Liễm Diễm

Chương 28



Lại nói Hầu tước phủ, Ngạn Liễm vừa bước chân ra khỏi phòng, trên giường hoàng đế cũng lặng lẽ mở mắt.

Dịch Lan nằm đó dõi theo âm thanh xa dần của người yêu, nghe hắn phân phó Tiểu Võ Tử không được quấy rầy mình nghỉ ngơi, cúi đầu trông ngoại y đã được thay mới, trên ngực rơi rớt vô số vết hôn ngân đỏ thẫm tựa cánh hồng.

Dịch Lan há miệng thở dốc, hắn biết, nều bây giờ liền ra hiệu, tuyệt đối có thể ngăn cản Ngạn Liễm rời đi.

Nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Đức vua một lần nữa kéo lại vạt áo, lẳng lặng nằm trở về, kéo chăn che người, chậm rãi nhắm mắt lại???

Đã lâu lắm rồi???

“Tiểu Võ Tử!” Dịch Lan to tiếng gọi.

Vị tổng quản thái giám túc trực ngoài cửa nhanh nhảu chạy vào: “Bệ hạ???”

“Liễm, hắn???” Hoàng đế trả lời ngắt quãng.

Làm sao bây giờ? Dịch Lan âm thẫm lo lắng, chính là nhắc tới tên người kia, trái tim bỗng dưng đau quặn thắt.

Ta phải làm sao bây giờ? Còn chưa đến nửa canh giờ, nhung nhớ hắn đã thành cái dạng này, về sau như thế nào mới có thể tiếp tục sống đây???

Trấn tĩnh một chút, hoàng đế tiếp tục nói: “Ngạn Hầu, hắn, có phải hay không đã rời đi?”

“Là!” Tiểu Võ Tử thành thật trả lời, “Hầu gia mang theo Ly cùng Tiểu Hạnh cô nương, vừa mới đi khỏi. Hơn nữa???”

Mấy lời sau, hắn không dám nói.

“Còn có cái gì, cứ việc nói thẳng!” Hoàng đế nhắm hai mắt.

“Hầu gia hắn???” Tiểu Võ Tử âm thầm quan sát thần sắc hoàng đế, “Hắn mang Tuyết Trung Phi đi theo!”

“Như vậy sao?” Người nằm ở trên giường mâu quang không thay đổi, thong dong hỏi han.

“Ân??? Còn có, quan phủ địa phương cho người đến bẩm báo, Ngạn Lăng tướng quân đang trên đường tới, hiện tại cách Hầu phủ chỉ độ hai canh giờ.”

“Trẫm đã biết, truyền lệnh, an trí nơi ăn chốn ở cho tướng quân thật chu đáo.” Dịch Lan ngữ khí bình thản, “Nhưng đừng cho hắn gặp trẫm. Bảo tùy tùng thu dọn hành trang, chuẩn bị xe ngựa, sáng sớm ngày mai. Khởi giá hồi cung.”

“Nô tài tuân mệnh.” Tiểu Võ Tử cúi đầu.

“Tốt lắm, cho ngươi lui, hôm nay bất luận cũng không để cho kẻ nào đến quấy rầy trẫm nghỉ ngơi.” Hoàng đế phất tay.

Tiểu Võ Tử đáp ứng trở về, chính là, đi được vài bước đột nhiên ngừng lại.

“Còn có chuyện gì?” Đợi một hồi lâu không nghe tiếng cửa mở, Dịch Lan biết hắn còn chưa có ra ngoài.

“Bệ hạ???” Tiểu Võ Tử khẽ cắn môi, liều mạng đem những lời trong lòng hết thảy nói ra, “Thật sự không cần phái người đem Ngạn Hầu gia truy trở về?”

Tiểu Võ Tử từ nhỏ lớn lên cùng Dịch Lan, đồi với tính tình hoàng đế có thể nói là nhất thanh nhị sở (rõ ràng), lại biết bậc đế vương có thói quen che dấu cảm xúc, hỉ nộ ái ố cũng không lộ ra ngoài.

Cho nên, trong tình huống như vậy, thần sắc hoàng đế càng âm nhu ôn hòa đại biểu thật sự bi thương.

Tiểu Võ Tử không đành lòng nhìn chủ tử chịu ủy khuất, nói ra điều đắn đo nãy giờ.

Dịch Lan nghe xong, đầu tiên vô cùng sửng sốt, sau dần phục hồi tinh thần.

“Không cần a!” Hoàng đế sâu sắc đáp, “Hắn đã quyết tâm ra đi, nếu trẫm tiếp tục cường ép, há có ích gì?”

Hơi vươn vai, trông qua tâm phúc tiểu thái giám vẻ mặt bất an: “Tuy giữ được người cũng không lưu được tâm. Ngược lại càng thêm dày vò thống khổ. Không bằng để hắn đi thôi, khi nghĩ ngợi thông suốt hay trong lòng thật sự có trẫm, sớm hay muộn hắn sẽ hội quay về.”

Nói xong, đột nhiên mỉm cười:” Kể từ nay, trẫm đã có thể yên ổn hồi cung, sinh hạ hoàng tự. Cho đến lúc đó, nếu vẫn chưa thấy về trẫm sẽ đích thân đi tìm hắn. Ngạn Liễm kia kỳ thực rất mau mềm lòng, ta chỉ việc ra điều cứng rắn, hắn liền ngoan ngoãn nghe theo. Dù sao trước sau như một đem hắn lôi về là được”

Tiểu Võ Tử nghe xong ngốc lăng.

Hoàng đế cười cười cũng không trách hắn đường đột, phất phất tay ra hiệu lui xuống.

Tai nghe tiếng chân đã đi xa, Dịch Lan trở mình kéo chăn qua mặt tận hưởng hương vị người yêu còn sót lại, dần dần rơi vào mộng đẹp.

Lại nói đến Ngạn Liễm.

Ba người cưỡi ngựa, đều là vạn kim khó cầu-đệ nhất lương câu (ngựa tốt, ngựa giỏi nga), chạy gần một ngày liền đến một trấn nhỏ.

Hởi thăm tới lui mới biết bọn họ hiện tại ly khai Hầu phủ đã được một quãng khá xa.

Ba người vào trấn hỏi thăm “Duyệt Lai khách sạn”, sau khi dàn xếp nơi ăn chốn nghỉ ổn thỏa liền có người đến tìm.

Người là do Ngạn thái sư phái tới, tiểu tử thoạt nhìn lanh lẹ sáng sủa, nặng nề dẫn theo xe ngựa, trên người lỉnh kỉnh quần áo đồ đạc.

“Thiếu gia ta tên Tiểu Thất.” Người mới tự giới thiệu, “Tiểu Thất xuất thân phủ viện, được học qua chút công phu, nghe lời lão gia dặn dò, bảo thiếu gia mang theo hai vị cô nương, an toàn là quan trọng hơn cả, cho nên phân phó ta dọc đường đi hảo hảo chiếu cố.”

Ngạn Liễm biết người do chính phụ thân phái tới, nhất định không phải nhân vật võ công tầm thường, nhưng Tiểu Thất không nói gì thêm chỉ cùng Ly và Tiểu Hạnh làm quen nói chuyện.

Sau đó, liền đuổi hai nữ hài tử trở về phòng ngủ, chính mình cùng Tiểu Thất chong đèn đàm đạo.

“Phụ thân còn có dặn dò đặc biệt?” Ngạn Liễm hạ giọng hỏi.

“Này thật không có.” Tiểu Thất ngẫm lại, cười nói, “Chính là dặn thiếu gia chú ý thân thể, trên đường hết sức cẩn thận.”

“Ta đi như vậy, đối với phủ đệ, có gì ảnh hưởng?” Ngạn Liễm chau mày.

“Này lão gia có nói qua???” Tiểu Thất nhớ lại, “Lão gia nói, thiếu gia cứ yên tâm, dựa vào thế lực Ngạn gia hiện nay, hoàng thượng không thể xuống tay, huống hồ???”

Tiểu Thất dứt lời, nhìn Ngạn Liễm liếc mắt một cái, quanh co đứng lên.

“Huống chi???” Ngạn Liễm cười khổ, “Ta lúc trước tiến cung, vốn chính là con tin. Hiện giờ ta cũng đi rồi, trong tay bệ hạ sẽ không còn lợi thế, càng không thể đem Ngạn gia gây khó dễ, hảo đúng?”

Tiểu Thất không đáp “Hắc hắc” cười mỉa.

Ngạn Liễm cho hắn đi xuống nghỉ tạm, chính mình tắm rửa, nằm ở trên giường thế nào cũng không ngủ được.

Nguyên lai Ngạn thái sư giúp mình đào tẩu, cũng đã có một tầng suy tính, chính là: vì Ngạn gia vinh hoa phú quý nghĩ nhiều lên một tí, vì nhi tử của mình lại nghĩ bớt đi một tí.

Ngẫm lại, bản thân âm kém dương sai lù lù xuất hiện trong thế giới này, người chân chính đối tốt với mình sợ chỉ có hoàng đế.

Nhưng ta lại đang liều mạng tích cực ly khai hắn.

Thực buồn cười, rất không khả tư nghị, thực mâu thuẫn.

Giống như ai đó từng nói qua, nhân sinh vốn chỉ là mớ mâu thuẫn chết người.

Ngạn Liễm lăn qua lộn lại không rõ tâm tư chính mình, đến cuối cùng chỉ thấy trong đầu một mảng lộn xộn, nhưng tất cả đều hướng tới bóng hình của Dịch Lan.

Lúc này mới thấu: Không cân nhắc, tự khó quên!

Năm ngày sau, Ngạn Liễm dừng chân tại một trong những nhưng thành thị phồn hoa bậc nhất Đại Loan.

Cùng lúc, Dịch Lan ban chỉ lệnh cho cả nước.

Theo thường lệ, thánh chỉ lôi thôi dài dòng, vô cùng phiền phức.

Rốt cuộc, đại ý như sau: Hoàng đế phái Ngạn Liễm đại thiên tuần thú, cải trang vi hành, chu du cả nước, đi đến đâu cũng như trẫm đích thân ngự giá, quan phủ các nơi phải lấy đại lễ nghênh đón, Ngạn Hầu gia có gì phân phó liền lập tực thực hiện không được chậm trễ, vi phạm lấy tội danh khi quân mà luận xử, khâm thử???????

Ngạn Liễm nhìn chiếu thư dán giữa chợ, cảm xúc ngổn ngang, biết hoàng đế cố ý phóng hắn tự do vẫn tìm mọi cách để che chở, sợ hắn trên đường chịu ủy khuất.

Đến tận bây giờ, tâm tư Ngạn Liễm dĩ nhiên đã muốn trở về bên hoàng đế.

Nhưng mà, giờ này khắc này, hắn chân chính hạ quyết tâm, còn có thời hạn ba năm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.