Ted hơi sửng sốt, bá phụ? Chẳng lẽ mình còn có người thân ở bên trong quân địch sao, chỉ thấy người đến bộ dạng chừng hai mươi tuổi, tóc vàng mắt xanh, dung mạo tuất lãng thật sự bình sinh ít thấy, nhưng trên người chỉ mặc một chiếc áo bào trắng, không giống một võ tướng lâm chiến!
"Là Francis hay là Đỗ Trần thần giả mạo Francis?" Chủ ý trong lòng Ted không nắm chắc.
Helen thấp giọng nói: - Cha, đây là Francis!
Không thể không nói trong cảm quan của Ted, hắn chỉ một lần nhìn thấy Francis trong địa lao ở Lanning, nhưng lúc đó Đỗ Trần che mặt, hai bên lại bận cứu Steve, căn bản không hiểu rõ đối phương, chỉ tính là gặp qua một lần. Trừ lần đó ra, Ted chỉ thấy vài lần Đỗ Trần thần giả mạo Francis.
Còn Helen lại không giống, nàng và Đỗ Trần thần và Francis đã qua lại nhiều lần, cho nên hôm nay vừa nhìn thấy người mới đến khí chất thân thiện, ngữ khí ôn hòa của người đến, liền biết là Francis đến.
Ted nhướng mày, quay đầu lại nhìn Thomas và mấy vị đương gia trên tường thành đốc chiến, duỗi thẳng mâu quát: - Đỗ công, ân tình ngày trước Ted ta tạ ơn tại đây, nhưng hôm nay ta ngươi ai vì chủ đó, chiến trận không có mắt, xin các hạ trở lại đi!
Đây chính là không định cho cơ hội để Đỗ Trần lôi kéo giao tình!
- Bá phụ Ted quả nhiên công tư rõ ràng!
Đỗ Trần mới vừa rồi sau khi cùng Liya nghiên cứu chiến giáp của Ted, trở về hậu doanh thay một trường bào thời đệ tử, lúc này mới thúc ngựa chắn trước trận tiền, chắp tay cười nói: - Lời của bá phụ có lý, chúng ta ai vì chủ nấy, trước trận không thể luận tình riêng tư! Chỉ là...
Đỗ Trần nhìn Helen, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên vui mừng gặp lại bạn học cũ, cả người nhìn qua đều rất đơn thuần, không chút quỷ quyệt nào: - Chỉ là ta và Helen cùng cầu học ở Đấu Thần đảo, hôm nay gặp nhau trước trận, mặc dù không thể nói chuyện cũ, nhưng không chào hỏi một tiếng thật sự là quá thất lễ rồi!
Helen cùng quay đầu nhìn lại Thomas đốc chiến, quát: - Francis, không cần nhiều lời. Khai chiến đi, chẳng lẽ người thành Duerkesi chỉ biết nói lời thừa thãi sao?
Đỗ Trần buồn bã thở dài, tiếc hận nói: - Được rồi, ta hiểu rõ rồi. Trước trận đích xác không phải là chỗ nhắc lại chuyện cũ! Vậy câu cuối cùng - thay mặt Đỗ Trần thần của ta thăm hỏi hai vị bằng hữu cũ tướng quân Ted và tiểu thư Helen! Khai… khai chiến đi!
Đỗ Trần thở dài lắc lắc đầu, tựa hồ đang trào phúng nữ thần vận mệnh trêu đùa, không ngờ cùng bằng hữu cũ khai chiến, thực sự là vận mệnh vô thường!
Đi về phía sau vài bước, Đỗ Trần tựa hồ nhớ tới cái gì, đột nhiên quay đầu lại hơi chút lúng túng cười nói: - Tiểu thư Helen, sau hôm nay e rằng chúng ta không có cơ hội nói chuyện nữa, vậy Francis thay huynh trưởng Steve hỏi thăm nàng, đáng tiếc đại ca không ở đây... ài!
Nói rồi, Đỗ Trần từ bên người Đỗ Đức thúc ngựa trở về doanh, hai ngựa lướt qua, dùng bí pháp truyền âm: - Đỗ Đức, đánh thẳng tay cho ta! Ta cho con bỏ hết hạn chế - con có thể bất kể thương vong, nhưng phải trong một khắc ép những quân địch này vào tuyệt lộ, đồng thời phái Adams và Ariza mai phục trái phải, không cho Thomas cơ hội phái viện binh tiếp ứng!
Đỗ Đức cười nhạt, nói một câu kỳ lạ khó hiểu: - Nghĩa phụ... quả thực độc ác!
Đỗ Trần vô tội nháy mắt: - Hai quân giao chiến, ta cho con bức quân địch tới tuyệt lộ là rất độc ác sao?
Đỗ Đức trầm mặc chốc lát, âm thanh truyền tới bóng lưng của Đỗ Trần, là một câu nói càng mơ hồ khó hiểu hơn: - Có thể phục vụ dưới trướng của nghĩa phụ... là may mắn của Đỗ Đức!
Nói rồi, Đỗ Đức liếc mắt thương xót nhìn Ted ở phái đối diện một cái, ánh mắt đột nhiên thiên huyết vô tình, thiết diệt hắc giáp, trương kích nhấc lên: - Đại soái thành Duerkesi, Đỗ Đức lâm trận! Tiền phong doanh, Thiết Bích Lôi Đình trận, nơi Tuyết Liên chiến kỳ chỉ đến, tấc cỏ cũng không lưu lại!
- Tuyết Liên chỉ tới, cỏ cũng chẳng còn! "Rầm, rầm, rầm!" Một vạn thua nhân thành Duerkesi nện mạnh lên ngực, vạn thú gầm vang!
"Đùng đoàng!" Tiếng sét đánh đột nhiên không dứt bên tai, trong trận bay lên vô số Tuyết Liên chiến kỳ, trên không mây điện dày đặc, quân trận vốn không có hình dạng của Đỗ Đức đột nhiên biến ảo, trọng giáp bộ binh hậu quân nhanh chóng hợp lại thành một hàng thẳng tắp, thiết kỵ tiền quân lại bày ra chữ nhất, trên cao nhìn xuống, cả đại trận biến thành một chữ T chỉnh tề!
- Kỵ binh tiên phong, Lôi Điện Thiên Tỏa!
Theo một tiếng quát ra lệnh của Đỗ Đức, kỵ binh bày chữ nhất phóng ngựa vọt tới phía trước, trường mâu chỉ tới, thế như lôi đình vạn quân đánh thẳng vào trận của Ted!
Nhưng theo bọn họ đẩy tới, trên người những kỵ binh trào ra một tầng lôi quang thanh tử sắc, lôi quang này liên miên bất giác, trong khoảnh khắc tràn tới phía sau trên người mỗi bộ binh thành Duerkesi, cả trận thế chữ T , bỗng đến trước mặt Ted.
Trong mắt Ted tinh quang lóe lên: - Quả nhiên là Lôi Đình Thiết Bích trong Thiên Nguyên Sát trận! Toàn quân nghe lệnh, Tinh Mang!
Đại trận vốn giống như thất tình bắc đẩu đóng binh tại bảy chỗ, hợp thành bảy ngôi sao nhỏ, sau một tiếng ra lệnh của Ted, binh sĩ trên bảy ngôi sao nhỏ giống như tinh quang phóng ra, cả đại trận... đột nhiên tán loạt không có quy luật, hơn nữa khe hở giữa các binh sĩ là rất lớn!
Thomas trên tường thành nhíu mày, thầm nhủ, đại quân Đỗ Đức tràn tới nơi rồi, ngươi còn phân tán binh sĩ là muốn chết sao?
Đang suy nghĩ, hai quân đã xô vào cùng một chỗ, vừa mới giao thủ, đầu vũ khí của binh sĩ Kinh Ức Cốc vừa mới tiếp xúc, lôi điện trên người binh sĩ Đỗ thành liền thông qua đầu vũ khí truyền tới trên người binh sĩ Kinh Ức Cốc, theo đó liên tiếp cái sau theo cái trước truyền đến, trong khoảnh khắc, trên người tất cả binh sĩ của Kinh Ức Cốc đều bị lôi điện truyền vào một lần!
Thomas ngạc nhiên kinh hãi, giật mình thầm nghĩ, đáng chết, Ted phân tán binh sĩ là vì né tránh sóng lôi điện thứ nhất, lôi điện truyền dẫn tiêu hao cực lớn, hắn phân tán binh sĩ, chính là gia tăng khoảng cách truyền dẫn, sức mạnh tiêu hao càng lớn...
Như vậy lôi điện phân tán đến mỗi binh sĩ liền không đủ tạo thành vết thương chí mạng, nhiều nhất là tước bớt một chút sức chiến đấu của bọn họ!
Thomas nghĩ đến chính là như thế, nhưng có chỗ hắn không nghĩ đến!
Bởi vì khe hở giữa binh sĩ quân trận của Ted rất lớn, kỵ binh tiên phong của Đỗ Đức rất dễ dàng đánh sâu vào đại trận quân địch, nếu nhìn ngược lại… những kỵ binh này không phải chính là bằng với việc hãm nhập vào trong vòng vây của quân sĩ địch rồi sao?
Đỗ Đức ở bên trong trận nhìn thấy trong mắt tinh quang lóe lên, nhưng cũng than: - Quân địch thành lập quân đội không lâu, vẫn không thể phát động đỉnh cao của Thất Tinh Diệu Trận, đáng tiếc... kỵ binh tiền doanh, Tiềm Sơn, hậu quân vững bước, Hỏa Lân!
Kỵ binh vốn lâm vào vòng vây của quân địch, đột nhiên mang theo cả tọa kỵ biến mất tại chỗ, nhưng đất bùn dưới đất dũng động, những kỵ binh từ dưới đất vọt tới phía sau của quân Kinh Ức, quay đầu ngựa lại, ầm ầm trùng sát!
Cùng lúc đó, lôi điện bộ binh hậu doanh của Đỗ quân biến thành hỏa quang, cũng lao vào quân trận của Ted, trước có hỏa diễm bộ binh, sau có lôi đình kỵ binh, Ted… bị vây ngược trở lại rồi!
Ted nghiến chặt răng: - Nếu cho ta ba tháng luyện thành Thất Tinh Diệu trận… ài, đáng tiếc chỉ có luyện binh một đêm!
Hắn quát lên: - Các huynh đệ, cha mẹ người thân của các ngươi ở ngay trong thành nhìn đó, vì bọn họ, giết!
Hai quân cuốn vào một chỗ, quá trình chiến tranh không có chút hồi hộp, Ted chỉ huy quân sĩ tiến lui vướng víu vô cùng, căn bản không theo kịp mệnh lệnh của hắn. Ngược lại Đỗ Đức chỉ huy quân sĩ như sử dụng tay chân, mỗi đạo mệnh lệnh truyền xuống, cơ hồ lời còn chưa dứt, các binh sĩ đã làm ra phản ứng tương đương...
Vậy kết quả còn có cái gì hồi hộp chờ đợi nữa?
Không phải là Thất Tinh Diệu trận đánh không lại Thiên Nguyên Sát trận, Vẫn Thần tam đại bí trận chỉ xếp sau Sư Hoàng Gào Thét há là trò đùa? Chỉ là Ted có lòng bày trần giết địch, nhưng những tân binh… không để cho mặt mũi!
Đỗ Trần ở xa xa nhìn cười tủm tỉm, Liya tiến lại gần bên người hắn, cười hòi: - Chiến quả như thế nào!
- Ngươi nhất định không nghĩ đến được! Đỗ Trần nhướng mày lên: - Ta trước đó cũng không ngờ sẽ như thế này! Đỗ Đức hiện tại đã chiếm được thượng phong tuyệt đối đem Ted vây chặt ở giữa, mà tới giờ binh sĩ Kinh Ức Cốc đã hao tổn trên ba nghìn người, còn lại cũng không thành quân nữa, chỉ còn đợi bị giết, mà quân đội của ta… chỉ chết trận không tới hai trăm người!
Hai trăm với ba ngàn, đây chính là hai bên cùng vận dụng một vạn binh sĩ như nhau, quang minh chính đại giao phong! Toàn bộ quá trình không tồn tại bất kỳ mưu kế và cái gì ngoài ý muốn, chính là chiến đấu "cứng đối cứng"!
Liya bĩu muôi: - Hai trăm đối với ba ngàn rất đáng kinh ngạc sao! Nhìn một cái là biết ngươi chính là tên ngốc quân sự!
Đương kim thế gian dám chửi Đỗ Trần ngu ngốc, còn làm Đỗ Trần mỉm cười lắng nghe, chỉ có một mình Liya mà thôi!
- Sao nào? Chính diện giao phong so tỉ lệ tổn thất cách xa như thế không nằm ngoài ý liệu của ngươi?
Liya giống như một cô gái nhỏ ngồi xổm xuống cắn ô mai, ngắc ngứ nói: - Quân trận mặc dù có thiên biến vạn hóa, nhưng mục đích tất cả quân trận sinh ra chỉ có một câu, vì muốn lực sát thương lớn nhất và lực phòng ngự mạnh nhất! Ngươi nhìn quân trận của Đỗ Đức... này ngươi đi làm gì? Nghe người ta nói xong đã, khó lắm mới có cơ hội dạy dỗ ngươi...
Lúc này binh sĩ Kinh Ức Cốc đã bị giết tới vỡ gan, không thể nói sĩ khí gì nữa, nhìn hình dạng không lâu nữa toàn quân sẽ bị tiêu diệt! Ted nhìn thấy tình hình này, ảm đạm than: - Có lòng giết địch, không sức xoay trời!
Helen bên người hắn đã mang vết thương, nhưng vẫn cười thản nhiên: - Hôm nay Thomas thấy chết không cứu, đường lui lại bị Ariza và Adams lấp kín... Có thể cùng phụ thân chết ở trên sa trường, Helen cũng không nuối tiếc!
Nhưng Susan nhỏ giọng nói: - Chủ nhân, Francis…
Trong mắt Ted ánh nộ lóe lên, mắng: - Trận tiền chiến bại, há có thể đầu hàng cầu sống, Ted ta mặc dù nhiều lần bị bắt nhưng Susan ngươi đã thấy ta quỳ gối xin hàng chưa?
Helen bình tĩnh thở dài: - Trốn chạy gần hai mươi năm, Helen cũng đã mệt mỏi rồi, ngươi xuống lòng đất chạy đi! Ta tiếp phụ thân đi đoạn đường cuối cùng này!
- Không phải, không phải! Susan vội la lên: - Là ta nói Francis tới rồi, hơn nữa hắn ra lệnh cho quân đội của hắn tản ra, chỉ vây quanh, không giết người!
Ted sửng sốt, ngẩng đầu nhìn, quân địch quả nhiên đã đình chỉ tất cả hành động quân sự, chỉ tầng tầng vây quanh bại quân của mình mà thôi, mà Đỗ Trần vẻ mặt không đành lòng, đang thúc chiến mã chậm rãi tới, bộ dạng đại thiện nhân giống như nhớ giao tình cũ, thương trời tiếc người! Liên Hoa Bảo Giám