Liên Hoa Bảo Giám

Chương 391: Sắc dụ của Anji




Czech đuổi tất cả mọi người ra ngoài, lập tức phong tỏa đại sảnh để cho Đỗ Trần bế quan.

Trong đại sảnh chỉ còn lại ba thương binh, Đỗ Trần xuất ra Liên Hoa, chậm rãi tản ra quang mang thần thánh, quang mang này mặc dù không thể so với diệu dụng của Thủy Minh thuẫn, nhưng cũng có thể cung cấp đôi chút trợ giúp.

Steven cùng Tuyết Cơ còn đang hôn mê, Đỗ Trần ngồi trên đài thầm vận nội kình điều tức, ánh mắt tập trung lên khuôn mặt kiều diễm trắng bệch của Tuyết Cơ...

Nha đầu ngốc!

Đỗ Trần lắc đầu cười khổ, đáng mắng không? Vì một người quen biết chưa tới hai tháng, thực tế coi như cừu nhân mà liều mạng, cuối cùng lại dùng sinh mệnh quá độ đến ngất xỉu, Tuyết Cơ thật sự quá choáng váng. Thở dài, bên tai chợt nghe Steven nói thầm: 
- Vọng mỹ nhân sinh thán, không tốt, không tốt.

- Đại ca tỉnh rồi sao? Ngươi thân thể thế nào?

Steven ngồi xuống, khuôn mặt tươi cười: 
- Còn chưa đứng được! Lão tam, nói thật đi, có đúng là coi trọng nha đầu kia không?

Đỗ Trần cười cười: 
- Không có khả năng. Nàng là đệ tử của Margaret, sớm muộn gì chúng ta cũng đao binh gặp lại.

- Đệ tử của Margaret nhất định là người xấu sao?
Steven hỏi lại: 
- Tuyết Ny cũng là đệ tử của Margaret, nhưng nàng là người xấu sao?

Đỗ Trần á khẩu không nói được, hồi lâu mới nói: 
- Một nha đầu ngốc vì cừu nhân mà liều mạng thôi...

- Nha đầu ngốc sao?
Steven cười quái dị nói: 
- Vậy là ai vì cừu nhân mà ngạnh kháng một chiêu Lưu Tinh, bây giờ còn hộc máu chữa thương? ân? Tiểu tử ngốc sao?

Steven ha ha cười to, cười khiến Đỗ Trần khó hiểu: 
- Được, đại ca, Tuyết Cơ cùng Tuyết Ny không giống, Tuyết Ny a di sinh tính điềm đạm, chưa bao giờ có tâm xấu. Hơn nữa sớm đã quyết liệt với Margaret, nhưng Tuyết Cơ...

Nhìn thoáng qua khuôn mặt tiều tụy của Tuyết Cơ, Đỗ Trần không có nói xong. Có rất nhiều điểm, Tuyết Cơ thật sự rất giống người quản lý viên không tranh sự đời trong đồ thư quan Đấu Thần đảo.

Ánh mắt của Steven hạ xuống đệ đệ cùng Tuyết Cơ, chuyển đi chuyển lại, đột nhiên cười nói: 
- Có một số việc, là vận mệnh nữ thần sớm đã an bài, ngươi muốn tránh cũng không thoát...

Hắn càng nói càng thích thú, dâm tiếu trên mặt càng lúc càng nhiều, thích thú nói: 
- Mười tám năm trước, ngươi cùng người ta đã đồng sàng cộng chẩm (nằm chung giường), giờ lại không chịu trách nhiệm, một cước cắt đứt sao?

Khuôn mặt tuấn tú của Đỗ Trần có chút đỏ lên: 
- Đại ca ngươi nói hồ đồ gì vậy?

Steven nghiêm mặt nói: 
- Ta không có nói bậy, đây là năm đó ta cùng Thiên Đao Benz nghe Thấm Thủy thần thú nói, năm đó, Thấm Thủy thần thú từng thấy ngươi lúc mới sinh cùng một nữ hài được đặt trên một cái giường, tiểu tử ngươi sợ hãi ôm nữ hài đó không chịu buông... tình hình như vậy, khách khách, thật sự là dọa chết người a.

Đỗ Trần sắc mặt càng ngày càng kém, nhưng Steven càng nói càng hứng thú. Tuyết Cơ khẽ tỉnh lại, nghe được từ ngữ lưu manh của Steven, nhất thời mắc cỡ mặt đỏ bừng. Nhưng Steven đột nhiên thần sắc biến đổi, hung dữ nhìn chằm chằm Tuyết Cơ.

Tuyết Cơ cùng Đỗ Trần đều bị vẻ mặt của Steven làm cho hồ đồ, chỉ nghe lãng đãng công tử này nói: 
- Đệ muội, ngươi ngàn vạn lần đứng có quên báo đáp, ngươi xem máu trên người, đệ đệ ta thiếu chút nữa mất mạng nhỏ vì ngươi.

Máu đọng trên quần dài của Tuyết Cơ, đúng là sau khi Đỗ Trần ngạnh kháng sát chiêu của Mười Ba mà thổ huyết, dính lên hơn phân nửa cái quần dài của Tuyết Cơ, Tuyết Cơ vừa nhìn thấy đã sửng sốt.

Đỗ Trần xấu hổ không biết làm gì, nhưng lúc này Steven lại không chịu trách nhiệm nhảy khỏi Liên Hoa, rời đi, lưu lại hai người mờ mịt chẳng biết làm sao.

Hai người liếc nhau, mặt đỏ lên, không nói cái gì, nhưng ánh mắt lại không có tách ra...

Bị Steven nói như thế, hai người đáy lòng đều nổi lên một loại cảm giác cổ quái... một thứ gì đó mọc rễ, trải qua sự tưới nước của Steven, dần dần đã bắt đầu nảy mầm.

Cuộc sống trôi qua mỗi ngày, JuJu thú cùng Tử Huyết Nhân trong lúc đó đã đánh nhau từ thảm thiết tới tàn nhẫn, trong thánh khí đại hội, tuyệt đại bộ phận thủ lĩnh của phạt tội chi thành đều táng mạng trong miệng JuJu thú, nhưng trong đó cũng chỉ có gia chủ mà thôi, quân đội Tử Huyết Nhân còn lại hoàn hảo không tổn hao gì, những người này cơ hồ đều bị gia tộc Brockman thu phục. Ngắn ngủi mười mấy ngày, Brockman gia tộc đã tụ tập được gần mười vạn Tử Huyết Nhân, nhưng trong mười vạn này có cả lão nhược phụ nữ, có thể chính thức xuất chiến sa trường, không tới nửa số đó.

Hơn nữa so với khả năng sinh sản của JuJu thú, số lượng Tử Huyết Nhân vẫn quá ít. Đỗ Trần tự biết cũng không có khả năng ngăn trở JuJu thú, cho nên rõ ràng, trực tiếp buông bỏ cho mấy cứ điếm, chỉ lấy địa bảo Brockman làm trung tâm, không cần thủ thắng, chỉ cần kéo dài thời gian để luyện chế tinh thổ.

Ngày hôm nay, cách địa bảo Brockman hơn ba mươi dặm, tiếng chém giết, cắn xé vang lên cùng một chỗ. Tử Huyết Nhân cùng JuJu thú đang tiến hành hỗn chiến, nhưng hình thế lại vô cùng cổ quái, JuJu thú số lượng cùng thực lực đều rõ ràng chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng chiến quả lại rơi xuống hạ phong.

Thường thường là hai mươi mấy JuJu thú vây quanh một binh sĩ Tử Huyết Nhân, Tử Huyết Nhân binh sĩ không chút lưu tình, liều mạng giết địch, nhưng JuJu thú lại vô cùng bận tâm, dù liều mạng tống mệnh, cũng không chịu giết đối thủ, ngược lại ra sức bắt sống, đúng là chiến pháp này khiến JuJu thú khổ không chịu nổi, cuối cùng thường thường bị binh sĩ Tử Huyết Nhân giết chết rất nhiều JuJu thú, tới lúc kiệt lực mới bị JuJu thú bắt giữ...

JuJu thú vương Pi Liesi xa xa tọa trấn, một JuJu thú to lớn oán giận nói: 
- Vương hắc dát dát, mấy ngày này huynh đệ chúng ta bị chém giết chết nhiều lắm, ngài hạ lệnh cho chúng ta thả tay giết chóc đi.

- Không được!
Pi Liesi kiên định nói: 
- Ta nói cho các ngươi bao nhiều lần rồi? Dù mất mười huynh đệ, cũng phải bắt một tên còn sống! Tử Huyết Nhân chỉ còn lại không tới mười vạn, hôm nay chết một người, ngày mai chúng ta sẽ có một trăm huynh đệ chết đói.

- Các huynh đệ đều hiểu được đạo lý này, cũng đều chấp hành mệnh lệnh hắc dát dát của ngài - không tiếc hết thảy bắt sống! Nhưng, nhưng...
JuJu thú to lớn cầu khẩn: 
- Huynh đệ chúng ta liều mạng bắt sống, tùy thời đều có thể táng mạng. Nhưng Tử Huyết Nhân hắc dát dát lại dựa vào việc chúng ta không giết bọn hắn mà liều mạng ra tay... điều này, điều này khiến cho các huynh đệ chết oan khuất.

Pi Liesi lạnh lùng nói: 
- Vì sau này, kêu các huynh đệ nhẫn nại một chút a, truyền lệnh xuống, hôm nay ai bắt giữ được một tù tinh, tưởng thưởng một miếng thịt của Tử Huyết Nhân, giết chết một Tử Huyết Nhân, không có "cơm" ăn.

JuJu thú to lớn thở dài, xoay người đi truyền lệnh, một đạo lệnh này, khiến cho đông đảo JuJu thú bất mãn, đưa tới nhiều ánh mắt oán hận, Pi Liesi trong lòng biết rõ, nhưng không thể không làm ra quyết định như vậy.

Hắn sợ.

JuJu thú tăng lên mỗi ngày, hôm nay số lượng đã vượt quá hai trăm vạn, nhưng Tử Huyết Nhân chỉ còn lại có mười vạn, tiếp tục như vậy, cho dù là bảo tồn toàn bộ Tử Huyết Nhân đầu hàng, cũng không đủ ăn! Mấy ngày nay, đã có nhiều huynh đệ đói....

Chẳng lẽ phải phát triển... tới bước này sao? Pi Liesi sau khi tiến hoá chẳng những thân thể cường tráng, mà càng thông suốt rất nhiều. Thấy tương lai xa - Tử Huyết Nhân không đủ ăn, vậy tương lai JuJu thú ngoại trừ ăn đồng loại, còn có thể ăn cái gì?

Lại nghĩ JuJu thú tự giết lẫn nhau, cảnh ăn thịt đồng loại, Pi Liesi không thể không sợ hãi... hẳn chỉ có thể trì hoãn, trì hoãn, tiếp tục trì hoãn, tuyệt không thể để cho Tử Huyết Nhân bị diệt tuyệt.

- Hắc dát dát! Ngươi thật hắc dát dát.
Mấy con JuJu thú không nhịn được muốn ăn mấy tù binh còn sống, Pi Liesi nhanh chóng tiến lên, một cước đá chết mấy con JuJu thú, nổi giận mắng: 
- Đều nghe ta đây, chúng ta phải để Tử Huyết Nhân sống. Không nên giết, ai dám ăn tù binh, ta hắc dát dát đá chết hắn! Mang tù binh tới căn cứ sinh sản phối giống cho ta.

- Vương hắc dát dát... chúng ta không dám, nhưng, chúng ta đói a.
JuJu thú nhìn chằm chằm tù binh được chuyển đi, khóc không ra nước mắt, trong đó, có không ít ánh mắt rất không tốt nhìn Pi Liesi...

Để cho huynh đệ mình chết đói, lại cung cấp thức ăn nuôi dưỡng đầy đủ cho Tử Huyết Nhân, còn dùng thi thể huynh đệ chết trận mang cho tù binh, có vị vua thế này sao?

Số lượng lớn nhất, chiếm cứ chủ lực là JuJu thú cấp thấp, lần đầu tiên ý thức được, vị vua này, có lẽ tuyển sai rồi, có lẽ chúng ta phải chọn một vị vua "Thông minh" hơn.

Quan sát địa bảo đối diện, đã thấy tình hình này, Đỗ Trần phì cười, than vãn với Czech ở bên: 
- Nhờ có Pi Liesi còn hiểu được đạo lý, tận lực tránh cho đại quy mô sát thương Tử Huyết Nhân, nếu không chúng ta sớm đã bị đạp bằng, căn bản không có khả năng trì hoãn tới hôm nay.

Czech vẻ măt cổ quái: 
- Đúng vậy, bây giờ các huynh đệ đều tranh nhau ra chiến trường - không lo lắng bị giết chết, đánh thắng trở về được tưởng thưởng, đánh cho thoải mái, ta có thể tưởng tượng ra.

Đỗ Trần lại thở dài nhìn bọn JuJu thú: 
- Tiến hóa sai lầm, JuJu thú nhất định không có tương lai, bọn họ nhất định sẽ bị quy luật tự nhiên đào thải,... mặc kệ bọn họ, Czech, đồ vật chuẩn bị thế nào rồi?

Czech vui vẻ nói: 
- Vừa rồi biểu điệt ta dẫn người đi đào tới vỏ tính mạng thụ, luyện kim phẩm ngài cần cũng đều chuẩn bị tốt rồi, chỉ thiếu mấy thứ, Anji bọn họ sẽ đi tìm. Á Lực tiên sinh, ngài làm sao vậy?

Đỗ Trần sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi, con mắt nhìn JuJu thú ngẩn người: 
- Tiến hóa sai lầm...

Czech không rõ cho nên nhẹ giọng hỏi vài câu, nhưng Đỗ Trần chỉ khoát tay, hắn không dám quấy rầy Đỗ Trần suy nghĩ, thấp giọng cáo từ...

- Tiến hóa sai lầm...
Đỗ Trần vuốt mũi, vừa rồi sau khi thuận miệng nói ra câu này, trong lòng hắn hình như có cái gì đó bị xúc động, loại xúc động này đột nhiên tới cũng không có gì kỳ quái, nhưng, đồng thời với xúc động này, quẻ thứ 4 Liên Hoa trên người hắn đột nhiên nhúc nhích.

Hôm nay quẻ thứ 4 đã về với Đỗ Trần, nhưng không cách nào sử dụng, mình thiếu cái gì?

Mới vừa rồi, cảm giác về tiến hóa sai lầm... là đáp án của đề sát hạch mà Bồ Đào đưa ra sao? Là mấu chốt để sử dụng quẻ thứ 4 sao?

Đầu Đỗ Trần có chút choáng váng.

- Tiên sinh Á Lực.
Một tiếng kêu ngọt ngào cắt đứt Đỗ Trần suy tư, quay đầu nhìn lại, là tam tiểu thư Anji cười hì hì đi tới, trong tay còn cầm một cái bao lớn: 
- Ta vừa đi tìm một chút luyện kim phẩm.

Anji buông bao xuống, nhưng lại dán bên Đỗ Trần không chịu rời đi, phất phất tay, dụng thân phận tam tiểu thư của nàng cười đuổi đi những người đang nhìn, trong phòng chỉ còn lại nàng cùng Đỗ Trần hai người.

- Ngươi có chuyện gì?

Anji cười nói: 
- Á Lực tiên sinh, ta chính là muốn hỏi một chút, hôm nay đại binh JuJu thú áp cảnh, ngài muốn luyện kim phẩm này làm gì?
Một mặt nói, nàng một mặt tựa hồ dán vào thân Đỗ Trần.

Đỗ Trần nhíu mày: 
- Vấn đề này hẳn là đi hỏi cha ngươi.

Anji cười khanh khách, áp sát Đỗ Trần hơi thở như lan, chóp mũi thậm chí đưa tới sát trước mắt hắn: 
- Cha không nói cho ta biết, ngươi có thể nói cho ta không?

Đỗ Trần đẩy nàng ra: 
- Nếu cha ngươi thấy không cần phải nói cho ngươi, ta đây cũng không nói cho ngươi. Anji tiểu thư, nơi này là đài quan sát, không phải nơi ngươi có thể ở lâu, tiếp tục đi chấp hành nhiệm vụ.

Hắn thanh âm lạnh như băng, có thể khách khí nói chuyện sao, việc này là nể mặt Czech, nếu không Đỗ Trần thật sự không đáp lời Anji.

Anji không có ý rời đi, đột nhiên càng áp sát người Đỗ Trần, ngực dán sát vào vai hắn: 
- Ngươi muốn làm gì?
Đỗ Trần hừ lạnh:
- Cách xa ta một chút.

- Được rồi.
Anji thốt nhiên lùi lại vài bước, nhưng nàng đi tới cửa, "Soạt" một tiếng, hạ khóa trên cửa xuống, rất thản nhiên nhìn chằm chằm Đỗ Trần.

- Chỉ sợ là mọi nam nhân đều biết ta muốn làm gì, ngươi không rõ sao? ân?

Nói xong, Anji đột nhiên hai tay tháo đai lưng, trường bào theo thân thể mềm nhẵn hạ xuống, lão thiên, bên trong đương nhiên không mặc cái gì! Đỗ Trần lập tức nhắm mắt xoay người.

Anji nhìn bóng lưng Đỗ Trần nhàn nhạt nói: 
- Á Lực, ta không thích bà bà con mẹ nó, một câu nói, từ hôm nay trở đi, ta là nữ nhân của ngươi!

Xúc động, hưng phấn, vui mừng… nam nhân trong tình huống này liệu có như tâm tình của Đỗ Trần... không có chút cảm giác.

Hắn vô cùng ngạc nhiên.

Ta thấy được, trong nháy mắt lúc trường bào hạ xuống, mặc dù ta nhắm mắt nhìn Anji quá đột ngột, trong phút chốc ta đã thấy rõ, nhưng Liên Hoa không có phản ứng, chẳng lẽ "thấy" cũng không tính là gần nữ sắc sao? Trong lòng thầm mắng Bồ Đào có đúng là thật sự chơi lão tử, nhưng trên mặt lãnh đạm vô cùng: 
- Ta không có hứng thú đối với ngươi.

- Không có hứng thú với ngươi.
Liên Hoa Bảo Giám

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.