Liên Đại Nhân Keo Kiệt Của Ta

Chương 33



Nhạn Nam là vùng huyện thành nhỏ lệ thuộc vào Miêu Cương, cửa thành không rộng, thể hiện sự bủn xỉn hẹp hòi.

Bạch Yến Trầm là thất phẩm tri huyện, hắn mặc bộ quan phục màu xanh mơn mởn thêu cò trắng xuyên qua một hàng người mặc áo choàng đỏ đứng trước cổng thành, nhìn như một con gà con.

Người này so với mọi người thì già hơn, không phải nói về tướng mạo, mà là độ tuổi, hắn cũng hơn ba mươi tuổi rồi. Khuôn mặt hắn lại khá nhỏ tuổi, cũng không tính là quá trẻ, một bộ dạng thư sinh bình thường. Dù sao cũng không cần biết là ai, chỉ cần đứng bên cạnh Liên Dụ thì đều thành người không có tướng mạo hết.

Lưu Lăng và Trương Lương không cần so cũng đã không giống người, thế cho nên Phương Uyển Chi thấy tên Bạch Yến Trầm lại thuận mắt hơn họ không ít.

Nói về tính tình của Bạch Yến Trầm, hắn cũng giống như lời người ta đồn tới thượng kinh, cực kì nhát gan. Trên bàn cơm vừa chào hỏi đám người Lưu Lăng, vừa run rẩy nhìn quanh nhìn quẩn, nói mấy chuyện bát quái trong phủ mình.

Lưu Lăng lười phải nhìn bộ dạng này của hắn, bắt chéo hai chân lên hỏi.

“Ngươi nói quân phản loạn Nhạn Nam ở đâu? Sao bản vương thấy trong trấn rất bình thường, một cái rắm cũng không có hả?”

Không chỉ không có rắm, mà cả phố cũng không thấy mấy người. Không phải là c.h.ế.t hết rồi chứ.

Bạch Yến Trầm vừa khóc, vừa để đũa xuống, phịch một tiếng quỳ xuống đất.

“Vương gia minh giám, quân phản loạn kia, quân phản loạn kia đều ở Hoa Quả Thôn. Nằm ở đỉnh núi xa cách chúng ta ở đây, hạ quan cũng là nghe thuộc hạ báo, cho nên mới vội gửi thư về kinh, không ngờ vương gia lại đích thân đến.”

“Hoa Quả thôn?”

Lưu Lăng nhướng mày.

“Thôn này nuôi khỉ à?”

Đặt tên kiểu gì vậy.

Cả người Bạch Yến Trầm đều hoang mang lo sợ, hai tay không ngừng chà xát, không trả lời câu hỏi của Lưu Lăng, run rẩy nói.

“Quân phản loạn này, thực ra cũng không phải là quân phản loạn gì! Tên thủ lĩnh hắn là thần tiên.”

Lưu Lăng nghe vậy thì vỗ bắp đùi, dáng vẻ không kiên nhẫn khiến Bạch Yến Trầm phải nói nhanh.

Hóa ra đây là một giáo phái, thành lập được ba năm, chúng có triển khai nhiều hoạt động tụ tập. Nhân số của chúng càng lúc càng lớn, dân ở thị trấn Nhạn Nam cũng đến đó hơn phân nửa.

Về chuyện tại sao lại nổi tiếng như vậy, không phải là do thờ phụng, mà là giáo chủ tự xưng là đã thành tiên, cũng có người gọi hắn là Thiêu Thần. Hắn không biết xem bói, mà chỉ biết bắt quỷ. Các loại phù chú thì rất tốt, sau khi bắt quỷ xong thì dán lên, vật kia có thể hóa thành vũng nước.

Điểm quan trọng nhất đó là hắn còn có thể nuôi cổ độc.

Dân chúng Miêu Cương rất thích cổ độc thuật, đối với đạo giáo ở Trung Nguyên thì không hứng thú. Nguyên nhân chủ yếu là thánh thượng đã c.h.ặ.t đ.ầ.u một vị Đại Tế Ti mà họ thờ phụng nhất, làm cho giáo chúng không dám xuất hiện ở Nhạn Nam, cũng rất nhiều thiên môn cổ độc thất truyền.

Mà Thiêu Thần tuy là người Trung nguyên, nhưng rất am hiểu cổ độc thuật, lại từng bắt quỷ quấy phá trong thôn, nên được mọi người sùng bái.

Người trong thôn không biết tục danh của hắn, cứ gọi hắn là đại tiên. Đại tiên cũng tự cho là có thành tựu, đặt cho mình một cái tên, gọi là La Bàn Nhi, về phần trước đó hắn tên gì, sao lại đặt cái tên như vậy, đại tiên không có học vấn, tự mình cũng không giải đáp được.

Bạch Yến Trầm còn nói, tên La Bàn Nhi này cực kì bỉ ổi, mắt chuột, ngũ quan bình thường, mặt chữ điền, nhìn ra rất giống yêu tinh. La Bàn Nhi còn bị gù lưng, cả sống lưng còng lại như tôm, lại rất thích mặc áo bào đen phủ đất. Từng bước từng bước như không chạm đất, cả người cũng muốn bay lên.

Bạch Yến Trầm nói rất tỉ mỉ, Phương Uyển Chi lại cảm thấy chuyện này quá không có thật, cũng không dễ nghe như mấy thư sinh kể chuyện bên ngoài, nàng ngáp một cái rồi gắp thức ăn, không ngờ bên trong có ớt, cay đến chảy nước mắt, khiến nàng không ngừng le lưỡi.

Ớt phương nam trước nay đều cay hơn phương bắc.

Liên Dụ nhìn nàng thè lưỡi như con ch.ó nhỏ, tự nhiên cũng thấy thú vị. Hắn đưa chén rượu trên môi xuống tới trước mặt nàng, bảo uống vào hết cay.

Phương Uyển Chi bị hơi rượu xộc lên, trợn trắng mắt, cũng quên còn có một vị vương gia ngồi trên bàn ăn, đưa tay bấm Liên Dụ một cái.

“Cay”.

Nàng còn muốn mắng hắn thêm, nhưng mà đầu lưỡi tê dại đến mức chỉ có thể nói ra được chữ đó.

Liên Dụ nhìn nàng quay cuồng thì cười vui vẻ, chống cằm lại gắp một miếng đưa tới miệng nàng, động tác cực kì tự nhiên.

“Ở đây ẩm ướt, uống nhiều rượu với mấy món cay mới không cay, sao cô ngốc thế”.

DTV

Phương Uyển Chi cũng rất nghe lời, ăn món hắn đưa qua.

“Đúng nha.”

Dù vẫn còn cay. Nhưng nàng không muốn ngã bệnh, sợ làm vướng víu hắn.

Cả bàn ngồi trơ mắt không lên tiếng.

Liên Dụ là người thích sạch sẽ, lúc ăn cơm không phải đũa của hắn thì không ăn. Giờ lại dùng chung một cái cốc, một bộ bát đũa với nha đầu xấu này.

Nhìn nha đầu kia xem, thực ra cũng không phải xấu đến vậy. Mái tóc dài lộn xộn che hơn nửa mặt, đôi mắt lại như sóng nước lay động lòng người.

Bạch Yến Trầm vẫn còn đau lòng khóc lóc tiếp:

“La Bàn Nhi uy h.i.ế.p hạ quan, không để cho hạ quan quản chuyện ở Hoa Quả Thôn, nếu không sẽ hạ cổ độc. Cổ độc kia rất đáng sợ, nhiều thủ hạ đầy tớ của hạ quan bị hạ, cả người cứng ngắc, toàn thân biến thành màu đen. Hắn còn nuôi được mấy con tiểu quỷ, thật lợi hại”.

Bạch Yến Trầm liên tục nói, La Bàn Nhi nuôi cổ độc, La Bàn Nhi g.i.ế.c người, La Bàn Nhi làm cái gì, dân chúng đều tin hắn, người vây quanh Hoa Quả sơn toàn là dân chúng cả.

Lưu Lăng thấy hắn càng nói càng lộn xộn, tát lên mặt hắn một cái.

“La Bàn Nhi La Bàn Nhi, La Bàn Nhi là cha ngươi à! Sợ lắm thế, nhìn ngươi như muốn tiểu ra quẩn nhỉ.”

Mấy người đi liên tục nhiều ngày đường cũng mệt mỏi, ăn cơm lại bị tên Bạch Yến Trầm nói đến mức không thoải mái. Sau khi cơm nước xong thì chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, mai tự mình lên núi điều tra xem.

Đâu mà ngờ được, chỗ ở này lại nhỏ đến vậy.

Bạch Yến Trầm tuy là huyện lệnh thất phẩm, nếu thị trấn này giàu có đông đúc thì cũng là cha mẹ một phương, nhưng đây so với quan lục phẩm kinh thành còn khổ hơn. Vì nơi hắn ở quá xa xôi, thế cho nên cả nhà chỉ có hai viện, số phòng ở cũng ít đến đáng thương.

Lưu Lăng nhìn quanh rồi thở dài một hơi, hắn quay người lại đánh cho Bạch Yến Trầm một cái.

“Ngươi xem ngươi làm được cái gì!!”

Muốn phòng không có phòng, muốn dân chúng cũng không có dân chúng. Là ‘cha mẹ’ một phương, mà ‘các con’ đều chạy đến Hoa Quả Thôn. Nhìn Nhạn Nam thành này xem, cả khách điếm cũng không có, chỉ có thể ở tạm chỗ này thôi”.

Lúc chọn phòng, Lưu Lăng cầm cái khăn trắng phe phẩy đi vòng vo qua mấy nơi. Thực ra trong phòng cũng không có mùi gì, có thể nói là sạch sẽ, nhưng Lưu Lăng lại muốn làm bộ làm tịch.

Ba gian phòng trống, hai viện, ngay cả cái cửa thuỳ hoa cũng không có, đáng chú ý nhất chính là nhà chính và hai phòng bên, vốn là tam hợp viện, nhưng nơi này lại nhỏ quá, sương phòng dời đến hậu viện, để lại hai viện trụi lủi, chẳng ra cái gì.

Lưu Lăng cảm thấy sương phòng là tốt nhất, sạch sẽ, còn độc môn độc viện, nhưng lại không có nhà chính rộng rãi, hắn lại là vương gia, phải giữ thân phận, cho nên chọn chọn lựa lựa quyết định lấy nhà chính.

“Cái này đi, dù sao cũng ở không tới vài ngày”.

Liên Dụ tiếp tục làm ổ dưới tàng cây với Phương Uyển Chi, cùng trêu chọc mèo, thấy hắn đã chọn xong thì đứng lên, kéo tay Phương Uyển Chi đi sương phòng hậu viện.

“Ta và A Đào ở hậu viện.”

Đối với chuyện nam nữ, Liên Dụ rất thủ lễ, khi kéo tay nàng vẫn luôn cách một lớp xiêm y.

Phương Uyển Chi nhìn cổ tay mình, gò má lại hồng lên, ngẫm nghĩ, lần sau hắn mà kéo tay nàng nữa nàng đã kéo xiêm y lên, cho hắn cầm trực tiếp. Để đầu gỗ kia tìm đường c.h.ế.t đi.

Hơn nữa ở hậu viện cũng tốt, hậu viện rất thanh tĩnh. Nàng cũng không muốn ở cùng một viện với bọn họ.

Nhưng mà Trương Lương đang đứng một bên chờ chọn phòng lại mất hứng, hắn chạy tới cản bước, trợn mắt nói: “Tại sao ngươi lại được chọn trước, ta còn chưa nói gì đâu”.

Phòng ở vốn không nhiều, phòng ngủ chính không có, sương phòng hắn lại chọn, Bạch Yến Trầm và tôi tớ cùng nhau ngủ chung một giường lớn, chỉ còn lại một phòng sát bên, hắn không thích.

Liên Dụ từ giữa trưa đã mệt rã rời, nhướn mày nhìn hắn.

“Chức quan của ngươi lớn hơn ta sao?”

Trương Lương ngu ngốc đần độn đáp:

“Không có.”

“Ngươi có nhiều đồ như ta không?”

Trương Lương nhìn Liên Dụ còn đang ôm chăn đệm.

“Không có.”

“Vậy ngươi còn ở đây ngăn cản làm gì?”

Trương Lương không nói lại được, cắn răng nghiến lợi trừng Liên Dụ hồi lâu, rồi xoay người lấy giấy bút từ trong rương ra vọt vào phòng bên.

Phương Uyển Chi nhìn người vừa biến mất trong nháy mắt, kéo vạt áo Liên Dụ hỏi.

“Hắn làm cái gì vậy?”

Liên Dụ vừa sai người đem chăn mền của mình tới, vừa nói với Phương Uyển Chi.

“Hắn viết thư cáo trạng với cha hắn đó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.