Làm mèo vài năm, Vương Thủ Tài vẫn cảm thấy mình là con mèo có dung nhan độc nhất vô nhị. Bởi vì nó béo, từ Vạn Lại Thôn cho tới kinh thành, tất cả các loại mèo hoang đều tự nhận không đánh lại nó, sau mấy lần đi tuần tra ban đêm, Vương Thủ Tài khinh thường khẳng định.
Nhưng mà trước đó không lâu, Vương tiểu gia gặp khó khăn đầu tiên trong đời. Nó bị con ch.ó lớn nhà Vương thị lang cách vách cắn.
Con chó săn này được Vương Thế Công nhặt trên đường về vài ngày trước, gầy đến da bọc xương mà vẫn có tư thế uy phong, cốt cách vô cùng cường hãn.
Lúc Vương thị lang nhặt nó về trông vô cùng vui vẻ, ôm tới hậu viện rồi thì quên luôn. Hôm đó Vương tiểu gia đi dò xét lãnh thổ của mình, nhảy từ đầu tường nhà mình đến đầu tường nhà khác, nhìn thấy con ch.ó sói này đang giành đồ ăn của một con mèo trắng nhỏ.
Con mèo trắng này rất đẹp, mắt màu lam nhạt, nhưng mà thân hình lại quá nhỏ, bị móng chó kia đẩy cho văng đi xa.
Chúng nó đang giành cái đầu xương cá còn dư lại.
Kể từ khi Vương tiểu gia được Liên Dụ ôm về nhà nuôi, với mấy thứ cơm thừa canh cặn này nó đều không đếm xỉa, từ trên tường cao nhìn xuống, nó vốn định xem náo nhiệt.
Nhưng mà lúc con mèo trắng ngoái đầu nhìn lại rồi đáng thương hét thảm một tiếng, trong nháy mắt đó nó lại bùng lên ý tưởng anh hùng cứu mỹ. Cho nên, mọi chuyện hết sức thuận lý thành chương, một hồi chiến sự diễn ra lúc nửa đêm, cuối cùng mặt mèo của Thủ Tài Đại vương, móng vuốt mèo, đuôi mèo tất cả đều bị thương.
Khi Liên Dụ và Phương Uyển Chi nhận được tin đuổi tới đại trạch Vương gia, Vương Thế Công đã sắp khóc thành mít ướt.
Ai mà không biết con mèo ú này là Liên đại nhân nuôi, ai mà không biết, Liên Dụ lòng dạ hẹp hòi nhỏ như lỗ kim, hắn ôm con ch.ó nhà mình rơi nước mắt, chỉ thiếu đường lấy nồi ra hầm cách thủy để bồi tội.
Liên các lão xưa nay vẫn biết thanh danh mình không tốt, lười phải giải thích với người ngoài là mình không chấp nhặt với súc sinh. Nhìn còn chó chỉ còn da bọc xương kia, hắn chỉ dặn dò Vương Thể Công phải nuôi cho tốt, nếu không nó không c.h.ế.t đói ở ngoài mà lại c.h.ế.t trong nhà đấy.
Vương Thế Công gật đầu như bằm tỏi.
Nhìn Vương Thủ Tài đang ủ rũ buồn bã trong lòng, Liên Dụ im lặng ôm nó vào ngực, hết sức đau lòng.
Viện sĩ Thái y viện Tào Lâm nhận được tin từ phủ Thượng thư, gót chân cũng không chạm đất, vội vàng ngồi kiệu chạy tới.
Vết thương của con mèo mập khá nghiêm trọng, nó nằm suy yếu trong lòng Liên các lão, không còn sức mà tức giận.
Tào Lâm đưa tay sờ sờ xương cốt rồi nói với Phương Uyển Chi: “Thiếu phu nhân, xương của con mèo này bị gãy, hạ quan sẽ nối xương cho nó, người xem...”
Rồi sau đó liếc mắt nhìn Liên Dụ một cái, ý tứ rất rõ ràng. Người kia sẽ không đánh ta chứ? Phương Uyển Chi gật đầu, ý là mình đã hiểu. Nàng tiến lên vài bước vỗ vỗ Liên Dụ.
“Gãy chân rồi, chàng đưa mèo cho Tào Lâm đi”.
Liên Dụ cúi đầu nhìn con mèo mập nhà mình, hắn không nói gì, xoay người ngồi lên ghế bành, tựa người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vương Thủ Tài meo meo kêu cực kì đáng thương, nhưng thực tế thì Tào Lâm còn không đụng vào nó. Chẳng qua con mèo này già mồm đã quen, đụng lông thôi cũng như đang xé nó vậy.
Tào Lâm vừa đưa tay lên, thấy Liên Dụ nhìn sang bên này, thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng, không có biểu cảm gì nhưng lại khiến ông sợ không dám động.
Phương Uyển Chi ho khan một tiếng, Liên Dụ liền xoay đầu về. Tào Lâm lại cầm lên, người kia lại nghiêng mắt nhìn, lại ho khan.
Cuối cùng Phương Uyển Chi nổi giận, nàng bước tới chỗ Liên Dụ, quát.
DTV
“Chàng đừng dọa hắn!!”
Xương gãy hết đau lòng thì có ích gì?
Liên Dụ mặt lạnh đi ra ngoài cửa, nghe Vương Thủ Tài trong phòng hét từng tiếng tê tâm liệt phế, lòng cũng chộn rộn.
Vương tiểu gia được nối xương xong, Phương Uyển Chi hầm một nồi cách thủy thật lớn nhất cho nó bổi bổ thân thể, còn thêm mấy phần thịt ba chỉ, tiểu gia hiếm khi được đãi ngộ như vậy, nhưng giờ ăn uống lại cực kì thận trọng, canh thịt chỉ uống một phần ba không tới.
Đúng là chuyện hiếm có.
Liên Dụ và Phương Uyển Chi nghĩ rằng nó là vì nó vừa nối xương xong, không thoải mái, sang ngày hôm sau nó lại uống sạch canh, một mẩu thịt cũng không thừa. Ấy thế mà, Vương Thủ Tài lại gầy đi.
Nó vẫn rất nặng, nói cho cùng thì gầy cũng không tính gầy. Chỉ là so thân thể như cái mâm lớn lúc trước thì đã nhẹ đi không ít.
Liên Dụ và Phương Uyển Chi cùng là nó bị bắt nạt.
Ai mà biết Vương Thủ Tài yêu thịt như mạng, lại chôn rất nhiều thịt trong tiểu viện Ngọc Trần Phụng Uyển?
Vì thế Liên Dụ cũng không ngủ được, kéo Phương Uyển Chi ngồi trên mái hiên nhà mình.
Hắn muốn nhìn xem, cái thứ gì dám đoạt chén cơm của Vương Thủ Tài nhà họ.
Sự thực chứng minh là, thứ khiến cho con mèo ú buông tha mỹ thực chỉ có thể là hai nguyên nhân, một là đã ăn no, lí do khác chính là phát xuân.
Đến nửa đêm, Vương Thủ Tài thần không biết quỷ không hay bò ra khỏi cửa sổ, bởi vì vẫn chưa đủ nhẹ nhàng, cho nên khi nhảy xuống tạo ra một tiếng động lớn. Nó thường xuyên xuất hiện như thế này, nhưng mà hôm nay hiếm khi lại thấy tự trọng, còn dùng móng vuốt che mặt một lúc, tới khi quay ra lại tự cho mình thái độ cao ngạo siêu phàm.
Bên kia sân nhỏ, một con mèo trắng xinh đẹp đang ngồi thẳng ở chỗ không xa, đôi tai mèo cứng đờ, hẳn là đang sợ nó.
Nhiều năm sống ở đây, nó tự nhận đã gặp qua vô số con mèo hoang cường hãn, nhưng chưa từng thấy ai mập như Vương Thủ Tài. Hôm đó anh mèo cứu mỹ nhân, nó cứ tưởng con vật to lớn kia là loại như mèo chó.
A Bạch bước qua ăn thịt, Vương Thủ Tài đứng bên cạnh nó õng ẹo làm dáng. Liên Dụ nuôi Vương Thủ Tài lâu như vậy mà chưa từng thấy bộ dạng bỉ ổi đến thế.
Hẳn là nó muốn kéo sự chú ý của đối phương, nhưng lại không biết làm thế nào cả, nó dựa gần A Bạch sẽ không ăn, vì vậy Vương Thủ Tài đành phải tự mình cam chịu, dùng móng vuốt quét quét cái đuôi của nó, cuối cùng chọc A Bạch thấy phiền, hai con mèo bắt đầu đánh nhau.
Vương Thủ Tài quyết không nhường cho A Bạch, mình thì tự hờn dỗi uống hai bát canh thịt, uống xong lại cảm thấy tức ngực, mặt mày nhăn nhó quỳ rạp trên mặt đất.
Phương Uyển Chi nghĩ, người ta thường nói người nào mèo ấy, Vương Thủ Tài chẳng hiểu gì về chuyện tình cảm cả, y như Liên Dụ vậy.
Mèo tiểu gia phiền muộn, Liên Dụ cũng phiền muộn theo, buổi tối hôm sau hắn bắt A Bạch, nhét vào một phòng với Vương Thủ Tài để bồi dưỡng tình cảm.
Vương Thủ Tài bị ném tử cửa sổ vào nhà, thấy A Bạch thì vô cùng vui vẻ, vẫy đuôi mừng rỡ, không khác gì con ch.ó săn lớn.
Mới đầu A Bạch vẫn còn thận trọng, sau rồi hai con mèo cứ thế ở cùng một chỗ.
Phương Uyển Chi nói với Liên Dụ:
“Tính tình A Bạch tốt quá, thiếp lo Vương Thủ Tài đạt được mục đích rồi sẽ bắt nạt nó.”
Nhưng, không quá ba tháng sau nàng liền phát hiện, băn khoăn của mình hoàn toàn dư thừa.
A Bạch vô cùng lợi hại đấy, tính tình lại giống Vương Thủ Tài như đúc.
Hai con mèo ở cùng nhau không bao lâu thì bắt đầu sinh một ổ mèo con. A Bạch cũng rất thèm ăn, trước kia ở ngoài chưa từng ăn thứ gì ngon, trong ba tháng này nó đã biến mình thành con mèo béo không khác gì Vương Thủ Tài.
Liên thiếu phu nhân vì thế mà hết sức sầu, mỗi ngày phải dắt mèo đi hoạt động, từ một con tăng lên thành hai con. Cả hai con đều không thích đi bước nào, buộc dây thừng trên cổ xong là bắt đầu giả chết, Phương Uyển Chi kéo như kéo ngựa bắt chúng nó đi dạo trong sân.
Thời tiết trở nên ấm áp hơn, Phương Uyển Chi cắt giảm thịt trong khẩu phần ăn của chùng, ngoài hai bữa hằng này thì không được ăn thêm. Hai đứa kia mang theo một đống mèo con chạy tới chân Liên Dụ khóc. Nhưng mà Liên đại nhân đâu có muốn ngủ thư phòng nữa, cho nên cũng không dám làm gì.
Hai đứa này còn làm đủ trò, giả mang thai, giả bị thương, giả gãy xương, lúc nào cũng diễn, vì để được ăn thịt, nó nháo Phương Uyển Chi đến dở khóc dở cười. Cuối cùng nàng dứt khoát không quản, tùy chúng nó ăn, chỉ cần đừng phá phách nữa, thì họ sẽ nguyện ý nuông chiều bọn chúng.
Tuổi thọ của mèo dài nhất chỉ được hai mươi năm, từ khi thu dưỡng nó đến nay cũng đã lâu, thời gian lại qua nhanh như vậy, Vương Thủ Tài có thể sống lâu nữa không, Liên Dụ không biết, điều duy nhất hắn có thể làm chỉ là làm bạn cùng nó mà thôi.
Hắn nghĩ, gặp được chính là duyên phận, chúng nó gửi gắm hai mươi năm sinh mệnh cho hắn, đương nhiên hắn cũng muốn cho nó dưỡng lão cùng nhau, xem như là một món quà của duyên phận trong đời.