Kinh thành, trước cửa Khinh Hoan quán, đôi vợ chồng dáng mạo thô thiển dắt theo một thiếu niên chừng mười một, mười hai tuổi, miệng mắng mỏ không ngừng:
- Tiểu tử, đưa ngươi đến chỗ tốt thế này, còn không vừa lòng?
Thiếu niên kia mắt ngấn lệ đáp lại:
- Nơi này tốt vậy, sao lại không đưa con của ngươi tới đi?
Khuôn mặt nữ nhân hung ác nhướn mày, “Bốp” liền tát thiếu niên kia một cái:
- Cái tên tảo bả tinh như ngươi! Con ta sao có thể đem so sánh với ngươi chứ. Đến nơi này chính là cái số của ngươi, đừng nhiều lời nữa!
sao chổi, ý chỉ người đem lại tai hoạ cho người khác
Thiếu niên lau khóe miệng đang chảy máu, cắn răng ngạo nghễ đứng thẳng, vẻ mặt khinh bỉ nhìn hai vợ chồng nhưng lòng đã uất hận gần như khóc nghẹn: Ta không phải thứ cặn bã! Phụ thân, người mặc dù đọc đủ thứ thi thư, thông tuệ sáng suốt, nhưng đã nhìn lầm bọn chúng! Người không nên đem hài nhi phó thác cho hai kẻ lòng lang dạ sói này. Người nên mang hài nhi theo cùng, vì sao lại phải để ta ở lại nơi trần thế dơ bẩn này chịu tội!
Từ trong quán, một nam nhân tao nhã, xinh đẹp chậm rãi bước ra, thấy thiếu niên khuôn mặt đã sưng tấy, nhíu mày bảo:
- Vương Tứ, hài tử này sẽ là người của Khinh Hoan quán ta. Nếu ngươi đem khuôn mặt hắn mà phá hủy, ta nhất định khấu trừ tiền đó!
Vương Tứ nham hiểm liếc mắt sang bà vợ, cười tiếp lời:
- Thường quán chủ, đứa nhỏ này tính tình ngang bướng, không đánh không nghe! Vợ chồng ta ra tay cũng không nặng, thương thế trên mặt sẽ chẳng sao cả, hai ngày là lành thôi. Quán chủ, giá không thể giảm, chắc giá hai trăm hai mươi lạng, bằng không chúng ta không bán cho ngài.
Nói xong đem thiếu niên kéo đến, nâng mặt lên bảo:
- Thường quán chủ, ngài xem hắn dáng dấp còn hơi nhỏ một chút, nhưng sẽ nhanh chóng xinh đẹp lên. Thân thể này, làn da này, ngài mua hắn về, chẳng bao lâu ngài liền thu được lợi!
Thường Khinh Hoan nhìn thiếu niên trước mặt, đôi lông mày mảnh mai, hai con ngươi u uẩn lóe sáng như hắc diệu thạch, ngập tràn khuất nhục cùng nước mắt tuyệt vọng. Cái mũi thẳng, đôi môi nhỏ nhắn mang sắc hồng nhợt nhạt khẽ hé mở, chính là lộ vẻ động lòng người. Khuôn mặt trẻ con non nớt hơi tái lại nhưng làn da vẫn mềm mềm mịn mịn. Thấy thiếu niên này giống như thấy chính mình hai mươi năm trước, trong lòng có chút buồn, khẽ xoa mặt hắn, ôn nhu nói:
- Hài tử, ngươi tên gì?
Thiếu niên chán ghét tránh bàn tay đang xoa mặt, vẻ mặt dè dặt theo dõi hắn, không trả lời. “Bốp”, Vương Tứ tát mạnh vào sau gáy, mắng hắn:
- Tiểu tử chết tiệt! Thường quán chủ hỏi ngươi đó.
Thường Khinh Hoan nhướn nhướn mày. Vương Tứ thấy vậy, nghĩ hắn ghét bỏ thiếu niên kia ngang bướng biết đâu lại không mua, có chút nóng nảy tát mấy cái. Thiếu niên vẫn không chịu khuất phục, chẳng hề nhúc nhích một li, liền bị hắn ra tay đánh thêm.
- Dừng tay! – Thường Khinh Hoan quát một tiếng – Vương Tứ, ngươi đánh người của Khinh Hoan quán, thì chuyện gì sẽ xảy ra a?
Gặp Thường Khinh Hoan vẻ mặt khó chịu, Vương Tứ ngừng tay cười cười:
- Tiểu tử này ngang bướng vô cùng, ngài sẽ phải tốn nhiều tâm sức, đánh cho nhiều vào thì ắt sẽ nghe lời!
- Người đâu, đem bạc cho bọn họ, tiễn khách! – Nói xong, quay sang đỡ lấy tay thiếu niên, ôn nhu nói – Hài tử, đi theo ta!
Có lẽ thanh âm ấm áp của Khinh Hoan làm hắn có phần an tâm, cũng rất muốn ly khai khỏi thứ gọi là thân nhân trước mắt nên hắn không phản kháng, chậm rãi bước vào trong theo vị Thường quán chủ này.
- Ta khinh! – Vương Tứ nhận bạc, hướng xuống đất nhổ nước bọt – Hạng tiểu quan nghìn người cưỡi vạn người đè, thanh cao cái giống gì!
Lão vừa rồi thấy ánh mắt Thường Khinh Hoan khinh miệt nhất thời bực mình không thôi.
- Phải vậy không? Ngươi chẳng phải cũng muốn cưỡi hắn sao? – Vương Tứ lão bà mỉa mai lão chồng.
- Ngươi muốn bị ta đánh hả? – Bị nói trúng tim đen Vương Tứ thẹn quá hóa giận.
Vương Tứ lão bà hừ lạnh một tiếng, bỏ đi.
Bên trong Khinh Hoan quán, phòng quán chủ, Thường Khinh Hoan nhẹ nhàng thoa thuốc cho thiếu niên, ôn ôn nhu nhu hỏi:
- Đau không?
Thanh âm ấm áp giống như phụ thân, thiếu niên kìm không được nước mắt chảy ròng. Khinh Hoan thở dài, ôm lấy hắn, vỗ vỗ đầu nói:
- Đừng khóc! Về sau sẽ không ai đánh ngươi!
Gặp hài tử này liền làm hắn nhớ lại mình lúc bé, cũng bị ép buộc vào chốn phong trần này. Nhưng nếu không vào cái nơi đó thì hắn sẽ không gặp được người ấy. Nghĩ đến người có đôi mắt màu ngọc bích, trong lòng phiền muộn không nguôi. Lại vỗ đầu thiếu niên kia, không biết tâm tư hắn đã bay lạc tới chốn nào rồi.
- Hài tử, ngươi tên Sở Thanh Phong? – Thường Khinh Hoan sửng sốt, lập tức hiện lên nét cười.
- Ân! – Sở Thanh Phong nhìn nam nhân xinh đẹp trước mặt, lộ ra lúm đồng tiền tuyệt mỹ như hoa, mặt đỏ ửng, gật gật đầu.
- Thanh Phong, ngươi nhập quán ta, mặc dù đã là người quán ta rồi nhưng theo phép tắc, ta không bắt ngươi tiếp khách ngay. Nhưng ngươi không được ngồi không, ta không nuôi những kẻ rảnh rỗi! – Thường Khinh Hoan thu ý cười, nghiêm mặt dạy bảo rồi dắt tay Sở Thanh Phong, nói – Đi theo ta!
Sở Thanh Phong ngơ ngác đi theo hắn, không rõ Thường Khinh Hoan này kéo hắn đi đến đâu. Đi khoảng chừng một nén hương, đã đứng trước một dãy phòng trong hậu viên. Khinh Hoan mở cửa một gian, bên trong khoảng mười nam hài tử độ mười tuổi, mông trần nằm sấp trên thảm lót. Một phó dịch ở giữa đang chặt thịt bò, chặt xong một miếng lại để sang bên cạnh.
Thấy Thường Khinh Hoan tiến vào, vội đứng dậy nghênh tiếp:
- Quán chủ, ngài đã tới?
- Ân! Mấy hài tử kia thế nào rồi?
- Có vài hài tử không tệ, thân thể chịu đứng khá tốt. Có hai đứa hậu đình nhỏ hẹp, cần phải huấn luyện hơn nữa!
Lão phó dịch nhìn qua Sở Thanh Phong, thầm nghĩ: ” Hài tử này bộ dạng thật xinh đẹp, so với đám hài tử này tuấn tú hơn mấy lần!”
- Quán chủ, hài tử này ngài đưa tới huấn luyện phải không?
Sở Thanh Phong sợ hãi lùi một bước, nhìn mấy nam hài thân thể không có mảnh vải, thầm oán: ” Nếu bức ta làm như vậy, thà chết ngay đây còn hơn!”
- Không phải, ta chỉ dẫn hắn đi xem thử.
Thấy Thanh Phong lại lộ ra ánh mắt không phục, Thường Khinh Hoan cười cười, nghĩ trong lòng: ” Thanh Phong, ta sao lại đem ngươi đi kiếm chút tiền như đám hài tử này. Ta muốn đem ngươi nuôi dưỡng thành đệ nhất công tử đứng đầu bảng trong kinh thành, kiếm cho ta vô số bạc kia!”
Lão phó dịch không nói nhiều, cầm trong tay thanh thịt bò, đến chỗ một hài tử, lấy ra hộp dầu trơn bôi lên, nhẹ nhàng thâm nhập một lóng tay vào hậu đình hài tử kia, một bên tách ra, vừa nói:
- Đề khí, hút lấy ngón tay ta!
Hài tử kia không dám không nghe, liều mình dùng mông hút lấy ngón tay hắn. Tiểu hoa hồng nhạt căng thẳng hé ra. Phu dịch hài lòng gật đầu, nhíu mày nói:
- Chính là đau?
Hài tử gật đầu lia lịa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bê bết mồ hôi.
Phó dịch đem thịt bò cầm trong tay, từ từ nhét vào hậu đình tiểu hài tử. Đến khi nằm trọn bên trong, hài tử kia cũng chầm chậm gục xuống, mệt đến nỗi thở hồng hộc.
Phó dịch đối với đám hài tử lặp lại chuyện vừa rồi, làm Sở Thanh Phong nhìn xem trợn mắt há hốc mồm! Thường Khinh Hoan thấy thế chỉ khẽ cười:
- Thanh Phong, mấy hài tử đó ba tháng sau thì tiếp khách. Hiện tại phải huấn luyện bọn họ, cần nhất là làm cho hậu đình bọn họ từ từ thích ứng, đến lúc đó sẽ không bị thương. Thứ hai là rèn luyện sàng thuật. Mỗi công tử ở Khinh Hoan quán đều có sàng kỹ tinh thông,có thể đem hậu đình tự co rút, tách ra rồi khép lại, lỏng rồi lại khít, phun rồi lại hút, làm cho khách nhân thất hồn lạc phách, chết trong ham muốn!
Sở Thanh Phong nghe hắn nói, xấu hổ cúi đầu, mặt đỏ hệt như lụa đào. Thường Khinh Hoan lại cười, cầm lấy một miếng thịt bò hỏi:
- Thanh Phong, ngươi biết thứ này có công dụng gì không?
Sở Thanh Phong lắc đầu, phu dịch đắc ý liền tiếp lời:
- Thịt bò này, chẳng những công dụng chữa thương thế da thịt, hơn nữa đem nó nhét vào hậu đình qua đêm, liên tục mấy ngày rồi lấy ra, thịt bò ở trong nơi tràng nội rất nhỏ không ngừng kích thích nội vách, xoay người hay họat động đều làm tăng kích thích ở hậu đình làm quen dần cảm giác có ngoại vật bên trong. Đồng thời, khi thịt không ngừng kích thích, cơ thể tự động tiết ra một chất dịch trắng ngà. Sau này hậu đình khi bị vật lạ kích thích, liền tự tiết ra trơn dịch, hoan ái sẽ không bị nội thương. Còn có thể dùng để giữ vệ sinh, không có uế vật đọng lại, hậu đình vừa thơm vừa sạch.
Nói xong, tự hào vỗ nhẹ mông một hài tử bên cạnh:
- Lão Trương ta huấn luyện ra các vị công tử hậu đình vừa thơm, vừa trơn lại vừa ấm, vừa chặt sống động vô cùng. Công tử, ngươi cũng biết mùi thơm này chính là…
- Tốt lắm lão Trương, đừng giải thích nữa! – Thấy lão Trương đang say hứng nói chuyện hậu đình, Khinh Hoan cười cười ngăn hắn lại – Ta mang Thanh Phong đi Khinh viện. Chuyện ở Hoan viện ngươi làm chủ, phải hảo hảo huấn luyện mấy hài tử này, đừng làm mất danh tiếng của ta!
- Đương nhiên rồi. Quán chủ, ngài yên tâm, ta dám cam đoan, Hoan viện này huấn luyện công tử, hậu định mỗi người đều là cực phẩm! Cam đoan khách nhân đều mê mẩn! – Lão Trương lại tự hào nói.
Thường Khinh Hoan cười, dắt Thanh Phong rời đi, chốc lát sau vào tới một tọa viên. Tiếng đàn trầm bổng truyền đến, hai người sải bước tiến vào một cách cửa. Bên trong có hai mỹ mạo thiếu niên chừng mười hai, mười ba tuổi và một nam tử nho nhã đang chỉ điểm bọn họ đánh đàn. Nam tử kia thấy hai người họ tiến vào, từ tốn đứng lên, cười nhẹ chào đón:
- Quán chủ, hôm nay ngài có thời gian đến Khinh viện sao?
- Trần tiên sinh, Hồng Diệp cùng Lục Ngọc cầm nghệ, họa nghệ có tiến bộ chút nào không?
- Một chút, nhưng so với yêu cầu của tại hạ vẫn chưa đạt được.
Trần Tiên sinh cười đáp, nhìn lướt qua Sở Thanh Phong, thầm nghĩ: ” Hài tử này tướng mạo bẩm sinh xinh đẹp. Nếu được ta dạy dỗ, ắt hẳn sẽ trở thành kinh thành đệ nhất công tử.
Gặp Trần tiên sinh nhìn chăm chú Sở Thanh Phong, Khinh Hoan hiện lên ý cười, đem Thanh Phong sang bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi:
- Thanh Phong, Hoan viện kia cùng Khinh viện này ngươi đều xem qua. Nhập Hoan viện kia, ngươi chỉ cần bán thân năm năm, liền có thể rời đi. Bản quán chủ không cần bạc chuộc thân. Khách nhân tặng quà còn có thể nhận lấy, tự hưởng thụ. Nhập Khinh viện này, không cần bán mình, chỉ cần mua vui, nhưng khách nhân tặng quà đều không được nhận lấy. Quán chỉ lo việc ăn uống, hơn nữa mười năm sau tiền chuộc thân là do bản quán chủ định. Thanh Phong, ngươi có thể tự lựa chọn?
Sở Thanh Phong ngây người, khi phụ thân lâm chung, đem gia tài cùng hắn phó thác cữu cữu. Không thể tin cữu cữu cùng cữu mẫu bán sạch nhà cửa, tài sản. Cả ngày còn đánh chửi hắn, còn nói hắn là thứ tảo bả tinh hại chết phụ mẫu. Bây giờ còn bán hắn vào thanh quan quán. Nhập Hoan viện? Mỗi ngày hầu hạ dưới thân người khác? Không! Đánh chết hắn cũng không thể hạ nhục phụ thân cùng thế gia. Nhập Khinh viện? Tuy rằng cũng là vào chốn phong trần, nhưng vẫn làm nhục gia phong gia đình. Dù sao nhất quyết không chịu bán mình, nhưng hiện giờ không còn lựa chọn nào khác, đành thấp giọng nói:
- Quán chủ, ta…ta nhập Khinh viện.
Thường Khinh Hoan cười vui vẻ, hắn biết hài tử này tính tình kiên quyết, tuyệt đối không cam nguyện ” Một đôi tay ngọc hàng nghìn người gối đầu”, hầu hạ kẻ khác. Kéo tay hắn tới trước mặt Trần tiên sinh, bảo:
- Trần tiên sinh, ta đem Thanh Phong giao cho ngươi. Hy vọng ngươi không làm ta thất vọng!
- Quán chủ, thỉnh ngài an tâm. Không đến một năm, chắc chắn giao cho ngươi một tuyệt diễm kinh thành Thanh Phong công tử! – Trần tiên sinh vẫn từ tốn mà tự tin đáp.
Sở Thanh Phong nhìn cây phong đương bùng cháy một mảnh lửa đỏ trong viện, trước mắt mờ mịt một màn sương hồng: phụ thân, mẫu thân, Thanh Phong thực tạ lỗi với hai người!
*****
*tảo bả tinh: sao chổi, ý chỉ người đem lại tai hoạ cho người khác