Lịch Sử Tiến Hóa Của Thầy Bói

Chương 11: Giúp đỡ 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Liên lụy? Có ý gì?" Thạch Khải hỏi.

Hứa Ninh nhìn trời: "Bà Diệp gần đây vận xui quấn quanh người, luôn gặp phải một số chuyện không tốt. Có người nói cách đây không lâu, bà đặc biệt mời bạn bè ăn cơm. Kết quả bức tượng đồng ở chỗ hẹn đã rơi xuống. Không chỉ có bà Diệp, trong đám bạn đi chung cũng có mấy người bị thương."

Chuyện này đang truyền khắp trong giới. Những người khác sau lưng đều nói Diệp Văn phát điên, biết rõ mình số con rệp còn muốn cố ý liên lụy người khác.

Diệp Văn cười khổ: "Tôi cảm thấy là bị đồ dơ quấn lấy. Đại khái là đi đến chỗ đông người nó sẽ không có biện pháp bắt tôi. Ai ngờ ngược lại liên lụy những người khác cùng chịu tội với tôi. May mắn bọn họ không bị đập vào đầu, bằng không tội lỗi của tôi thật lớn."

"Bây giờ em còn dự định đi với bà ta không?" Hứa Ninh biết rõ còn hỏi. Kỳ thực anh đoán trước Thạch Khải sẽ từ chối.


"..." Thạch Khải không biết nói gì. Kỳ thực ở trong video cô đã thấy chuyện này. Nhưng ỷ vào có dị năng phòng thân có thể nắm chắc kịp thời tránh đi, cô mới quyết định đi xem một chút.

Không dấu vết liếc nhìn Hứa Ninh, cô nghĩ thầm: Hứa Ninh đại khái lo lắng cô gặp nạn. Cho nên tùy tiện nói lung tung một lý do muốn dẫn cô rời đi. Nhưng tại sao mỗi lần giải vây cho cô, anh chàng này đều dùng một cách mập mờ chứ?

"Đi, tại sao không đi?" Thạch Khải trông rất bất cần nói.

Hứa Ninh bị nghẹn đến mức nói không ra lời. Nếu giúp đỡ một cách mù quáng có thể sẽ liên lụy đến bản thân. Tại sao Thạch Khải lại không hiểu?

Diệp Văn vui mừng khôn xiết: "Cảm ơn, cám ơn rất nhiều!"

Vì để tránh liên lụy đến người khác, bà thật ra đã tránh mặt người khác. Nhưng trước đó Thạch Khải nhắc nhở cho bà, làm cho bà tránh thoát một kiếp. Cho nên bà cảm thấy nếu như là Thạch Khải hẳn là không lo lắng.

Thạch Khải thở dài, có vẻ như EQ của Hứa Ninh cũng không cao. Phải biết rằng, mặc dù cô thông qua video từ lâu biết được ý tốt của Hứa Ninh. Nhưng nếu như đổi thành cô trước đây không biết sự việc bên trong, khẳng định sẽ cảm thấy lời nói và việc làm của Hứa Ninh không thể hiểu được. Từ đây cũng không muốn thấy anh nữa.

"Em sẽ chú ý tình huống chung quanh, đi một chuyến cũng không có vấn đề gì." Thạch Khải an ủi Hứa Ninh.

Hứa Ninh chần chờ, sau một lát kiên định nói: "Anh đi với hai người nha. Lỡ như xảy ra chuyện gì cũng có thể giúp đỡ nhau."

Thạch Khải không biết nên nói cái gì. Cô im lặng một hồi hỏi: "Anh không phải đến ăn cơm với Chu Tử Uyên sao?"


Hứa Ninh bình tĩnh lại nói: "Ừh, đã ăn xong, anh nói với Tử Uyên một tiếng thì có thể đi."

Nói xong anh rời đi không nói một lời, cũng không có hỏi Diệp Văn có đồng ý để cho anh đi theo hay không

Thạch Khải không nhịn được đỡ trán, nói một câu xin lỗi với Diệp Văn: "Xin lỗi, để cho ngài cười chê rồi."

"Cô Thạch quá khách khí, đừng gọi ngài, tùy ý nói chuyện là được. Cô chịu mạo hiểm đi một chuyến tôi đã rất cảm kích." Diệp Văn cười dịu dàng.

"Cô Thạch thật may mắn, bạn trai của cô thoạt nhìn rất lo lắng cho cô. Đây là chuyện tốt. Tôi không ngại cậu ấy đi theo. Giống như cậu ấy nói, nhiều người có thể giúp đỡ nhau."

Bạn trai sao... Thạch Khải cười không trả lời, bưng cái ly lên vừa uống nước vừa xem video mới.

--- ---

Hứa Ninh đi tới quầy tiếp tân thanh toán hóa đơn xong, sau đó mới gọi điện thoại cho Chu Tử Uyên.

"Alô! Cậu chạy đi đâu rồi, làm gì gọi điện thoại cho tớ, không thể trực tiếp gặp mặt nói chuyện sao?" Chu Tử Uyên đưa ra một loạt câu hỏi.


Hứa Ninh bình tĩnh trả lời: "Tớ muốn đi với Thạch Khải một chuyến đến nhà bà Diệp Văn, không thể quay lại ăn cơm với cậu được. Hóa đơn tớ đã thanh toán, cậu từ từ ăn."

"... Em gái cậu! Cứ như vậy chạy đi với Thạch Khải? Cậu có biết cái gì gọi là rụt rè hay không?"

Hứa Ninh nhìn trời: "Rụt rè không giúp được việc khó khăn của tớ. Thỉnh thoảng xuất hiện ở trước mặt cô ấy nói không chừng sẽ trở nên quen mặt."

"Em gái cậu, em gái cậu, em gái cậu, em gái cậu, em gái cậu..."

"Không có việc gì tớ cúp máy trước." Hứa Ninh không để ý sự cáu kỉnh của đầu dây bên kia, bình tĩnh cúp điện thoại.

"..." Thạch Khải nghĩ thầm: Hứa Ninh vẫn rất có khả năng đối mặt với những khác người, dường như còn có chút bụng dạ







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.