Vừa đến ôn thất, Sở Thanh Phong liền bỏ bỏ tay Liễm Âm ra, lập tức chạy đến trước một bồn hoa, vừa ngắm nghía, vừa lại gần ngửi, trên mặt lộ ra má lúm đồng tiền như một đứa trẻ.
Liễm Âm lại như bị ngốc, nhìn thấy lúm đồng tiền của hắn, trong lòng bàn tay tựa hồ còn lưu lại ấm áp. Linh nhi thấy ánh mắt Liễm Âm hướng về Sở Thanh Phong, trong lòng đối hắn hận ý càng sâu, cố ý tiến đến trước mặt Sở Thanh Phong, chỉ vào bồn hoa trước mặt hắn nói: ” Hoa nhi này chính là tỷ phu khổ công trồng cho tỷ tỷ ta, ai nha, tỷ phu thật sự là quá yêu tỷ tỷ! Đáng tiếc tỷ tỷ chết sớm a!”
Sở Thanh Phong đột nhiên lại thấy một cảm giác không thoải mái, thật kỳ quái, Linh nhi đột nhiên như là phát hiện cái gì, chỉ vào Sở Thanh Phong nói: “Ai nha, bộ dạng ngươi thực sự giống tỷ tỷ ta nha! Vừa rồi đã thấy giống, bây giờ càng nhìn càng giống!”
Sở Thanh Phong lại càng không dễ chịu, xoa ngực, sắc mặt có điểm tái nhợt, Liễm Âm chạy tới đỡ hắn, lo lắng hỏi: “Sở công tử, ngươi làm sao vậy?” “Ta, ta cảm thấy ngực rất khó chịu!” Sở Thanh Phong khẽ nói. “Có thể là ôn thất ngột ngạt, mau ra hít thở không khí đi!” Liễm Âm đỡ Sở Thanh Phong đi ra, Sở Thanh Phong lưu luyến nhìn Hoa nhi.
Liễm Âm biết hắn nhớ thương Hoa nhi, liền mỉm cười nói: “Sở công tử, ngươi nếu thích chúng, có thể tùy ý đến xem!” Sở Thanh Phong kinh hỉ cầm tay hắn nói: “Thật vậy sao? Thật cám ơn ngươi!” Mặt Liễm Âm lại có chút đỏ, mỉm cười gật gật đầu.
Hai người ra khỏi ôn thất, cùng Liễm Trần và Ly cùng nhau ngồi trong vườn, ăn điểm tâm, trò chuyện rất vui vẻ. Đang lúc phấn khởi, Ly đột nhiên đề nghị Sở Thanh Phong gảy một bản đàn, Sở Thanh Phong cũng không chối từ. Liễm Âm đem tới một cây đàn, khẽ chạm dây đàn, một âm thanh du dương vang lên, cúi đầu ngâm xướng: “Dã hữu mạn thảo, linh lộ tương tương. Hữu mĩ nhất nhân, uyển như thanh dương. Thông đạt tương ngộ, dữ tử hài tang.”
Tiếng đàn tuyệt đẹp, tiếng ca lại tuyệt diệu, ba người như si như túy, hạ nhân trong lan viên cũng tránh một góc lắng nghe, chỉ cảm thấy thanh âm này tựa như thiên lại chi âm. Đàn xong, mọi người mới như bừng tỉnh giấc mộng. Liễm Âm nhìn Sở Thanh Phong gảy đàn, vẻ yêu thương tràn ngập trong ánh mắt. Sở Thanh Phong ngẩng đầu, thấy ánh mắt ái mộ của hắn, đột nhiên có chút ý xấu hổ, mặt bỗng chốc đỏ ứng! Liễm Âm ngượng ngùng cúi đầu, không dám lại nhìn hắn. <thấy 2 anh này đều có tố chất “thụ” như nhau>
Bất tri bất giác hoàng hôn buông xuống, mọi người ngồi ở phòng khách dùng bữa. Ăn xong, Liễm Trần cùng Ly cáo từ hồi cung, Sở Thanh Phong cũng định rời đi, Ly cười nói: “Nhị đệ, đêm nay ngươi ở Lan viên đi, ngươi không phải nói ngày mai còn muốn xem hoa sao? Đi đi lại lại như vậy cũng mệt, không bằng ngươi ở luôn đây!”
“Không biết như vậy có phiền vương gia?” Sở Thanh Phong có chút do dự nói. “Không phiền, không phiền! Cầu còn không được!” Liễm Âm nhanh chóng đáp, nói xong mặt lại đỏ, trong lòng mắng thầm, Liễm Âm, cái gì cầu còn không được a? Thật là, người nọ nói không chừng sẽ cho ta có ý đồ! (_”_!!!)
Ly cười khúc khích, Sở Thanh Phong cũng có chút thẹn thùng: “Vậy đêm nay đành quấy rầy Vương gia!”
Tiễn Liễm Trần và Ly, Liễm Âm ôn nhu đối Sở Thanh Phong nói: “Sở công tử, nghe nói lệnh tôn là đại nho nổi tiếng Sở Hoài Châu, bổn vương luôn ngưỡng mộ Sở tiên sinh, có giữ mấy bức thi họa của Sở tiên sinh, công tử liệu có muốn giám thưởng một chút.”
Thấy Liễm Âm coi trọng phụ thân mình như vậy, Sở Thanh Phong có chút xúc động, gật đầu, theo hắn đi vào thư phòng, trong thư phòng có không ít tranh chữ đề lạc khoản Sở Hoài Châu.
Sở Thanh Phong cẩn thận xem xét, đứng trước một bức Đông tuyết ngạo mai đồ, nhẹ chạm vào lạc khoản tranh, nước mắt chảy xuống. Còn nhớ bức tranh này là do mình mài mực, nương điều màu, hiện giờ tranh như trước, cha mẹ cũng không còn ở nhân thế! Thấy hắn thương tâm, Liễm Âm nhất thời có chút hối hận, nhẹ nhàng đi đến, cũng không dám ôm hắn, còn nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi, Sở công tử, ta, ta không nên cho ngươi xem thứ này!”
Sở Thanh Phong bổ nhào vào lòng hắn, khóc nức nở, Liễm Âm giơ hai tay, mặc hắn ôm, cũng không dám ôm lấy hắn, sợ đường đột.
Sở Thanh Phong khóc một lát, thấy bộ dáng hắn vừa muốn ôm mình, lại vừa có vẻ xấu hổ không dám, nhất thời thấy buồn cười, bật cười khúc khích, thầm nghĩ: người này thật đúng là thành thật, lần trước bị ta mắng, liền không dám đến gần ta! Nhất thời lại có chút tiếc nuối, còn nhớ rõ cảm giác ấm áp lần đó bị hắn ôm vào trong ngực. Nhớ lại một hồi, nhưng lần này kẻ ngốc kia lại không có hứng thú (nhầm rồi anh Phong, là phi thường hứng thú mà không dám làm đó _”_|||), mình sao lại không biết xấu hổ đi ôm hắn?
Hai người đang ngại ngùng đối diện nhau, đột nhiên Linh nhi bưng một chén canh liên ngẫu đi vào, khẽ khàng nói: “Tỷ phu, ta vì ngài làm một chén canh liên ngẫu, ngươi mau nhân lúc nóng uống đi!” Sở Thanh Phong thấy bộ dáng nũng nịu của Linh nhi như vậy, cảm giác không được tự nhiên, đơn giản quay lưng lại không nhìn nàng, chăm chú nhìn bức tranh trên tường.
Liễm Âm thấy hắn mệt mỏi như vậy, liền hảo ý đưa bát canh đến trước mặt hắn: “Sở công tử, ngươi ăn đi, ta không quen ăn ngọt!”
“Tỷ phu, đây là ta làm cho ngươi ăn, dựa vào cái gì cho hắn ăn a?” Linh nhi cuống quít đến nỗi mặt mũi đều đỏ, canh liên ngẫu này là chính tay ta làm đó!
Sở Thanh Phong vốn không muốn ăn, thấy Linh nhi sinh khí như vậy, tâm tình đột nhiên tốt dị thường, tiếp nhận bát, uống vài ngụm liền hết, đem bát không hướng về phía Linh nhi, khiêu khích nói: “Hương vị không như vẻ ngoài, so với đầu bếp trong quán ta còn kém hơn!”
Linh nhi sững sờ nhìn vào cái bát không, lại nhìn Sở Thanh Phong, chạy một mạch khỏi thư phòng. Sở Thanh Phong thư sướng cười lớn, Liễm Âm thấy hắn giống đứa nhỏ cùng Linh nhi đấu khí, đã thấy thú vị cực kỳ, giờ phút này thấy hắn cười vui như vậy, càng cảm thấy cao hứng. Đột nhiên, Sở Thanh Phong biến sắc, chỉ vào Liễm Âm mắng: “Hỗn đản, ngươi hạ dược!”
Liễm Âm cả kinh, kinh ngạc nhìn chằm chằm Sở Thanh Phong, lẩm bẩm: “Cái gì?”
Sở Thanh Phong đột nhiên khuôn mặt đỏ hồng khác thường, phẫn nộ chằm chằm nhìn Liễm Âm mắng: “Ngươi, thì ra ngươi để ta ở lại không có ý đồ tốt, ngươi, ngươi hạ xuân dược hại ta!”
Liễm Âm chỉ thấy trăm ngàn lời cũng khó thanh minh, vừa vội vừa tức, Sở Thanh Phong lao ra khỏi phòng, Liễm Âm chạy nhanh giữ chặt hắn lại.
Sở Thanh Phong vốn đang dục hỏa đốt người, bây giờ bị hắn giữ chặt, hai người va chạm da thịt, càng cảm thấy người như lửa đốt, trong miệng bất giác rên khẽ. Vừa thẹn vừa vội mắng: “Hỗn đản, mau để ta về!”
Liễm Âm thấy mặt hắn dỏ như vậy, một đôi mị nhãn vì sắc dục càng thêm linh thủy động lòng người <ý nói xinh đẹp như kiểu trái cây mọng nước teppi>, như vậy làm sao có thể để một mình hắn đi về, sợ là chưa đến giữa đường, đã bị bắt đi! Liễm Âm kéo lấy hắn, vội la lên: “Ngươi như vậy đi ra ngoài, sẽ rất nguy hiểm!” Nói xong, lớn tiếng kêu: “Vân, ngươi mau lăn ra đây cho ta!”
Vân tựa quỷ hồn từ góc tối phi ra, mặt mày tươi tỉnh: “Vương gia, có chuyện gì sao?” “Vân, ngươi mau xem hắn, có cách nào giải dược?” Liễm Âm gấp gáp hỏi. Vân có đọc y thư, đôi lúc cũng chế biến hoàn xá.
Vân vừa thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Thanh Phong đỏ bừng, hai mắt mơ mơ màng màng, liền biết hắn trúng xuân dược, thầm nghĩ: Vương gia thích tiểu tử này, vừa lúc tiểu tử này trúng xuân dược, không bằng để vương gia thượng hắn, giải dược ta chỉ dùng trong lúc nguy cấp thôi!
Làm vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Vương gia, Sở công tử trúng xuân dược, trừ giao hoan, không có biện pháp khác! Nói xong, nhún vai, tỏ vẻ mình cũng vô phương giúp. Sở thanh Phong hung hăng trừng mắt nhìn Liễm Âm, nhưng mà ánh mắt kia lại vì bị kích thích, cái trừng đầy giận dữ lại hóa ra phong tình, Liễm Âm không khỏi mềm lòng. Trấn tĩnh lại, nhẹ giọng hỏi: “Sở công tử, ngươi chịu được không?”
Sở Thanh Phong cắn chặt môi dưới, trong cơ thể từng đợt dục vọng mãnh liệt khiến hắn sắp nổi điên! Liễm Âm thấy hắn cắn môi dưới đến máu tươi đầm đìa, chỉ cảm thấy đau lòng cực kỳ, nhất thời cuống muốn chết!
Vân đứng một bên, chậm rãi giải thích: “Vương gia,trúng xuân dược có muốn cũng không thể chịu được a, nhẫn ít thì về sau sẽ không bao giờ có thể giao hoan nữa, nhịn nhiều không chừng toi mạng a!” Vân đe dọa. Lời vừa dứt: “Đúng rồi, Vương gia, nếu không chúng ta tìm cho Sở công tử một kỹ nữ, giúp hắn giảm nhiệt?”
Liễm Âm sửng sốt, trong lòng mặc dù không muốn Sở Thanh Phong cùng nữ nhân khác hoan hảo, nhưng mà nếu là không như vậy, vạn nhất có điều gì bất trắc, hắn sẽ phải hối hận cả đời, khó khăn gật đầu: “Được rồi!” Vân ngây ngẩn cả người, hối hận đề nghị vừa rồi.
Nhưng Sở Thanh Phong lại nghiêm mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không! Ta không cần! Ta chịu đựng là được! Kỹ nữ cũng là người, ta không muốn vì phát tiết mà chà đạp các nàng!”
Liễm Âm sửng sốt, biết hắn nghĩ đến thân phận mình, sau một lúc lâu, như là quyết định cái gì, một phen ôm lấy Sở Thanh Phong, hướng phòng mình mà đi. Vân vì gian kế thành công mà cười gian, thuận tay ném cho Liễm Âm một hạp thuốc cao!