Trong khi Tuyết Cơ nói chuyện, một cổ lãnh khí mang theo mùi khó thở đã khuyếch tán ra, lấy tân quán làm hạch tâm, một mùi khó thở nhàn nhạt theo gió đêm chậm rãi phát tán ra khắp Đấu Thần đảo…
Đỗ Trần cậy có liên hoa nội kình hộ thân, không sợ vong linh cùng bệnh độc mấy loại tà ác, nhẹ nhàng hít một hơi: - Là độc tố băng tuyết hệ, cũng không mạnh, để bảo mấy tế tự chuẩn bị ít dược phẩm hỏa hệ là có thể…
Tuyết Cơ vội lắc đầu cắn ngang: - Để sau này giải thích với chàng, nhanh, chàng cùng thiếp liên thủ tạo một cơn cuồng phong đem cỗ khí tức này xuy tán, chậm chút nữa là không cứu được!
Đỗ Trần chưa bao giờ thấy vị hôn thê lo lắng như vậy, gật đầu nói: - Cuồng phong à? Không cần liên thủ! Nói xong, hắn lấy ra ẩn hình Phong Nguyên trong quẻ thứ 5, cuồng phong đầy trời đột nhiên xuất hiện, điên cuồng quét qua Đấu Thần đảo, đem cổ khí tức khó thở đánh tan thành mây khói!
Nhưng tại ngọn nguồn của vụ nổ, vẫn có rất nhiều người vô tình hít phải khí độc. Sau khi Đỗ Trần suy tán khí độc không lâu, những tiếng "Đông đông" vang lên không ngừng, bắt đầu có người ngã quỵ xuống hôn mê. Đỗ Trần đang ở trên không cũng nghe được mấy tiếng hài đồng khóc lóc: - Gia gia… người đứng lên a… người đừng chết a!
Đưa mắt nhìn quanh, lấy tân quán đã sụp làm trung tâm, trong phụ cận bốn năm khối nhà mọi người đều ngã xuống. Tân quán là nơi trung tâm phồn hoa nhất thành, nên trong nháy mắt cũng đến chừng vạn người ngã xuống! Đây là uy lực của tuyệt chiêu liều mạng của thập cấp đấu thần, hơn nữa là nó đã được Đỗ Trần cùng Tuyết Cơ hai người thập nhất cấp cao thủ làm suy giảm.
Đỗ Trần cau mày, hung hăng khịt mũi, chuyện gì đã xảy ra thế này? Rõ ràng chính mình đã làm độc khí tán đi, sao lại có nhiều người ngã xuống như vậy?
Tuyết Cơ dậm dậm chân: - Ai, vẫn còn chậm! Nếu sớm biết có băng độc xuất hiện, thiếp chàng hai người liên thủ kịp thời là có thể cứu được bọn họ.
Vẻ mặt nàng buồn bã cùng hối hận thương tiếc nhìn đám bình dân vừa ngã xuống, vội quay đầu nói: - Ngàn vạn lần không được dùng liên hoa thánh quang đấy, làm theo phương pháp thiếp nói, nhanh lên!
Đỗ Trần lại sửng sốt.: - Vì sao không được dùng thánh quang để cứu những người này?
Lão gia tử Ziege đích thân bay lên không trung, hét rống lên với giọng đầy phẫn nộ: - Đáng chết! Toàn đảo bước vào lệnh giới nghiêm! Tất cả các cao thủ am hiểu băng tuyết hệ trên đảo lập tức chạy tới tân quán ở giữa thành nghe ta chỉ huy!
Vừa nói xong, lão gia tử đã bay đến bên người Đỗ Trần, lớn tiếng la lên: - Francis, đừng nói cái gì, cũng đừng hỏi cái gì cả. Ngươi với Tuyết Cơ là hai cao thủ cực mạnh hệ băng tuyết, lập tức nghe ta…
Đỗ Trần khó hiểu gật đầu, nhưng lúc này Tuyết Cơ đã động thủ, chỉ thấy nàng chậm rãi bay lên không trung, hai tròng mắt nhắm lại, hai tay xếp lại như hoa dứa, trán phóng tầng tầng huyễn ảnh, trong nhất thời trông như thiên thủ tiên tử đang múa dưới ánh trăng, cùng trời đêm trăng sáng hòa làm một. Đột nhiên, Tuyết Cơ thiên thủ hợp nhất, nhẹ nhàng ấn xuống phía dưới, trong miệng nhẹ hô: - Băng Nguyệt Vũ.
- Ba…ba… Toàn bộ đường phố đều bị băng tuyết đông cứng. Công trình, cửa hàng, cây cối… kể cả những người đang hôn mê, tất cả đều bị băng sương bao phủ.
Ziege nhìn thoáng qua Tuyết Cơ hài lòng: - Tốt! Nếu ngươi đã biết biện pháp đối phó với băng độc vậy cùng lão nhân ta liên thủ. Francis, ngươi cũng lại đây, chúng ta ba người liên thủ đem cả tòa thành khu này đóng băng lại!
Dừng một chút, lão nhân thần sắc phức tạp nói: - Đấu khí có bao nhiêu dùng hết bấy nhiêu, đóng băng được càng nhiều càng tốt, không nên lưu thủ!
Sự tình quá khẩn cấp, Đỗ Trần cùng Tuyết Cơ trong lòng nghĩ đến bách tính, cũng không lưu ý đến vẻ mặt phức tạp của Ziege khi nói câu cuối, mà cũng không thể nghĩ ra được những lời này còn có một tầng ý tứ khác - các ngươi hai người siêu cường cao thủ, trước mắt làm hao bớt đấu khí đi, như vậy không ai còn có thể truy sát tam đệ nữa…
Ziege, Đỗ Trần, Tuyết Cơ, một người thập cấp hai người thập nhị cấp, toàn bộ đều là chuyên gia thủy hệ băng tuyết, ba người liên thủ rất nhanh đem toàn bộ khu bị độc khí tập kích đóng băng lại, một vạn hơn bình dân đang hôn mê cũng được đóng thành băng.
Thấy tình hình trước mắt là cả một thế giới băng tuyết, Ziege thở phào một hơi dài nhẹ nhõm, thân hình mệt mỏi ngã nhào xuống đất, lập tức có người nắm tay dìu hắn đứng dậy.
Đỗ Trần nghi hoặc nhìn băng sương kỳ cảnh, vội la lên: - Sư phụ, người không thể nghỉ ngơi được. Bất kể là ai đã hạ thủ, hung thủ tuyệt không thể trong một chút thời gian có thể từ đây chạy thoát ra ngàn dặm. Xin ngài nhanh thỉnh Seatle truy tung a!
Ziege sửng sốt, vô lực khoát khoát tay: - Ta cũng muốn dùng Seatle truy tung, nhưng nàng… bây giờ không động được.
Đỗ Trần khựng lại, lại nói: - Vậy Shera con gái của Seattle đâu? Tiểu gia hỏa kia cũng có năng lực truy tung trăm dặm chứ?
Ziege cười khổ: - Shera được ta tặng cho một vị lão bằng hữu rồi…
Đỗ Trần hung hăng vuốt vuốt chóp mũi, lão thiên a, hai đại truy tung cao thủ trên Đấu Thần đảo đều vắng mặt… Ngũ ca, hai Tyre thú đều không thể xuất thủ, ngươi dọc theo hải đảo tìm tòi cho ta. Chỉ cần phát hiện nhân vật dị thường nào, bất kể là ai cũng cuốn lấy hắn cho ta!
Đỗ Tư mặc dù so năng lực truy tung ra kém Tyre thú, nhưng lúc này năng lực "nhiệt tình" của hắn tổng thể so sánh cũng không kém nhiều lắm!
Ziege lại nói: - Francis, ta còn phải chỉ huy công tác cứu viện, ngươi cùng Tuyết Cơ đi nghỉ một chút, rồi xem qua hai hài tử như thế nào, Tuyết Cơ hiểu được chỗ lợi hại của băng độc, ngươi không hiểu chỗ nào cứ hỏi nàng đi!
Đỗ Trần gật đầu, tay dìu Tuyết Cơ thân thể suy yếu vì đấu khí hao tận hướng tân quán mà đi, tìm hai hài tử.
Dọc đường, Tuyết Cơ cười khổ giải thích: - Rất may vừa rồi chàng không vội dùng liên hoa thánh quang, nếu không… không biết đã làm chết bao nhiêu người a!
Đỗ Trần ngạc nhiên hỏi: - Thánh quang của ta làm sao mà hại người được? Nàng nói băng độc thực sự là cái gì?
Tuyết Cơ nhìn cảnh sắc đất trời băng tuyết phía trước một cái, mở miệng định nói, nhưng lại lắc đầu, tựa hồ như chẳng biết bắt đầu từ đâu lên tiếng. Một lúc lâu sau, nàng nhíu mày nói: - Nếu như đem một người vào trong trời đất băng tuyết, bắt phải chịu đựng gió tuyết… trong tình huống này sẽ phát sinh chuyện gì?
Đỗ Trần sững sờ: - Nếu không có đấu khí hộ thân, đương nhiên tính mạng từ từ suy kiệt, dẫn đến đông cứng mà chết cóng!
Tuyết Cơ gật đầu: - Thần Hoàng Prince bệ hạ đã từng nói "Năng lượng trong tự nhiên là một hằng số không đổi, có giảm ắt có tăng. Người bị đông chết trong băng tuyết cũng giống như vậy, sinh mệnh mặc dù rời khỏi thân thể hắn, nhưng trong thời gian ngắn cũng sẽ không tiêu tán. Nếu lúc này, có người dùng lực lượng thực vật hệ đem sinh mệnh lực này hấp thu thì sao?"
Đỗ Trần nhanh miệng trả lời: - Người này nhất định sẽ phát đạt. Cái kia chính là sinh mệnh lực thuần túy, hấp thu một cái bằng khổ tu nhiều năm!
Đột nhiên, Đỗ Trần ý thức được chuyện gì: - Ý tứ của nàng là…
- Đúng vậy! Tại thời đại anh hùng có người vận dụng nguyên lý này, khai sáng ra một loại bí pháp tên là Phong tuyết Kinh Ức, chính là dùng thủy hệ thay đổi đặc tính độ ấm, dùng thực vật hệ rút đi lực lượng sinh mệnh để thao khống sinh mạng đối thủ…
Đỗ Trần cả kinh nói: - Loại bí pháp này cũng quá ác độc, quả thực là hấp thu sinh mệnh người khác để gia tăng công lực cho chính mình a!
Tuyết Cơ lắc đầu: - Thần Hoàng nói qua, bí pháp không có thiện ác, chính tà chỉ ở tâm cảnh người sử dụng. Phong tuyết Kinh Ức chính là như thế… Lúc ban đầu, người sáng lập Phong tuyết Kinh Ức chỉ là dùng băng tuyết để kích thích tiềm năng thân thể, đồng thời hấp thu sinh mệnh lực từ trong thực vật để bảo vệ mình không bị băng tuyết đông chết. Như vậy, tu luyện giả có thể nội trong thời gian ngắn thu hoạch, thường là 10 năm, thậm chí hơn trăm năm mới có thể lấy xong lực lượng. Nhưng phương pháp này yêu cầu đối với người sử dụng cực kỳ hà khắc, nghe nói cả ngàn người luyện Phong tuyết Kinh Ức chỉ có một người có thể sống tới ngày bí pháp đại thành!
Đỗ Trần âm thầm đánh lưỡi, người nào muốn tu luyện bí pháp này a? Quả thực là điên rồi!
Tuyết Cơ lại nói: - Nhưng truyền nhân đời sau của Phong tuyết Kinh Ức ngại tính nguy hiểm của tông bí pháp này quá lớn, mới cải tạo một chút, biến nó thành bí pháp ác độc chuyên hấp thu sinh mệnh lực của người khác để tăng cường công lực của mình…
- Vụ nổ băng độc mới vừa rồi chính là một ứng dụng của Phong tuyết Kinh Ức. Người bị hại tiếng là trúng độc, nhưng kỳ thực là bị băng tuyết làm hại khiến sinh mệnh lực nhanh chóng biến mất. Nói cách khác, bọn họ cho dù cuối cùng bị hại chết bởi băng độc, đó cũng là bởi vì sinh mệnh lực bị hao hết, thọ chung mà chết. Cho nên liên hoa của huynh không có tác dụng gì, ngược lại còn có thể kích thích thân thể người bị hại, kích phát năng lượng bọn họ, khiến cho bọn họ chết nhanh hơn!
Đỗ Trần bất đắc dĩ gật đầu, cũng hiểu được cách Ziege cùng Tuyết Cơ vừa rồi mới là chính xác nhất - bây giờ tạm thời không có cách nào khôi phục tính mạng cho người bị hại, nhưng có thể đem bọn họ đi đóng băng, ngăng cản sinh mệnh lực tiếp tục tiêu tán.
- Ai, thật ra Phong tuyết Kinh Ức cũng không khó phá giải… Tuyết Cơ thở dài, Nếu có thể phát hiện trước, chỉ cần một cao thủ phong hệ cấp bậc tương ứng, hoặc là quân trận tinh duệ mấy ngàn người, đều có thể đem độc khí tiêu tán thành vô hình, đáng tiếc… chúng ta phát hiện quá muộn một chút!
Tuyết Cơ tự trách nói: - Bình dân bị vây trong bạo nổ hạch tâm vẫn đã hít vào một chút độc khí. Chỉ có thể đóng băng bọn họ, rồi nghĩ biện pháp cấp cứu! Nhưng Phong tuyết Kinh Ức công kích sinh mệnh lực, cho dù Thần Hoàng bệ hạ cũng không có cách nào nghịch thiên cải mệnh, đem người thọ chung biến thành người sống được a!
Đỗ Trần an ủi nói: - Chuyện này cũng khó mà trách được ai. Chúng ta cuối cùng có thể kịp thời áp chế được vụ nổ, đem độc khí hạn chế tại mấy khu hạch tâm cũng là khá rồi… nàng làm sao vậy?
Tuyết Cơ đột nhiên che miệng "Ai da" một tiếng: - Còn nhớ được quái nhân hôm trước chúng ta nhìn thấy trước cửa lão sư không? Lúc ấy thiếp còn không nhận ra, giờ nghĩ lại người đó chính là Phong tuyết Kinh Ức tu luyện giả. Nhưng bởi hắn không có cách nào khống chế điều khiển hai loại lực lượng băng sương cùng sinh mệnh bình hành, cho nên toàn thân hàn khí bức người, lúc nào cũng tản ra băng tuyết!
Đỗ Trần thần sắc nhất động: - Nói như vậy, kẻ hạ thủ chính là… Liên Hoa Bảo Giám