Lịch Sử Tiến Hóa Của Thầy Bói

Chương 20



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sau khi chia tay ba người Diệp Văn, Thạch Khải tìm một nhà hàng buffet tự khao mình một bữa ăn no nê.
Khi buông đũa xuống, cô ăn đến no bụng và thỏa mãn.

Thạch Khải tự lẩm bẩm một mình: "Tùy tiện tiếp một khách hàng, thù lao đã bằng tiền lương 2-3 năm của mình, thật dễ kiếm."
Đột nhiên, cô nhớ tới cảnh bé gái nói cảm tạ dì đã cứu con.

Có lẽ lòng biết ơn của bé gái quá mức chân thành.

Ngay khi lời nói vừa ra khỏi miệng, trong lòng cô đã cảm động ngay lập tức.

"Làm giàu đồng thời thuận tay giúp đỡ nhóm người yếu thế, cảm giác thật tốt." Thạch Khải cười khẽ.
* * *
Liên tiếp mấy ngày, Thạch Khải yên ổn chơi ở nhà.
Có nhà riêng, tiền tiết kiệm vẫn còn, trong tay lại tăng thêm 200.000 tiền mặt.

Cô cũng không vội vã tìm khách hàng tiếp theo, cuộc sống trôi qua nhàn nhã tự đắc.
Tranh thủ có thừa thời gian, cô đọc mấy cuốn sách mà mình đã muốn đọc từ lâu, săn lùng mấy bộ phim ăn khách hiện nay, mua mấy bộ mỹ phẩm dưỡng da yêu thích, chăm sóc bản thân thật xinh đẹp.
Ngay khi Thạch Khải dự định chủ động xuất kích thì người nào đó điện thoại tới.
"Ngày mốt em có rảnh không?" Hứa Ninh biết rõ còn hỏi.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thạch Khải không khỏi mỉm cười: "Từ sau khi em từ chức ngày nào cũng có thời gian rãnh.

Anh tìm được chỗ đi chơi chưa?"
"Có quá nhiều sự lựa chọn, không có cách nào chọn.

Phòng thoát hiểm, nhà ma, leo núi, trượt tuyết, suối nước nóng...!Mỗi loại đều cảm thấy rất thú vị." Nghe giọng Hứa Ninh hơi ủ rũ.
Thạch Khải che miệng lại sợ mình cười ra tiếng.

Không phải nói chọn 365 chỗ chơi vui thì hai người có thể ở bên nhau một năm chứ? Lựa chọn càng nhiều, cậu chỉ có thể càng vui vẻ, còn giả vờ ủ rũ.
Cô ho nhẹ hai tiếng, bình tĩnh đặt câu hỏi: "Nếu không tùy ý chọn một cái chơi trước được không? Nghe qua đều rất thú vị."
"Có thì có, nhưng lần sau đi.


Ngày hôm nay gọi điện là muốn hỏi em có muốn đi với anh đến xem buổi biểu diễn của ABS hay không?"
Thạch Khải ngạc nhiên, bật thốt lên: "ABS?"
ABS là nam ca sĩ nổi tiếng nhất cả nước, chất giọng trầm ấm êm tai, có một loại nam tính khó tả, vô số fan hâm hộ.

Ngoài ra, ABS còn có thành tích ấn tượng khi đứng số một về doanh số bán album cả nước trong ba năm liên tiếp, vượt quá tất cả mọi người trước đó.
Nổi tiếng nhất chính là mỗi lần hắn mở buổi biểu diễn lưu động khắp nơi, trong vòng 30 phút sẽ hết vé.
"Ừh, là cậu ta, anh cướp được hai vé xem buổi biểu diễn.

Vốn dĩ là muốn đi xem với bạn, nhưng bạn anh đột nhiên có việc không thể đi được.

Anh dự định tìm một người đi cùng một lần nữa, thời gian vào ngày mốt.

Em có muốn đi không?" Hứa Ninh nghiêm túc hỏi.
Trong khi nói chuyện, Thạch Khải nhận được video mới.
Nhưng, cho dù không mở video ra, lần trước cô cũng không có thấy Hứa Ninh ở trong video lấy ra lý do bạn bè lỡ hẹn mà hẹn cô.

Cô cũng biết lời này nhất định là nói dối.
Đây chính là buổi biểu diễn của ABS! Cô không cảm thấy có ai sẽ cam lòng bỏ buổi biểu diễn không xem mà đi làm những chuyện khác...

--- ---
Mở ra video.
Hứa Ninh cầm hai tấm vé vào cửa trong tay, vẻ mặt vui rạo rực.
Chu Tử Uyên đang ngồi bị vẻ mặt của bạn thân làm cho lông tơ dựng lên.

Vừa định nói gì, hắn vô tình thoáng nhìn thấy chữ ABS trên tấm vé ngạc nhiên đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Mẹ nó! ABS? Nhanh đưa cho tớ một vé."
Vừa nói, hắn vừa nhào đến dự định cướp.
Hứa Ninh trực tiếp nghiêng người né tránh, liếc mắt nhìn bạn thân: "Dựa vào năng lực của cậu làm sao có khả năng không lấy được hai vé chứ?"
Chu Tử Uyên nhìn trời: "Đây không phải là đã quên sao.

Ngày bán vé, tớ mải mê đua xe với người ta nên quên mất.

Chờ đến lúc nhớ ra thì đã bán hết vé."
Tiếp theo, hắn cợt nhả nói: "Thứ tốt đương nhiên muốn chia sẻ với bạn
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.