Quý Huyền lên tiếng : " Nếu Tiêu Vũ đã bảo vậy thì chủ nhật này cứ để cho cô ấy dạy Quý Du đi!"


Y Lam Nhã chỉ có thể u oán nhìn Quý Huyền : " Tôi thì đương nhiên không có vấn đề, chỉ sợ Tiểu Du không theo kịp chương trình học thôi. Anh cũng biết đấy, hồi trước con bé quá cô đơn nên mới nghịch ngợm như vậy."


Châm ngòi li gián à? Tiêu Vũ nhướn mày, làm bộ thương tâm kể : " Đúng vậy! Tuy Tiểu Quang hiểu chuyện nhưng vì cuộc sống khó khăn nên thằng bé mới không có cơ hội nghịch ngợm, thà thằng bé nghịch ngợm một chút còn hơn."


Y Lam Nhã giật giật khoé miệng : " Tiểu Quang đúng là rất hiểu chuyện."


" Thiếu gia, cậu đã về, ô tiểu thư cũng về cùng ạ?" Ở cửa lại xuất hiện một bác gái mặt mày tươi cười đi tới, trên người mặc váy liền hoạ tiết hoa hồng đen, trông vô cùng có khí chất.


Nếu không phải có kí ức của nguyên chủ, thì cô còn tưởng đây là mẹ Quý Huyền nữa cơ!


Bác gái nhìn thấy Tiêu Vũ thì khẽ thốt : " Ôi, phu nhân đã trở lại." Sau đó quay mặt nhìn về phía Tiêu Nhược Quang đứng kế bên Quý Du, hiền hậu chào : " Đây chắc hẳn là tiểu thiếu gia! Lại đây, cho vú Khổng nhìn con cái nào!"


Tiêu Nhược Quang liếc mắt quan sát Tiêu Vũ, thấy Tiêu Vũ mỉm cười gật đầu mới dè dặt tiến lên. Khổng Ngọc Tình kéo Tiêu Nhược Quang xoay một vòng, đau lòng nói : " Tiểu thiếu gia gầy quá, sao lại gầy thành thế này rồi?". Nói tới đây liền sắc bén nhìn về phía Tiêu Vũ : " Là mẹ không cho con ăn sao?"


Tiêu Nhược Quang chớp chớp mắt trả lời : " Tiền của mẹ đều ở chỗ con ạ"


Khổng Ngọc Tình khô cằn hỏi lại : "..... con quản tiền sao?" Nhìn thằng bé mới tầm 3 tuổi thôi mà? Không đúng, không 3 tuổi thì đã không phải con trai thiếu gia.


Tiêu Vũ nhanh miệng cười trả lời : " Dì khổng, dì xem tôi như thế này muốn quản cũng có quản được đâu?"


Khổng Ngọc Tình lúc này mới quan sát kĩ, tuy rằng trong lòng thổn thức nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng nói : " Cô sao vậy? Sao lại để mình ra nông nỗi này rồi?"


Tiêu Vũ lập tức mếu máo đáng thương : " Tôi thảm lắm, ngồi xe bus nhưng lại xảy ra tai nạn, cả xe chỉ có mỗi mình bị quăng ra ngoài, là vậy đó."


Khổng Ngọc Tình : " Cả xe chỉ có mình cô bị quăng ra ngoài? Cái này đúng là thảm thật..... mà không đúng! Sao cô lại phải ngồi xe bus, tiền thiếu gia cho cô đâu rồi?"


Tiêu Vũ bị điểm trúng tim đen thì giả bộ nhìn ngó xung quanh nói : " Đầu tư"


Khổng Ngọc Tình đời nào chịu tin, nhưng trông thấy Y Lam Nhã ở đây nên đành quay sang nói với Y Lam Nhã : " Y tiểu thư vẫn chưa về ạ?" Không lễ không Tết, còn chẳng phải ngày nghỉ, tới đây làm gì không biết?


Y Lam Nhã cười gượng, nói với Khổng Ngọc Tình : " Tôi về giờ đây!" Mụ già chết bằm, suốt ngày phòng mình như phòng trộm.


Cả Khổng Ngọc Tình cùng Tiêu Vũ nghe vậy thì nhất loại cười rạng rỡ : " Ôi da, cô đi nhanh vậy! Thế thì để tôi bảo tài xế mau đưa cô về."


Hai người kinh ngạc nhìn nhau, nhưng rất nhanh đã quay đi, Y Lam Nhã bị hai người hợp sức đuổi đi chỉ còn biết cười gượng với Quý Huyền rồi rời đi.


" Cuối cùng cũng biến." Khổng Ngọc Tình nhìn theo bóng lưng Y Lam Nhã, không cẩn thận nói ra tiếng lòng.


Quý Du lập tức nhìn về phía bà : " Vú khổng không thích cô giáo Y ạ?"


Khổng Ngọc Tình khựng lại, cười đáp : " Sao vú Khổng có thể không thích được, cô giáo Y là một người phụ nữ dịu dàng thế mà." Haizz, nếu nói không thích thì thảo nào tiểu thư cũng làm ầm lên nói mọi người không thích mình cho coi, cũng không biết người đàn bà kia rốt cuộc dạy con bé cái gì mà làm tiểu thư u mê như vậy, bây giờ người phụ nữ họ Tiêu này về cũng tốt, trước tiên phải hợp sức đánh cho con hồ ly tinh kia hiện nguyên hình cái đã.


Nghĩ thế nên Khổng Ngọc Tình dùng ánh mắt sâu sa quan sát Tiêu Vũ, Tiêu Vũ cười tươi sáng láng nhìn lại bà : " Dì Khổng, đây là chị Vương, hộ lý riêng của tôi."


Quý Huyền giới thiệu chị Vương trước, sau đó mới thuận tiện nói thêm : " Dì Khổng là người lâu năm trong nhà, mọi việc trong nhà hiện nay đều do dì Khổng quản lý.  Chị có việc gì có thể tìm dì ấy, tý nữa tôi sẽ bảo dì Khổng sắp xếp phòng cho chị, chị xem còn thiếu đồ gì có thể nói với dì Khổng."


Thật ra Khổng Ngọc Tình đối xử với người khác khá tốt, không giống thái độ với Tiêu Vũ, bà kéo tay thân thiết hỏi thăm chị Vương rồi kéo chị vào nhà. Vì là người chăm sóc riêng của Tiêu Vũ nên nói sắp xếp phòng cho chị Vương chẳng qua là bố trí cho chị phòng ngay bên cạnh Tiêu Vũ, để chị có thể thuận tiện chiếu cố Tiêu Vũ lỡ như chẳng may cô muốn đi tiểu đêm.  Trong phòng có thang máy, cho nên không cần lo Tiêu Vũ sẽ đi lại bất tiện giữa các tầng.


Thiết bị hồi sức đều được đặt trong một cái phòng lớn ở tầng một, Khổng Ngọc Tình dẫn chị Vương đi xem.


Quý Huyền đẩy Tiêu Vũ, dẫn theo hai đứa nhỏ đi vào phòng khách.


Tiêu Vũ cùng Tiêu Nhược Quang đều cảm thấy hơi đói bụng. Tiêu Vũ hỏi : " Chưa đến giờ ăn cơm hả?"


Quý Huyền liền nói : " Suốt ngày chỉ biết ăn, bây giờ mới hơn 11 giờ, đợi lát rồi ăn!"


Tiêu Nhược Quang nghe Quý Huyền nói xong thì thất vọng cúi đầu sờ bụng, Quý Huyền nhìn vậy liền hỏi : " Tiểu Quang đói bụng rồi sao?"


Tiêu Nhược Quang lắc đầu kiên cường đáp : " Dạ không, Tiểu Quang có thể nhịn được."


Biểu tình này, cộng thêm lời nói này, Quý Huyền áy náy ngồi xổm xuống ôm lấy Tiêu Nhược Quang : " Đều tại ba ba không đúng, không phát hiện ra con đói bụng, con đợi lát, để ba vào bếp bảo đầu bếp nhanh tay một chút. Hay để ba lấy cho con chén canh nhé! Tiểu Quang có thích ăn canh không?"


Tiêu Nhược Quang cực kì hiểu chuyện trả lời : " Con ăn cái gì cũng được, con không kén ăn."


Quý Huyền sờ đầu cậu bé : " Vậy con đợi ba một lát! Ba ba đi lấy cho con ăn."


Bị phân biệt đối xử nên sau khi nhìn Quý Huyền đi khuất, Tiêu Vũ quay sang nháy mắt với Tiêu Nhược Quang : " Tý nữa con kêu ba ba con lấy cho mẹ thêm một phần"


Tiêu Nhược Quang gật đầu, Quý Du nhìn Tiêu Vũ nói : " Mẹ ơi, để con đi lấy cho mẹ cho!"


Tiêu Vũ cười nói : " Được nha!"


Vì thế Quý Du cũng lạch bạch chạy đi lấy canh, cho nên sau khi Khổng Ngọc Tình dẫn theo chị Vương xuống lầu thì chỉ nhìn thấy mỗi hai mẹ con Tiêu Vũ và Tiêu Nhược Quang, bà kì quái hỏi : " Thiếu gia cùng tiểu thư đi đâu rồi?"


Tiêu Vũ chưa kịp lên tiếng thì Khổng Ngọc Tình đã thấy hai ba con Quý Huyền mỗi người bưng một chén canh, vừa đi vừa cúi đầu đề phòng canh bắn ra ngoài, hai cha con một trước một sau đi vô cùng cẩn thận, động tác giống nhau như đúc.


Quý Huyền đi đến trước mặt Tiêu Nhược Quang, Quý Du đến trước mặt Tiêu Vũ, hai  cha con bưng canh nhìn về phía người đối diện nói : " Súp ngô hầm xương ống." Biểu cảm gần như y xì.


Tiêu Nhược Quang nói cảm ơn ba, nhận lấy chén canh trong tay Quý Huyền rồi đưa nó cho chị Vương để chị ấy đút cho Tiêu Vũ ăn. Còn mình thì vươn tay đón lấy chén canh trong tay Quý Du, nói cảm ơn chị rồi bưng lên uống.


Khổng Ngọc Tình : "....." Mới về có ngày đầu tiên thôi đấy!


2020/04/10


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.