Liên Hoa Bảo Giám

Chương 248: Mồi dụ





Porter cùng Đỗ Trần ôm một quyển tông ra khỏi thành chủ phủ.

Thành chủ phủ, giải đất hạch tâm của cảng New Zealand, trước thành chủ phủ một sân rộng chật ngươi, hôm nay thánh giáo cùng vệ binh cảng liên thủ tổ chức, đông đúc, không dưới vạn người đã tụ tập tại khoảng sân rộng này, bọn họ đều đang chờ lĩnh chủ sau khi trở về lần đầu tiên diễn giảng.

- Đại nhân đến rồi! Mau nhìn kìa, đại nhân đến rồi.
Theo Đỗ Trần đi ra từ nội phủ, thảm dưới chân tản ra quang hoa nhàn nhạt, bục diễn giảng đã sớm dựng xong cao hơn mười thước, bình dân tâm tình đề cao.

- Đại nhân Francis nhân từ mà duệ trí! Ca ngợi đại nhân.
Chẳng biết là ai bắt đầu một câu, theo đó "Ca ngợi lĩnh chủ đại nhân", thanh âm này vang lên không thể ngừng lại. Mà Đỗ Trần từ nội phủ đi ra, bình dân lập tức tinh thần kích động, đại đa số hưng phấn đỏ mặt tía tai, có mấy người, đương nhiên hưng phấn giơ tay hô lớn, thần thái điên cuồng.

Đỗ Trần thấy tình hình này, trong lòng đột nhiên run lên, chuyện gì xảy ra vậy? Mình sao lại có lực lan truyền lớn đến thế, lại nhìn bục diễn giảng, một tầng sương không một tiếng động, không gian trang trọng, mà vị trí mình đứng có quang hoa lóng lánh, khiến cho bình dân dưới đài chỉ có thể mông lung thấy hình dáng mình...

Porter đứng bên người Đỗ Trần, thấp giọng cười nói: 
- Cao thủ tinh thần lực của thánh giáo tại phụ cận ẩn tàng rất nhiều tiểu hình tinh thần thánh khí, trợ giúp ngươi phiến động tâm tình dân chúng, trong bình dân cũng an bài người phối hợp với ngươi, mà bục diễn giảng này cũng được đặc chế, chỉ cần ngươi tùy tiện nói vài câu để cho bình dân cảm động, cam đoan có thể khiến lực lan tỏa của ngươi tăng mười lần, trăm lần. Hiệu quả trấn an dân chúng cũng đề cao hơn nhiều... chuyện này là chuyện thánh giáo am hiểu nhất.

Đỗ Trần trong phòng cười không thôi, quả nhiên là thuật ngữ chuyên tấn công a! Bất quá vậy cũng tốt, làm cho người ta không thấy rõ mình cũng bớt đi không ít phiền toái! Hắn hai tay giơ ra, ý bảo mọi người im lặng, chậm rãi mở miệng: 
- Mọi người đều biết, chúng ta hai bên bờ sông New Zealand là một địa phương nhiều tai nạn...

Bên ngoài sân rộng một dãy lầu cao, mấy giáo sĩ trang phục đang bàn luận, nhắn nhủ mệnh lệnh:
- Mau, bây giờ phải có là tâm tình bi thương, lập tức bắt đầu làm, phối hợp bạch y đại giáo chủ các hạ.

Không bao lâu, trong bình dân ẩn ẩn có tiếng khóc nhỏ.

Mà bên sân, một đám người có vài phần dẫn dụ, bởi vì nơi này tập trung một nhóm lớn khất cái, không khí tràn ngập sự khó chịu, mọi người tự nhiên cũng không muốn tới gần bọn họ. Mà lĩnh chủ đại nhân diễn giảng ngay phía trước, vệ binh đều mặc kệ những tên khất cái này, cũng không ai dám đuổi.

Bọn khất cái này giống bọn khất cái khác, cũng bị bài diễn giảng có lực lan tràn rất mạnh của Đỗ Trần cùng hí kịch kích động của thánh giáo làm kích động, nhưng trong đó, có một tiểu khất ngồi trên lưng hai tay bám vào tên khất cái phía trước, phẫn hận nhìn chằm chằm vào đài diễn giảng, mặc dù quang vụ mông lung, căn bản không thấy rõ hình dáng lĩnh chủ đại nhân.

- Francis đáng chết, ngươi, ngươi... đại hỗn đản! Ngươi là cháu của một lão nhân hỗn đản hỗn đản, làm một hài tử tê liệt tứ chi.

Nhưng, sư huynh hắn đang nói gì? Tại sao mình nghe cũng muốn khóc? Không, ta Chesini biết khuôn mặt thật của Francis, hắn là một hỗn đãn giấu đầu giấu đuôi! Hắn nói, đều là gạt người.

- Trời ạ, các ngươi có nghe không, kế hoạch của lĩnh chủ đại nhân bước đầu là tu kiến bình dân, trị lý thủy tai, chúng ta những tên khất cái này cũng có thể báo danh làm lao công.
Một tên khất cái cụt tay khoảng năm mươi tuổi bên người Chesini hưng phấn rống lên, một tay còn sót lại vỗ vỗ Chesini, nhếch miệng cười nói: 
- Hắc, tên khất cái tàn phế giống chúng ta cũng có thể đi hỗ trợ phân phát thức ăn, làm một chút việc đơn giản, ha ha, ta nói tiểu ba tang, ngươi sau này không cần lo chết đói.

Tiểu ba tang, là ngôn ngữ phương nam Lanning, chỉ tiểu quỷ đầu ti tiện làm cho người khác chán ghét.

Mà bây giờ, nó là một cái tên mà tên khất cái cấp cho Chesini! Một tiểu quỷ đầu làm cho người ta chán ghét, nhưng tên khất cái tâm địa tốt thật sự không đành lòng bỏ tên tiểu quỷ đáng thương này. 
Chesini dùng sức đẩy bàn tay to trên đầu, môi run run nhìn hướng bục diễn giảng, nhưng cũng không nói nên lời.

- Ha ha, tiểu ba tang, ngươi sẽ không còn ảo tưởng cái gì vương tử của vương quốc chứ? Đủ rồi, mỗi ngày người có giấc mộng như tiểu ba tang ngươi có mấy ngàn, ngươi nên thành thật đi theo đại thúc Phillip này xin cơm a.

Phillip nghĩ đến không lâu trước, Chesini một thân rách nát nằm trong bùn đất, tưởng mình là vương tử một nước, không khỏi cười càng lớn.

Lúc ấy, mấy đồng bạn dụng đá vụn ném tiểu ba tang mình mang về, tiểu tử còn không nghe dạy dỗ, tính tình ương ngạnh, chính mình đã giáo huấn hắn, sau đó xem lại thấy hắn cũng tàn phế, thật sự là rất đáng thương, nên lại chăm lo cho hắn. Hắc, không thể tưởng được tiểu tử này còn biết chữ, viết chữ lên đất. Hoàn hảo, chính mình trước khi tàn phế tại binh doanh đã học chữ từ đội trưởng hai năm, nên không còn xem thường tiểu tử này a.

Hừ hừ, tiểu ba tang tính tình tự đại cũng là mình dạy bảo không tốt? Thôi, tiểu tử này bây giờ có thể kiếm được cơm ăn rồi.

Phillip đắc ý nhìn Chesini.

Mà tâm tình Chesini lại dần dần trầm xuống, trầm xuống, tới tận đáy cốc...

Trời ạ, gia đình của mình ở một khối đại lục khác, nơi này ngoại trừ Francis căn bản không có ai biết mình, nếu Francis thật sự mặc kệ mình, vậy mình phải cả đời làm tên khất cái hôi thối sao?

Là thế này, khó trách mấy ngày hôm trước đột nhiên có người mạnh mẽ nhét "Giải dược" vào miệng mình, còn ám chỉ mình sẽ trong vòng nửa năm không cần giải dược, hôm nay nghĩ ra, điều này sáng tỏ là sư huynh trong vòng nửa năm sẽ mặc kệ mình! Có lẽ lâu hơn?

Chesini dù sao còn là một hài tử, hắn không thể suy nghĩ được nhiều, chỉ nghĩ mình cả đời phải làm tên khất cái, hắn càng nghĩ càng sợ hãi. Không bao lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn trắng bệch, kinh hoảng thất thố....
Cả đời làm khất cái, xong hết rồi, mình hoàn toàn xong hết rồi.

"Ta, ta không muốn nghĩ ban đêm trong căn nhà dột tránh mưa to, nằm trong góc tường lạnh, khắp bốn phía tối đen, ta… ta không muốn sống đầu đường, gặp ai cũng phải kêu "Đại nhân tôn quý, phu nhân xinh đẹp", sau đó đổi lại một hai đồng tệ... nghe đại thúc Phillip nói, lúc mùa đông, chúng ta nếu tìm không được địa phương tránh rét, nói không chừng có thể chết."
Trong lòng nghĩ vậy, Chesini ngay cả ngày ngày cơm cũng không no bụng lại kêu "Cô cô".

"Trước kia, ba vị thúc thúc trong nước nói cho mình, tên khất cái lưu dân đều là đáng xấu hổ đê tiện nhất! Đối phó bọn họ, phải dụng roi da trong tay, bọn họ là sỉ nhục của vương quốc, không cần lo nghĩ... còn bây giờ ngươi là tên khất cái, đáng chết, binh lính thủ hạ dưới tay sư huynh có thể dùng roi da đánh ta không?" 
Chesini trong lòng hỏi mình, hắn lại nói với mình: 
- Mẹ nó, ba vị thúc thúc nói xạo, ai nói tên khất cái là đáng xấu hổ nhất, ví dụ Phillip thúc thúc là người tốt, hắn lắc đầu, tâm địa hắn rất tốt, hôm qua hắn còn chia cho ta nửa cái bánh bao, nếu không mình đã bị đói suốt đêm.

- Đáng chết, mình trước kia hình như đã đánh qua không ít tên khất cái giống thúc thúc Phillip, chẳng lẽ mình đã đánh sai người? Nhất định là đánh sai rồi, chính mình đã bị ba tên hỗn đản kia lừa! Ba tên đó cùng Francis đều hỗn đản.
Nếu Đỗ Trần đang diễn giảng trên đài biết ý nghĩ của Chesini, có thể sẽ vui mừng cười lên. Tiểu tử hết sức hỗn đản này đã nhận ra sai lầm? Tốt lắm.

Nhưng bây giờ Đỗ Trần đang diễn giảng, người New Zealand dưới đài cũng bị hắn cùng người thánh giáo liên thủ kích thích lúc vui lúc buồn, nhưng nội tâm lại tràn ngập hi vọng.

Ngay khi Đỗ Trần giảng tới đỉnh điểm, đột nhiên, dưới đài vang lên một tiếng tán dương uẩn hàm đấu khí, lớn quá vạn nhân, toàn bộ nghe rõ: 
- Nói tốt lắm, Francis, bằng hữu của ta, ngươi thật sự khiến cho ta phải ca ngợi ngươi! A, xin cho ta đi qua được không? Ta là thần tứ bá tước Brockman, Francis các hạ là bạn tốt nhất của ta.

Brockman một thân một mình, Đỗ Trần cho phép đi lên bục diễn giảng, hắn cùng với Đỗ Trần đứng sóng vai, cũng giải thích cho hành vi của mình: 
- Ta thật rất xin lỗi, ta thật sự không thể không làm vậy, Francis, bằng hữu của ta. Ngày này ta đã thấy được thảm trạng của cảng New Zealand, không đành lòng. Mà ngài, là bằng hữu tốt nhất của ta lại nhiều lần trợ giúp ta, nếu ta không lên đây tỏ chút lòng, thật sự thẹn với tước vị tổ tiên lưu lại.

Hắn từ trong vạt áo lấy ra mấy quyển trục: 
- Xin cho phép ta quyên hiến cho lãnh địa của ngài một khoản viện trợ kim tệ nho nhỏ, đây là ngân phiếu ba ngàn kim tệ, để trợ giúp bình dân nơi này trọng kiến gia viên.
Hắn giao quyển trục cho Đỗ Trần, đó là phiếu có thể đổi ra ba ngàn kim tệ a.

Dưới đài nhất thời hoan hô, ánh mắt bình dân nhìn Brockman lập tức thay đổi.

Brockman này muốn làm gì? Đỗ Trần ngạc nhiên không thôi, nhưng có chút dám chắc, Brockman nhất định có mục đích, mà hành vi của hắn là vì mình mà làm. Vậy khoản tiền này nói là làm từ thiện, mình cũng có phần! Trước tiên thu lấy! Hơn nữa, bình dân dưới đài đều đang nhìn, mình không thể cự tuyệt khoản quyên góp cho người dân New Zealand.

- Cảm kích ngài, thần tứ bá tước các hạ! Bằng hữu tốt nhất của ta, ta thay ba mươi vạn dân hai bên bờ New Zealand cảm tạ sự nhân từ của ngài.
Đỗ Trần lập tức nghĩ "Khoản lớn này, không đợi ta ra tay đã tự chạy vào hầu bao, lần này ta sẽ phá lệ không lột trần ngươi."

- Bằng hữu của ta, ngài quá khách khí rồi!
Nụ cười của Brockman ưu nhã khiêm cung, mà trong lòng hắn lại nghĩ, tiểu bằng hữu đáng thương, ngươi quá dễ tin người, ta lần này phá lệ lợi dụng ngươi, ta chỉ bất quá là muốn mượn hoàn cảnh diễn giảng của ngươi, để cho người trong cảng đều biết ta một chút. Như vậy, đệ đệ ta tất nhiên sẽ thấy ta xuất hiện, nhất định sẽ không chút do dự giết tới... nếu không ta đi tìm hắn, hoặc là đứng im chờ đợi, thật là phiền não a.

Ta chỉ biết tên đệ đệ của ta "đầu to óc bằng quả nho" chỉ biết phóng hỏa giết người, rất nhanh sẽ xuất hiện.

A a, nếu Adams bây giờ giết vào nơi này, vậy càng tốt, Francis nhất định trợ giúp ta. Ta lúc này đây là con mồi, mà đệ đệ ta không biết thân phận của mình bây giờ, nửa khối Đồ Lạp Mỗ chi tinh trong tay mình cũng đã giao cho Trừu Cân giữ, cũng không có lộ ra, vậy sẽ có một hồi loạn chiến, chính mình hoàn toàn có thể tìm lấy một cái cớ, lừa Francis tiểu bằng hữu đáng yêu.

Nếu trong loạn chiến mà Đồ Lạp Mỗ chi tinh rơi vào tay Francis, vậy cũng dễ, mình phải làm gì ư? Ha ha…

Ba ngàn kim tệ mà thôi, mua hoàn cảnh của một người, thuận tiện còn có thể tăng thêm tinh "Hữu nghị" của chúng ta, quả thực là quá tiện nghi.

Mà trong khi này, bên ngoài sân rộng, tại một lầu các bí mật, Brockman kia - Adams đang nắm chặt tay: 
- Mẹ nó, ta muốn giết Brockman.
Liên Hoa Bảo Giám

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.