Thạch Khải dừng lại, trước khi nói cho Diệp Văn biết sự thật cô kể một câu chuyện.
"Có một người phụ nữ vẫn luôn cho rằng mình đang rất hạnh phúc. Trong lúc vô tình biết được hạnh phúc là giả, thực ra chồng đã ngoại tình từ lâu. Vì vậy, cô đã sảng khoái ly hôn với chồng."
"Có một người phụ nữ khác, chồng cô ấy cũng ngoại tình, nhưng giấu rất kỹ. Người phụ nữ đến chết cũng không biết chồng của mình chân đạp N chiếc thuyền. Khi cô còn sống vẫn cho rằng mình rất hạnh phúc."
Lúc này Thạch Khải đưa ra câu hỏi: "Bà cảm thấy người phụ nữ nào hạnh phúc hơn?"
Diệp Văn trong chớp mắt hiểu ngay ý của Thạch Khải. Bà hít một hơi sâu nói: "Bị lời nói dối của đàn ông lừa dối cả đời, đến chết cũng chẳng hay biết gì. Tôi chỉ cảm thấy người phụ nữ thứ hai rất đáng thương. Nói cho tôi biết, cô đã biết gì rồi?"
Mặc dù trong lòng bà đã mơ hồ có dự cảm điềm xấu. Nhưng bà vẫn muốn được chết rõ ràng.
"Những lời kế tiếp, tôi không thể nói cho bà làm sao tôi biết được. Sau khi rời đi, tôi cũng sẽ không thừa nhận mình đã từng nói những câu này." Thạch Khải mở đầu như vậy.
Thầy bói bình thường cần học cách giả vờ không hiểu. Vấn đề lớn nhất mà cô phải đối mặt là làm sao để giả vờ không biết những gì mình biết, hoặc làm cho mọi thứ trở nên mơ hồ.
"Tất cả mọi chuyện đều do con nuôi của bà làm. Đứa trẻ mà chồng bà nhận nuôi thực ra là con ruột của ông ấy, do ông ấy và người thứ ba sinh."
"Người con trai dường như cảm thấy nếu bà không còn thì ba mẹ ruột của mình có thể đoàn tụ. Gia đình ba người bọn họ có thể sum họp."
"Sở dĩ chồng bà không chịu ly hôn là bởi vì ông ấy lo lắng sau khi ly hôn bà sẽ chia một nửa gia sản của ông ấy. Bởi vậy người con trai chê bà vướng bận, muốn giết bà."
Môi Diệp Văn run rẩy không nói ra lời. Bà nghĩ mình đã chuẩn bị tâm lý tốt, cùng lắm là chồng phản bội bà. Sau khi ly hôn với chồng, bà có thể sống nương tựa với con. Không nghĩ tới là con trai và chồng cùng phản bội!
Bà đã làm sai điều gì? Bà không có làm gì cả, chỉ vì nó cản trở con đường của người khác nên bị coi là chướng ngại vật.
Một lúc lâu sau Diệp Văn mới bình tĩnh chậm rãi nói: "Trong đây có phải là có hiểu lầm gì không? Tôi đối xử với con trai rất tốt. Lúc vừa đến nhà thì nó bị sốt, bệnh rất nặng. Chồng tôi tình cờ phải tăng ca ở công ty, là tôi dẫn nó đi bệnh viện khám bệnh và truyền nước biển, là tôi ở bệnh viện với nó cả đêm."
Bà nói rất chậm, dường như đang phân loại suy nghĩ của mình.
Thạch Khải gật đầu: "Tôi biết chuyện này."
Ngay sau đó cô chuyển đề tài: "Nhưng bà biết tại sao nó lại bị sốt không?"
Diệp Văn mờ mịt lắc đầu: "Chính là... bị cảm lạnh."
"Cậu ta lén lút chạy đi tìm mẹ ruột, muốn trở lại bên cạnh mẹ ruột. Kết quả lần thứ hai bị mẹ ruột đưa đến công ty của chồng bà. Sau đó, cậu ta đã khóc một mình rất lâu mới có thể bị bệnh." Thạch Khải nói rõ sự thật, nói xong nhún vai: "Đại khái ở trong lòng đứa trẻ, nếu như không phải có sự tồn tại của bà thì cậu ta sẽ không bị tách khỏi mẹ ruột, cũng sẽ không bị bệnh."
Điều này có nghĩa là đứa trẻ không thể trách ba mẹ ruột. Vì vậy giận chó đánh mèo với những người khác.
Tay Diệp Văn đang run rẩy, gần như không cầm được ly cà phê. Người ta căn bản không quan tâm đến lòng tốt của bà. Thậm chí coi bà là một kẻ ngốc mà chơi đùa!
Diệp Văn ngơ ngác tự lẩm bẩm: "Cho nên, mỗi hành động, mỗi lịch trình của tôi, đối phương đều biết."
Thạch Khải nhẹ nhàng thở dài. Đây chính là sự thật Diệp Văn muốn biết, không biết bà nghe xong có hối hận hay không: "Nếu như bà không tin có thể đặt camera theo dõi và máy nghe lén ở trong phòng con trai. Kế tiếp cậu ta sẽ tiếp tục hành động. Ngoài ra, bà có thể xét nghiệm DNA của chồng và con trai. Tóc, máu, nướt bọt đều có thể tra ra được."
Diệp Văn im lặng rất lâu mới hỏi: "Mẹ ruột đứa trẻ là ai?"
"Đó là nữ thư ký cũ của chồng bà. Bởi vì hai người đã qua đêm với nhau, nên ngày hôm sau nữ thư ký đã bị sa thải. Bà có thể dựa vào tuổi của đứa trẻ điều tra là người nào." Thạch Khải trả lời.
Mặt khác cô cũng không biết.
"Tôi sẽ cho người điều tra rõ ràng theo hướng này." Mặt Diệp Văn tái nhợt, miễn cưỡng lộ ra nụ cười: "Ngày hôm nay cám ơn cô."
Sau khi