Liên Hoa Bảo Giám

Chương 272: Lão tiểu tử, ta tiễn ngươi!





Từ ngày đầu tháng, tận mắt thấy được Roland ba chiêu đánh bại thần thánh cự long, Thomas trong lòng vô cùng kính nể, đang lúc đó, hắn lại thấy Roland không đánh mà chạy, nên cũng cảm thấy khinh thường, câu này là vô tâm nói không suy nghĩ, chỉ là buột miệng nói ra, có thể tạm hiểu là khinh thường vậy!

Dịch Cốt lắc đầu không dám tin tưởng, lấy bản thân hắn mà so, hắn nghĩ bậc này cao thủ cỡ này đều có chút tôn nghiêm, đối thủ đến đây, trừ cấp bậc như long thần và giáo hoàng, chính mình thật sự không phải đối thủ, sẽ lập tức thối lui. Còn Roland hắn có gặp cường địch lẽ ra cũng phải nói vài câu, giao thủ vài chiêu rồi mới bỏ chạy chứ?

Vừa nghe thấy tên cừu gia đã chạy như chó nhà tang, ngay cả chào cũng không dám chào một tiếng, đây là cái chuyện gì a?

Khó trách trên đấu thần đảo mọi người kêu hắn một tiếng lão điên a!

Đỗ Trần nhíu mày suy tư nói: 
- Đi tới Ngân Nguyệt đảo chỉ có một đường. Roland được ngươi ra biển đón trước khi ta đến, mà trong khoảng thời gian này chỉ có hai người từ cảng Hongkong đến Ngân Nguyệt đảo, một là ta, một là… cừu gia của Roland đúng là lão yêu bà này chăng?

Thomas sửng sốt cười: 
- Hắc, cùng người thông minh nói chuyện đúng là thích, ta còn chưa nói, ngươi lại đã đoán được cả!

Cái này tính là thông minh cái gì, bất quá chỉ là phép suy luận logic đơn giản mà thôi, Đỗ Trần đột nhiên hiểu được phương thức tư duy của Thomas không giống người thường, hắn cười nói: 
- Thomas đấu thần, ngươi có biết Roland cùng lão yêu bà này kết thù như thế nào vậy? Năm đó hắn là vì cái gì phong kiếm, ngươi có biết không?

- Ân, trên mật quyển của chấp pháp thần điện, hình như là Roland vì lão yêu bà đó mà tự mình phong bế Hận Thủy kiếm…

- Ba!
Thomas đột nhiên hung hăng trách mình lắm miệng, cười nói: 
- Hắc, huynh đệ! Vì ngươi hỏi, lão đại ca cho ngươi một câu trả lời thật, việc ta biết này là cơ mật cấp thủy tinh! Ngươi không được biết!

Tên quỷ nhỏ mọn! Tiểu Bối Bối nén giận giương mắt nhìn Thomas!

Đỗ Trần cười cười: 
- Được rồi, ta không thể để thượng cấp khó xử, có phải không? A a, Roland đã đi rồi, còn huynh đệ Ariza của ta đâu?

Roland có nói, Ariza đã xuất sư, nên lưu ở chỗ này chờ ngươi! Bây giờ hắn đang cùng với sư phụ của ngươi là Ziege ở bên Nguyệt hồ giám thị động tĩnh của long tộc! Thomas dường như nhớ tới cái gì đó, kéo Đỗ Trần rồi hạ giọng nói: 
- Này, ngươi làm bạch y đại chủ giáo, kẻ âm thầm sưu tập tin tức tình báo tại học viện, sư phụ ngươi còn không biết chuyện này a!

Đỗ Trần cười khổ nói: 
- Đâu chỉ có việc này a! Ta có cao thủ Brook, sau lưng lại có một vị thần bí bằng hữu, sư phụ ta cũng chưa biết!

- Làm sao bây giờ?
Thomas vội hỏi: 
- Giáo hoàng lão Đại cố ý mời Ziege hôm nay đi giám thị long tộc, là để chúng ta có thời gian thương lượng, việc này giải quyết như thế nào a!

Giải quyết như thế nào? Đỗ Trần đột nhiên thở dài: 
- Nói sự thật!

Trước kia, Đỗ Trần đã giấu Ziege tất cả bí mật. Một là sợ Ziege ngoan sẽ cố truy cứu thực lực hắn cùng lai lịch, từ đó mà tra ra chuyện Da Tát giáo hội năm xưa toàn bộ thâm nhập để giám thị học viện! Chẳng những gây phiền toái cho chính mình mà đại ca Steven cũng có thể bị điều tra!

Hai là còn sợ ảnh hưởng đến chuyện học nghệ!

Nhưng bây giờ hoàn cảnh bất đồng, Thứ nhất, Đỗ Trần đã chính thức hư cấu ra một "Đỗ Trần thần" tên là Đỗ Tư. Đem tất cả bí mật gán cho hắn! Mà Da Tát thánh giáo cũng đã hoàn toàn cải tổ thành Đỗ Trần thần giáo, đem quá khứ xóa đi không còn một mảnh. Chính vì vậy Đỗ Trần có thể dùng bảy thành sự thật, ba thành giả dối, để thay cho thập phần tội lỗi khi xưa!

Thứ hai là cây cao gió cả, cây cao đến một mức nhất định, gió lớn sẽ không tha mà khuấy động!

Thực lực của Đỗ Trần mặc dù không phải lớn lắm, nhưng cũng không nhỏ, huống chi hắn lại có chỗ dựa.

Suy nghĩ trước sau một chút, thấy không có gì thiệt hại, Đỗ Trần quay sang Thomas đang có đôi mắt âu sầu, cười nói: 
- Không cần lo lắng, ta biết trong ý niệm của sư phụ cùng giáo hoàng có chút xung đột nhỏ, ngày thường họ không quá hòa thuận, nhưng dù sao cũng là cùng một phe, bằng không, lần này long tộc khiêu chiến, bọn họ cũng sẽ không liên thủ đối địch?

Thấy Thomas còn có chút lo lắng, Đỗ Trần thản nhiên nói: 
- Được rồi, sau khi diện kiến giáo hoàng bệ hạ, ta sẽ tự thân giải thích cùng sư phụ! Thôi, nhờ ngươi kêu người đi tìm Ziege sư phụ, về chuyện này, rất may giáo hoàng bệ hạ đang ở đây, ta sẽ tự thân nói rõ ràng!

Ngươi tự mình cùng Ziege giải thích, hắc, chuyện này tốt a! Nhớ kỹ, cái gì đều có thể nói, chỉ là không thể nói ngươi đến để thu thập tình báo! Thomas hưng phấn đi ra tìm người đi mời Ziege.

Sau một lát, giáo hoàng đã tiễn lão yêu bà ra khỏi trướng, Thomas đến đưa tin, Ziege đang mang theo Ariza ra ngoài, giờ có thể đi gặp giáo hoàng bệ hạ!

Lệnh cho Dịch Cốt cùng tiểu Bối Bối ở lại trướng bồng, Đỗ Trần mang theo Andy đi vào "Cung điện di động" trong đại trướng, Đỗ Trần hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn bốn phía, trong doanh địa của giáo đình, thần thánh khí tựa hồ nồng đậm hơn xung quanh một chút. Mà xa xa, tại phía bắc dựng lên một đóa vân kì, xem phương hướng cùng khoảng cách là ở phụ cận "Nguyệt hồ".

Lão yêu bà hạ trại tại Nguyệt hồ! Nghe Thomas nói, Nguyệt hồ kia có chút cổ quái, chính mình xuống tay trước... Đỗ Trần đang suy tư, đại trướng nội truyền đến thanh âm thô cuồng của Thomas, phi thường dõng dạc:
- Giáo hoàng bệ hạ ra chiếu lệnh, tuyên chấp pháp thần điện bạch y đại chủ giáo Francis cùng thần sủng Andy tấn kiến!

Đại tiệc a, đại tiệc a! Ta, Chris Andy, đúng là chuyên vì đại tiệc mà sống!

- Hắc hắc, các cuộc tiếp kiến bình thường đều sẽ có tiệc lớn… Đỗ Trần đã sớm thay trường bào bạch y đại chủ của giáo đình, tay phải phủ kín, cúi đầu cung kính đi vào kim đính đại trướng (đại trướng dát vàng).

- Andy, nhớ kỹ lời ta kêu ngươi nói! Nếu nói sai một chữ thì giảm một tháng tiền ăn!

Kim đính đại trướng từ ngoài nhìn vào là một tòa cung điện di động cực lớn khiến Đỗ Trần kinh ngạc không thôi. Đi vào trong, Đỗ Trần phát hiện trước mắt là những trướng bồng lớn nhỏ - trực tiếp đi qua một hành lang, xuyên qua tiền thính, lại rẽ tiếp qua một hành lang nữa, hắn lúc này mới đến được nơi giáo hoàng bệ hạ tại rừng Thiên Mục - Thiên Mục thần điện! 
Cúi đầu, chỉ thấy dưới chân là thảm đỏ thêu hoa, Đỗ Trần bước nhanh tiến lên, khom người nói: 
- Tham bái bệ hạ!

- Hài tử, thần sủng của ta, ngẩng đầu lên để đại biểu chúng thần trên đời nhìn ngươi một cái!
Theo một thanh âm hòa ái thần thánh, Đỗ Trần chậm rãi ngẩng đầu lên, nơi cuối thảm đỏ trước mắt là một thân ngọa y màu vàng, trong kim quang nhàn nhạt, một vị tráng niên ước khoảng ngũ tuần, đầu đội bội đái kim hoàn, khoác giáo bào màu đen đang dùng ánh mắt thập phần thân thiết ôn hòa chăm chú nhìn hắn … đây là thần!

Một cơn xúc động phát ra từ đáy lòng, Đỗ Trần cơ hồ lại cúi người triều bái!

Ngay lập tức, thanh âm lão Ngũ trong thần niệm của hắn vang lên. 
- Quả nhiên bá đạo! Đây là tinh thần áp lực thuần túy, so với Tiểu nha đầu kia của ngươi mạnh hơn một chút! Francis, vận nguyên thần, bằng không ngươi sẽ bị hắn đánh bại!

Lực lượng Liên Hoa nguyên thần bắt đầu khai động!

Đỗ Trần mỉm cười, nhìn lại giáo hoàng. Trong lòng quả nhiên không còn cảm giác xúc động triều bái - giáo hoàng, bất quá là thập nhất cấp đấu thần mà thôi!

Có thể thấy rõ dung mạo giáo hoàng, Đỗ Trần trong lòng sợ hãi than!

Thánh giáo pháp điển ghi lại chính xác, Giáo hoàng Samar IX năm nay đã một trăm sáu mươi bảy tuổi. Ziege đã năm mươi năm làm viện trưởng đấu thần học viện còn lớn tuổi hơn, nhưng bộ dáng hắn mới khoảng năm mươi tuổi, so ra với Ziege thì còn trẻ nhiều lắm.

Giáo hoàng cũng đánh giá Đỗ Trần, thấy ánh mắt hắn phủ một màn mê mang trong suốt như nước, thong thả vuốt cằm gật đầu. Lục cấp đấu thần tầm thường nếu sơ kiến đại biểu chúng thần trên đời bị ép tới cúi đầu triều bái khiêm cung vô cùng. Francis lại duy nhất không bị, chuyện này tuyệt không phải do ý chí kiên định của hắn mà được!

Hắn, nhất định nhờ vào bí pháp nào đó đến từ vị thần bí bằng hữu kia!

Thanh âm ôn hòa của Giáo hoàng truyền đến tai Đỗ Trần: 
- Thomas đã đem sự tình đều cùng ngươi giảng qua rồi, Francis, trên đường đến đây ngươi làm tốt lắm, không làm mất uy nghiêm của thánh giáo chúng ta, lại khiến long tộc tự trói mình!

Hắn thầm nghĩ, cho dù là ngươi lệnh cho tùy tùng của ngươi triển hiện ra thực lực, hơn nữa nhận ta là người lãnh đạo đối với ngươi, điểm này là tốt nhất a!

Đỗ Trần cười nói: 
- Francis thân là giáo đình bạch y đại chủ giáo, chỉ là làm một ít việc vì bệ hạ phân ưu! Huống hồ, sự tình này dù sao cùng ta quan hệ không nhỏ, là ta cấp cho thánh giáo thêm phiền toái!

Giáo hoàng đạm cười nói: 
- Dưới vinh quang của thần, không tồn tại hai chữ phiền toái! Francis, có chuyện gì khó xử đem hết ra nói cho đại biểu chúng thần trên đời biết!

Trong lòng hắn nói "Ta tận mắt nhìn thấy Francis, so với sự hồi báo của Bairu giống nhau, quả nhiên là một gã lanh lợi, lại có thế lực, là một gã có thể hợp tác, có thể tiếp tục cho hắn ta chỗ tốt… có lẽ, Francis sẽ khẩn cầu mình giúp hắn giải quyết sự tình long tộc trách phạt a!

Như giáo hoàng đã đoán trước, Đỗ Trần đột nhiên tình chân ý thiết, cảm khái vạn phần nói: 
- Bệ hạ, Francis đích xác có chuyện tương cầu! Cầu bệ hạ, cầu vinh diệu ánh sáng của bệ hạ chiếu sáng New Zealand duyên ngạn, để cho cuộc sống mọi người nơi đây an khang hạnh phúc…

Giáo hoàng trong lòng dấy lên nghi hoặc, Francis không cầu ta giải quyết phiền toái với long tộc sao? Ngược lại giống như các tín đồ cầu ta ban phúc bình dân… không, Francis tuyệt không phải là bình dân tín đồ, hắn là người hiểu được lòng người, vậy, hắn vừa rồi ý tứ là… muốn tiền? Chẳng lẽ yêu cầu đơn giản như vậy?

Nghĩ vậy, giáo hoàng nói: 
- Francis, ngươi tại New Zealand xưng hào, quả nhiên là một vị lĩnh chủ tốt trong lòng bình dân! Vinh quang chúng thần chiếu sáng tại duyên ngạn New Zealand! Được rồi, cho ngươi tiền! Giáo đình không thiếu tiền!

Đỗ Trần lại nói: 
- Bệ hạ, Francis thay con dân cảm kích ngài! Tối nay, ta cả đêm viết thư, đem tin tức tốt này nói cho con dân trong lãnh địa!
Đừng phỉnh ta, ngươi đưa ra số lượng, ta cho người chuẩn bị lập tức!

- Thật a, con dân của ngươi sau khi nghe được tin tức nhất định sẽ hưng phấn phi thường! Francis, nghe nói ngươi đổ thuật xuất chúng, từng nhất cử lấy được trăm vạn kim tệ, mà ngươi nguyện tan hết gia tài trợ giúp bình dân dựng lại gia viên, thật sự là như thế này sao?

Ách, cho ngươi một trăm vạn kim tệ a? Số lượng này đối với giáo đình mà nói cũng không nhỏ!

Đỗ Trần lắc lắc đầu, thở dài một tiếng:
- Đích xác là thế này, bệ hạ có điều chẳng biết, Francis thâm hận chính là gia tài của mình không đủ lớn a! Ta trong lãnh địa xây dựng đê đập, khai thông đường thủy, phát triển thành thị… ai, Francis thẹn với con dân a!

Mẹ nó! Cấp phát cho ta chỉ một trăm vạn sao? Giáo đình các ngươi kế thừa toàn bộ tài sản từ thời Vẫn Thần thần thánh liên minh, tích lũy tài phú ngàn năm không nói, hàng năm hơn trăm vạn người cung phụng cho ngươi, lại không bù được số này sao?

- Ca ngợi bệ hạ!
Đỗ Trần thành kính nói. Mịa kiếp, ta mang đến một cao thủ cỡ như Roland bán mạng cho ngươi, hơn nữa phiền toái của ta cũng không cầu ngươi giải quyết, ngươi phải đối xử đặc biệt chứ!
Liên Hoa Bảo Giám

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.