Liên Hoa Bảo Giám

Chương 173: Thập Tam





Đỗ Trần trong lòng có chút buồn cười, thú nhân chiến thần Auerbach đại hạp cốc, địa điểm du học mà Demis chỉ định cũng là Auerbach đại hạp cốc, bây giờ, mẫu thân Mayfair cũng lưu lại đầu mấu chỉ hướng đó, có thể quá trùng hợp hay không?

Kỳ thật Đỗ Trần còn không biết, bây giờ đã có một người đi trước tới đại hạp cốc Auerbach...

Đại thảo nguyên trống trải không một bóng người, một bộ lông tuyết trắng, vẻ mặt mãnh thú cao ngạo tản ra uy áp của siêu giai long lang, trên đường đi, khiến cho vô số phi điểu tẩu thố bỏ chạy tứ tán, một số chạy chậm hoặc bị mãnh thú bễ nghễ liếc mắt ngã quỵ, lăn quay ra chết.

Mãnh thú to lớn hùng tráng, tuy là một độc lang, nhưng xa xa nhìn lại, hàn quang lư lộ, hai tròng mắt màu vàng lợt bễ nghễ thiên địa, cao ngạo bất quần, thánh khiết như tuyết, không nhiễm một hạt bụi, rồi bộ lông màu trắng như lợi kiếm đoạt hồn phách... đều như quần sư rít gào, hổ quần lâm hạ nhất thế.

- Ta, sủng nhi của nguyệt thần nữ, dưới chân Chris Andy, tuyệt không cho phép sinh vật ti bỉ như thế ngăn trở đường của ta. Cút ngay, hoặc là chết.
Andy lạnh lùng liếc mắt nhìn ấu sư vừa bị nó dọa chết, cao cao ngẩng đầu, ngạo nghễ thét dài, tiếp đó, hắn tiếc hận nói: 
- Nếu, .... nếu Brockman tiên sinh ngài đại phát từ bi, cởi cái rọ mõm, để cho Andy đáng thương hưởng thụ mùi vị của tiểu tử kia, vậy tốt lắm! Cầu ngài, được không?

Brockman trong tay cầm thiết liên, như gặp phải chó hoang trên đại thảo nguyên, nghe vậy hung hăng đá cho Andy một cước: 
- Đáng chết, ngậm cái miệng của ngươi lại! Ta bây giờ càng muốn ăn thịt ngươi.

- Không nên, Andy thật sự đã rất rất lâu không ăn gì...
Tuyết lang đáng thương nhìn Brockman, nhưng đột nhiên, nó hiểu được sau lưng có người nhẹ nhàng vỗ nó. Andy nhanh chóng quay đầu lại, tốc độ như vậy thì phì lang trước kia tuyệt không làm được.

- Quỷ!
Andy thấy người sau lưng không khỏi bị dọa kêu lớn.

- Đúng vậy, ta là vong linh! Ngươi có thể gọi ta là Phillip đại nhân.
Cánh tay biến dị của Phillip lớn bằng sáu bảy phần trước kia, hắn nắm lấy Andy, dùng con mắt bích lục nhìn chút: 
- Brockman các hạ, ngươi đã khổ cực rồi! Mặt khác tình huống của Andy, ta đã được báo cáo rồi, không sao. Chỉ cần số 1 bình thường, mất đi số 5, số 6 biến thành phế vật cũng không có vấn đề lớn lao gì.

- Nghe tin này, ta phi thường vui vẻ!
Brockman cúi thân cười.

- Tốt lắm, đại hội chiến thần Auerbach sắp bắt đầu, chúng ta phải nắm chắc thời gian! Chờ ta đích thân kiểm tra đã, sau đó cho Andy vào lò.

- Lò? Hắc? Chẳng lẽ các ngươi muốn nướng ta? Không, Andy đã giảm béo thành công, không có bao nhiêu mỡ...
Ngày trước là phì lang, hôm nay là suất lang, nhưng dưới ánh mắt của Phillip không dám nói nữa một quỷ một lang cứ như vậy đối thị.

Ở một nơi khác, Đỗ Trần cũng cùng người đối thị.

Bất quá Đỗ Trần đau đầu, bởi vì trước mặt hắn là một nữ nhân! Một nữ nhân phong tao, dùng cách nói kiếp trước của Đỗ Trần, thì vải vóc trên người không đủ cho một lão gia làm bít tất...

Càng đáng sợ là, nữ nhân này là một mỹ nữ hồ tộc, mặc dù thoạt nhìn, nàng so với Mina giáo thụ của đấu thần học viện còn muốn phóng đãng, phóng đãng hơn nhiều lắm - nếu so Mina giáo thụ với nàng, nếu coi Mina giáo thụ là thuần tình đệ tử muội cũng không quá đáng. Tương đối mà nói, ai cũng không thể phủ nhận, dung mạo của nàng thật sự có thể câu dẫn chết nam nhân.

Điểm chết người là, hồ tộc mỹ nữ này đang đánh mắt về phía Đỗ Trần, rõ ràng là đang câu dẫn tiểu soái ca trước mắt.

Hơn nữa hồ ly tinh mở miệng nói một câu: 
- Tiểu soái ca, tỷ tỷ thích ngươi.

Quá trình là như thế này, Đỗ Trần để cho Harry căn cứ vào đầu mối mà lão Bibby cung cấp truy tra, vốn Đỗ Trần định tới gần hung thủ, sau đó tùy tình huống mà quyết định, nếu hoàn cảnh cho phép, hơn nữa thực lực của đối phương không mạnh, vậy Dịch Cốt cùng hơn trăm vị lão tổ mẫu rất vui vẻ mà thay người Orc vô tội trừng phạt những kẻ giết người vô nhân tính kia.

Nếu đối phương tương đối mạnh, đối phó với bọn chúng cần nỗ lực một chút, Đỗ Trần sẽ dùng Liên Hoa pháp bảo bay vào, cứu thanh niên người Orc, sau đó nghĩ biện pháp bắt bọn hung thủ tâm ngoan thủ lạt.

Nhưng tình huống thực tế lại rất khác biệt so với Đỗ Trần đoán, bọn họ đi nửa ngày, tiếp đó một mục trường thật lớn xuất hiện trước mắt Đỗ Trần, ngưu dương khắp nơi trên mặt đất, trên đại thảo nguyên có mộc trướng từng tòa từng tòa liền kề san sát. Nếu không phải Harry nói nơi này là hang ổ của hung thủ, Đỗ Trần sợ rằng sẽ cho rằng nơi này là một mục trường của một đại quý tộc đế quốc Mc Allen.

Cường công có vẻ không được! Đỗ Trần để cho hai vị lão tổ mẫu am hiểu quân lược quan sát một chút, Lucy ngưng trọng nói: 
- Từ phương vị của mục trường, số lượng trướng bồng, còn có khói bếp, trong mục trường này có ít nhất ba nghìn người, ít nhất là một lữ đoàn tinh duệ của đế quốc Mc Allen, đấy là còn chưa tính cao cấp đấu thần, với tập tục của thú nhân là cường giả thống binh, bên trong mục trường nhất định còn có không ít đấu thần, nhân số cũng hẳn là ngoài năm ba trăm người.

Lily cũng gật gật đầu: 
- Chuyện có chút phiền toái, đối phó quân đội cùng đối phó mấy ngàn đấu sĩ có khác biệt rất lớn, một chi quân đội thú nhân đã được huấn luyện hợp kích chiến trận thuần thục, chúng ta cùng tiên sinh Brook liên thủ mặc dù thắng, nhưng nhất định sẽ phải trả giá đắt.

Đỗ Trần nhíu mày: 
- Tốt lắm, chúng ta dùng phương án thứ hai, các ngươi ở chỗ này chờ một chút, ta dùng Liên Hoa thánh khí đi vào xem xét tình hình.

Sau khi dùng Liên Hoa thánh khí tiến vào dò xét, Đỗ Trần phát hiện kế hoạch "Trộm người" của hắn vốn không có khả năng thực hiện vì thanh niên trai tráng Orc bị phân tán ra mười mấy chỗ, đang tấp nập đào móc. Người đào bới được phân tán ra chỉ có 203 người, từ trong cuộc nói chuyện của họ có thể biết 70 người còn lại đã xuống dưới đất, trong lòng đất chỉ có nhân tài của người Orc mới có thể nhận ra phương hướng. Bằng vào năng lực bây giờ của Đỗ Trần, căn bản không có biện pháp trong lúc nhất thời cứu đi tất cả những người Orc đang phân tán.

- Mẹ nó, chuyện thật sự có chút khó làm.
Đỗ Trần trong Liên Hoa lục lọi, chạy một vòng quanh mục trường, thấy nhất đầu hùng tộc đấu thần đang cầm một công cụ cổ quái, không nhìn được tìm tới.

- Lạc sạn?
Đỗ Trần trong lòng cả kinh, loáng thoáng tựa hồ nắm được cái gì! 
- Mẹ nó, nếu bọn chúng thật sự là.... vậy lão tử đã hiểu được tại sao bọn chúng lại lừa người Orc.

Vì xác định nghi hoặc trong lòng, Đỗ Trần xem xét trong mấy xe ngựa phụ cận trướng bồng, lúc đó hắn phát hiện giữa sân có mười mấy thú nhân xuất hiện. Mười mấy chủng tộc, hơn nữa sau khi xác định công cụ những người này dùng làm cái gì... Đỗ Trần vuốt mũi nở nụ cười.

Mục đích giết người mình đã biết, nhưng mục tiêu của bọn họ là làm gì? Y theo quy củ của nhóm bọn chúng, mục tiêu hắn không xa, nhưng cũng không quá gần.

Đỗ Trần thúc giục Liên Hoa bay cao lên, đánh giá mọi nơi, khi hắn thấy ngoài trăm dặm có một đại hạp cốc liền cười vui.

Trở lại bên người Dịch Cốt, Đỗ Trần phất phất tay, kêu bọn họ đừng hỏi. Cười thần bí nói: 
- Hai vị tiểu thư, mời các người tiến vào Liên Hoa thánh khí, hơn nữa tùy thời chuẩn bị ra tay được không? Harry, ngươi cũng vào đi! Brook theo ta.

- Có phải đại chiến không?
Alex con mắt sáng ngời, vỗ ngực nhỏ, kêu rống lên:
- Ân, đến phiên ta, đại cao thủ, Alex ra tay.

Đỗ Trần cười cười với Alex, đột nhiên nói: 
- Nhi tử!

Phốc một tiếng, tiểu tử kia biến thành Beiermengde, tiểu nha đầu cười dài nói: 
- Đệ đệ ngốc, Bối Bối thông minh, Bối Bối giúp ba ba tìm người xấu.

- Ân, chính là tiểu Bối Bối hiểu biết.
Đỗ Trần thơm nữ nhi trong lòng, mang theo Dịch Cốt nghênh ngang đi tới cửa lớn của mục trường.

Rất nhanh, bọn họ đã bi người phát hiện, lộp cộp lộp cộp tiếng thú cưỡi từ xa vang lại, đầu lĩnh, chính là hồ tộc mỹ nữ.
Tuổi nàng tầm hai mươi, trình độ nhân loại hóa phi thường cao.. đây cũng là một mặt thể hiện thực lực của thú nhân! Ngoại trừ mang theo cái đuôi vũ động nhu mỹ, trên mặt cũng chỉ có một đôi mị nhãn đặc thù của hồ tộc, hơn nữa vải vóc trên người nàng thật sự quá ít! Hai miếng vải lớn che bộ ngực, phần eo chỉ có một miếng vải mỏng che đi, chỉ có thế thôi, ngay cả hài cũng không có.

Được rồi, trên mái tóc đỏ của nàng còn có một dây cột tóc màu vàng.

Hồ ly tinh! Hồ ly tinh tiêu chuẩn! Đỗ Trần nhỏ giọng nói thầm.

Tiểu Bối Bối trong lòng hắn không hiểu ý tứ của hồ ly tinh, nhưng nàng liếc mắt nhìn hồ tộc mỹ nữ thì nhắm con mắt lại, thầm nói, "Phi phi! Bối Bối chán ghét nàng! Nàng không phải người tốt."

Trong lúc này, hồ tộc mỹ nữ đi tới bên Đỗ Trần, cùng nữ tính bất đồng, nàng hoàn toàn không nhìn tiểu Bối Bối đáng yêu mà nhìn chằm chằm vào hắn, mị nhãn lúng liếng. Những người khác sao không nhìn ra phương thức chào hỏi của tỷ tỷ chính là những lời thế nào, chuẩn bị tốt tửu yến cùng... giường.

Nàng dùng ngôn từ cực kỳ khiêu khích ám chỉ cái gì.

Đỗ Trần còn đang cười: 
- Ha ha, sớm nghe nói đại thảo nguyên dân tình hào phóng, nói chuyện lại trực tính, không chút giấu diếm, hôm nay ta cuối cùng cũng tự mình lĩnh giáo rồi.

- Tiểu soái ca này có chút thẹn thùng sao! Hi! Sau khi cùng tỷ tỷ ngươi sẽ biết, tỷ tỷ không giống nhân loại các ngươi, nói câu còn phải để cho người ta phân tích mấy tầng ý tứ! Tỷ tỷ, muốn làm gì thì trực tiếp nói.
Hồ tộc mỹ nữ sóng vai Đỗ Trần, tiện tay luồn qua tiểu Bối Bối, chiếm tiện nghi trước ngực Đỗ Trần.

- Tỷ tỷ ta gọi là Susanna, đi thôi, cùng tỷ tỷ vào nhà! Tỷ tỷ sẽ làm ngươi vui sướng. 
Thấy Đỗ Trần không bước đi, Susanna bất mãn nhìn ai oán, phong tình vạn chủng, người xem động lòng nhảy lên.

Nhưng trong lòng Đỗ Trần lại vô cùng rõ ràng, mặc kệ hồ ly tinh Susanna trước mặt thế nào, bao nhiêu hồ mị đều không thay đổi được, nàng là một người là một kẻ máu lạnh có thể dễ dàng giết chết mấy trăm lão nhược nhụ phụ.

- Tiểu soái ca, ngươi còn chờ gì? Không cùng tỷ tỷ vào sao?
Susanna ủy khuất bĩu môi

Nhưng tiếp đó, Đỗ Trần giơ tay trước mặt nàng, Susanna nhất thời hoảng sợ không thôi:
- Ngươi...

Nàng đưa tay sờ sờ, sợi dây cột bộ tóc dài đỏ của nàng đã không thấy đâu nữa, nhưng, nàng lại lấy xuống được một mảnh giấy.

Chẳng lẽ là trong lúc mình dụ hoặc hắn, hắn hạ thủ với mình? Vậy, bái thuật của người này... đương thời vô song! Mà thân phận của hắn nhất định là ... cùng một đường với mình.

Nghĩ vậy, Susanna thần sắc nghiêm lại, thấp giọng nói: 
- Các hạ là...

Đỗ Trần mỉm cười, lấy từ trong tay Susannna ra mảnh giấy: 
- Chỉ là cái tên, không đáng nhắc đến! Susanna tiểu thư nếu nhất định muốn một cái tên, gọi ta là "Thập Tam".

Thú tộc võ sĩ đi theo Susanna không có phản ứng gì, nhưng trong số đó có mấy nhân loại, mấy chủng tộc có dung mạo quái dị, bọn họ nhìn chỉ bài trong tay Đỗ Trần, lại nghĩ một chút truyền thuyết trên đường, đột nhiên lùi lại phía sau một bước, tỏ ý tôn trọng - người có thể giả mạo, kỹ thuật không thể giả được, bọn họ đã nghĩ ra thân phận của Đỗ Trần.

Susanna sửng sốt hồi lâu, đột nhiên cười duyên: 
Ai nha, hôm nay là ngày gì, cũng có đại khách quý tới cửa. Người đâu, mau múa điệu Auerbach chiến vũ đón khách.

Một hùng tộc võ sĩ theo sát Susanna sửng sốt một chút, muốn nói gì đó nhưng Susanna lại khoát tay với hắn:
- Nếu là bằng hữu trên đường đại giá quang lâm, chúng ta án theo quy củ trên đường mà làm! Hắn, đáng được nhận chiến vũ đón khách long trọng của thú tộc chúng ta.

Nói xong, Susanna đi trước, ý bảo Đỗ Trần tiến vào mục trường, cười nói: 
- Xin mời, Thập Tam gia trấn York.
Liên Hoa Bảo Giám

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.