Liên Hoa Bảo Giám

Chương 5: Cưỡng Gian Thánh Khí





Lợi dụng lúc Ariza không để ý, Đỗ Trần đút thánh khí vào túi, quay người tán thưởng: 
"Ariza, hôm nay ngươi làm không tồi, tí về cho ngươi ăn hai cái vú trâu."

"He he, có hai cái vú trâu ăn rồi!" - Ariza tuy mặt mũi sưng phồng, trên người đầy vết thương do giao đấu, nhưng hắn không để ý, lại còn cao hứng nhảy choi choi, như đứa trẻ được quà.

Ngay lúc đó bông hoa sen đầu tiên trên mông Đỗ Trần có động tĩnh, thân hoa run run, cánh hoa từ từ xòe ra.

Đó là phần thưởng của việc hắn cứu hai lão già. Liên Hoa Bảo Giám lại tiến bộ rồi.

Trừ nhụy hoa, hiện tại đóa hoa đầu tiên cánh đã nở trọn vẹn.

Chờ đến lúc nhụy hoa cũng nở ra, Đỗ Trần có thể nói là tu luyện thành công cảnh giới đầu tiên của Bảo Giám.

Cảm thấy mông đít biến hóa, trong lòng Đỗ Trần tràn trề hạnh phúc, hắn đưa tay ra, dùng nụ cười thân thiện nhất nói: 
"Hai vị lão nhân gia, các vị không phải sợ nữa, ta đã đuổi bọn chúng đi rồi."

Vừa rồi vợ chồng lão già đã chứng kiến từ đầu đến cuối, đã nghe thấy từ đầu đến cuối, bọn họ nắm lấy tay Đỗ Trần, khom người cúi chào: 
"Thánh huy đấu thần hậu duệ tôn quí, sự cao quý của ngài cũng bằng với tổ tiên của ngài là Shigeru rồi."

Bọn họ thành khẩn cảm tạ, nhưng ánh mắt nhìn Đỗ Trần có chút nghi vấn.

Nghe nói Francis là một tên ngốc cơ mà? Nhưng thiếu niên tóc vàng trước mắt chắc chắn không phải là ngốc. Hơn nữa nhìn nụ cười thân thiết của hắn, khuôn mặt anh tuấn, rõ ràng là một thiếu niên quý tộc tâm địa thiện lương.

"Các vị quá khen rồi, ta chỉ là một người bình thường, chẳng qua là không chịu nổi bọn quý tộc bại hoại thôi."

Đỗ Trần sờ sờ quả cầu kim loại trong túi, trong lòng cũng sốt ruột rồi, hắn vẫn còn chưa nhìn kỹ món thánh khí này, làm gì có công phu tán nhảm với lão già này?

Hắn cười: 
"Hai vị mau về nhà đi, ta phải đi mấy chỗ nữa, xem có người nào cần ta giúp đỡ không."

"Đấu thần bảo hộ, Francis, ngài đúng là một người tốt!"

Đỗ Trần rút một viên trân châu trong túi ra đưa cho hai người: 
"Sau này nếu có phiền phức gì thì mang cái này đến hoa viên St. Kain tìm ta, ta nhất định sẽ giúp các người."

Làm việc tốt a, phải như nước chảy không ngừng, đầu tư dài hạn. Lão già này, bà già này nhìn cái biết ngay nhất định là tầng lớp dân nghèo nhất ở thành St. John, không ít lần bị bắt nạt, sau này nhất định cho Đỗ Trần nhiều cơ hội làm việc thiện.

"Được rồi, Ariza, chúng ta đi thôi."

Lúc này đã là xế chiều, ánh hoàng hôn phía sau lưng Đỗ Trần hắt xuống con hẻm nhỏ, khiến hình ảnh hắn trong mắt hai lão già càng cao lớn vô cùng, quả là sáng chói như vị đấu thần trong truyền thuyết.

Lúc này lão già nghẹn ngào: 
"Thiếu gia Francis, lão nhất định sẽ nói với tất cả mọi người, ngài không phải là thằng ngốc ở thành St. John, ngài là sự cao quý của thành St. John."

Sự cao quý của thành St. John? Biệt hiệu này không tồi. Đỗ Trần nhảy lên lưng Ariza.

Trộm nhìn quả cầu kim loại trong túi, chỉ thấy nó to bằng quả trứng gà, màu xanh sẫm, vỏ là nhiều khối kim loại xếp dày đặc lên nhau, trên đó còn có một lỗ nhỏ.

Nhìn thế nào Đỗ Trần cũng cảm giác thứ này như có linh tính, một cảm giác kỳ lạ truyền tới hấp dẫn hắn.

Đây là thánh khí ở thế giới đấu thần rồi, Đỗ Trần đập vào vai Ariza, nói: 
"Về nhà, đi tìm đại ca ta."

.......

Vào đến trang viên, đúng lúc Steven đang chuẩn bị tham gia tửu yến, lại bị Đỗ Trần giữ lại ở cửa.

"Cái gì? Đệ muốn hiểu chi tiết về đấu thần thánh khí à?" - Steven kinh ngạc nhìn Đỗ Trần - "Được rồi, để ta nói ngắn gọn một chút."

Steven gỡ dây chuyền trên cổ, trên đó cũng có một quả cầu nhỏ, giống với cái của Kaman, nhưng bề mặt nó không nhẵn mà có nhiều hoa văn, thêm vào đó, trên quả cầu còn có nhiều lỗ nhỏ.

Trừ những điều đó, quả cầu của Kaman màu xanh sẫm, còn của Steven đỏ như lửa.

Steve bảo Đỗ Trần chú ý xem, chỉ thấy tay hắn phát ra hỏa quang, ngọn lừa thuần thanh, nhiệt độ hiển nhiên không thấp. Hắn một tay cầm quả cầu, một tay nhanh nhẹn đưa ngọn lửa tới gần.

Đỗ Trần chăm chú nhìn, chỉ thấy ngọn lửa thuận theo những lỗ nhỏ trên quả cầu tiến vào bên trong. Chớp mắt, quả cầu phát ra ánh sáng mạnh mẽ, rồi như một tổ hợp máy móc, biến thành một bộ găng sắt đỏ như lửa, đeo vào hai tay Steven.

"Đây là thánh khí của ta, hộ thủ của Shigeru. Nó là một bộ phận trong chiến giáp của tổ tiên chúng ta."

Nói xong Steven hét một tiếng: 
"Lưu Tinh Hỏa Diễm!"

Hắn đấm hai tay vào khoảng không, hai luồng lửa từ hai tay bắn ra, liền vỡ thành nhiều điểm nhỏ, như lưu lưu tinh phi tới một tảng đá.

"Ầm!" một tiếng, tảng đá vỡ vụn.

"Đó là uy lực kết hợp giữa thánh khí và đấu khí. Tuy nhiên thánh khí cũng có đẳng cấp, đẳng cấp của nó tương đương với đấu khí, chịu sự hạn chế của đấu khí. Đại ca như ta là hoàng y ma đấu sĩ cấp ba, còn cái này là thánh khí cấp năm, vì thế thực lực của ta làm giảm sự phát huy của thánh khí, chỉ có thể khiến nó phát huy thực lực của thánh khí cấp ba. Nhưng ngược lại, thánh khí không hạn chế đấu thần, đấu thần cấp mười dùng thánh khí cấp năm, vẫn có thể phát ra đấu khí cấp mười, nhưng mà nhận được trợ giúp từ đấu khí ít đi nhiều."

Steven thu hồi hỏa diễm trên đôi găng, đôi găng tay sắt đó biến lại thành quả cầu, hắn đeo lên cổ: 
"Được rồi, những vấn đề cơ bản ta đá nói cho đệ rồi, ta đi tham gia tửu yến đây."

"Đại ca thân yêu xin chờ một chút." - Đỗ Trần cản Steven lại, sờ sờ túi quần rồi hỏi - "Đại ca, thánh khí của đại ca lúc nào cũng đeo trên cổ à?"

"Đúng thế, thánh khí đương nhiên lúc nào cũng phải mang trong người. Bởi vì đấu thần lúc nào cũng có thể phải chiến đấu, trong người không có thánh khí, còn gọi gì là đấu thần?"

"Vậy huynh không sợ rơi mất sao?"

"Hắc hắc, không sợ, bởi vì hộ thủ của Shigeru đã nhận ta làm chủ rồi."

"Thánh khí cũng biết nhận chủ?"

"Đúng!" - Steven giải thích - "Thánh khí là thứ có linh tính, có thể tự mình chọn chủ nhân thích hợp, hơn nữa sau khi nó nhận chủ, nó sẽ hình thành một sự liên hệ kỳ diệu với chủ nhân. Một khi ta phát hiện thánh khí bị mất, dựa vào sự liên hệ đó có thể tìm nó về. Vì thế, lúc nào cũng mang thánh khí theo người tuy có chút nguy hiểm, nhưng không lo bị mất."

Tim Đỗ Trần đập thình thịch: 
"Đại ca, có biện pháp nào cắt đứt liên hệ giữa thánh khí và chủ nhân không?"

"Có, bảo thánh khí nhận người khác làm chủ là được rồi."

"Vậy làm sao mới bảo thánh khí nhận chủ được."

"Đệ đệ, ngươi hỏi cái đó làm gì?" - Steve nhìn mặt Đỗ Trần, cười nói - "Bảo thánh khí nhận chủ là một việc phức tạp, hơn nữa còn rất khó khăn. Cách trực tiếp nhất là dùng đấu khí mạnh hơn hẳn đẳng cấp thánh khí, ép nó phải mở ra... Ừm, ngươi có thể coi như, thánh khí là một vị thiếu nữ trinh khiết, ngươi không lấy được tâm của nàng, thì có thể cưỡng gian để lấy được người của nàng."

"Đại ca, ngươi quả là lưu manh."

"Khục, ta gọi cái đó là phong lưu, thôi bái bai, ta phải đi tham gia tửu yến." 
Steven bước ra khỏi hoa viên, không quay đầu vẫy tay chào Đỗ Trần: 
"Đọc nhiều sách vào, đừng có lúc nào cũng nghĩ đi cưỡng gian thánh khí, chuyện đấy ngươi không làm được đâu, phụ thân là huyền vũ đấu thần cấp tám, nhưng đấu khí cấp tám cũng chỉ có thể cưỡng gian nhị cấp thánh khí thôi."

Sau khi Steven đi, Đỗ Trần vội lấy quả cầu kim loại trong túi ra.

"Kaman thiếu gia, ngươi lại gây phiền phức cho ta rồi." - Đỗ Trần xem xét quả cầu kim loại trong lòng bàn tay, thầm tính, trả nó về chắc chắn không được rồi, làm gì có ăn trộm nào lại đi trả đồ?

Nhưng không trả lại, Kaman và thánh khí có liên hệ, một khi phát hiện thánh khí bị mất, sớm muộn cũng tìm ra Đỗ Trần.

Vừa rồi Đỗ Trần còn nghĩ sẽ ép thánh khí nhận chủ, nhưng sau khi nghe Steven nói, ý tưởng đó của hắn đã tan tành, đấu khí cấp tám mới có thể bức thánh khí cấp hai nhận chủ, Đỗ Trần cả đấu khí cấp một còn chưa có.

Cũng tại thằng Kaman không cẩn thận, làm sao lại không tự giữ được thánh khí khiến hắn gặp phiền phức.

Tay cầm quả cầu kim loại, những ngón tay của Đỗ Trần đột nhiên ngứa ngáy.

Chẳng có cách nào, hắn sinh ra là ăn trộm, kẻ dâm đãng thấy thiếu nữ khỏa thân không động lòng sao? Biệt hiệu Vô Tỏa Bất Khai của Đỗ Trần, thấy mấy cái lỗ trên quả cầu kim loại lại không muốn chọc ngoáy à?

Rất nhanh sau đó, Đỗ Trần không chịu nổi cảm giác ngứa trên ngón tay, hắn nhìn ngó bốn phía, rồi chạy đến bên dưới một giàn hoa.

Hóa ra giàn hoa này dùng lưới sắt để đỡ, các loại sắt nhỏ có, to có, thẳng có, cong có.

Nhìn thứ này, Đỗ Trần cảm giác như gặp lại bạn cũ lâu năm.

Động tay động chân mấy phút, Đỗ Trần uốn các mẩu sắt thành các hình khác nhau rồi giắt vào bên hông.

"Ai, móc cậy cửa, chìa khóa vạn năng, kìm công lực... Trời ơi, các lão bằng hữu đều không có, chỉ đành dùng mấy thứ đồng nát sắt vụn này vậy, mẹ nó, cho ta một cái kẹo cao su cũng được."

Đỗ Trần tuyệt đối không phải muốn ăn kẹo cao su, nhưng cao thủ phá khóa chân chính trên địa cầu, dùng một miếng kẹo cao su có thể mở những ổ khóa cực kỳ phức tạp.

Và Đỗ Trần, chính là cái loại cao thủ chân chính đó.

Quan sát tử tế, trên quả cầu kim loại có bốn lỗ nhỏ, năm ngón tay khéo léo của Đỗ Trần điều khiển một que sắt, tay kia giữ quả cầu, từ từ đưa que sắt tiến vào trong lỗ.
Liên Hoa Bảo Giám

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.