Liên Hoa Bảo Giám

Chương 507: Di chiếu của Thần Hoàng




Ban mai, ánh mặt trời buổi sớm chiếu lên đại tam giác hải vực, trong nước biển ở bốn phía Đấu Thần đảo tràn ngập mùi máu tanh, nước biển trong xanh dưới ánh mặt trời cũng lộ ra chút sắc đỏ chói mắt, một cỗ thi thể quắt queo từ trên mặt biển trôi tới tựa hồ đang tuyên cáo sự thảm liệt của trận chiến đêm qua.

Đêm qua có hai chiến khu lớn thất thủ, để Lôi Pháo có cơ hội khai hỏa. Mặc dù hai phát pháo này không mang tới thương tổn trí mạng cho Đấu Thần đảo, sau đó viện quân cũng không cho bọn chúng cơ hội khai pháo lần nữa, nhưng binh sĩ phụ trách đối phó với hai Lôi Pháo này cũng đã bị tổn thất thảm trọng, cơ hồ đều trong nháy mặt bị hấp lực mạnh mẽ của Lôi Pháo ép thành khô quắt.

Hiện giờ thuyền của giáo đình đang tìm kiếm thu hồi những thi thể ven biển, chuẩn bị đưa bọn họ trở về Đấu Thần đảo, an táng bằng phương thức dùng cho những anh hùng vô danh. Nhìn sơ qua, trên bờ biển Đấu Thần đảo đã đặt không dưới ba ngàn cỗ thi thể khô héo, còn Giáo hoàng và quốc quân các nước đang chậm bước đi giữa đống thi thể, mặt đầy thương tiếc và đau buồn.

Samar đưa tay chỉ thi thể, nặng nề nói:
- Anh hùng! Bọn họ đều là những anh hùng vì bảo vệ Đấu Thần đảo mà chiến tử, phải có được sự tôn trọng xứng đáng! 

Lập tức có người tiếp lời:
- Chí tôn Thần Hoàng bệ hạ, sự từ bi của ngài làm ta cảm động, sẽ như mong muốn của ngài, tất cả bọn họ sẽ được an táng trọng hậu! 

Hoàng bào của Samar khẽ rung lên, đi tới một đống thi thể phía trước, theo phong tục đưa tay bỏ vương miệng Thần Hoàng khỏi đỉnh đầu, chậm rãi vỗ về:
- Chư vị còn đang trách ta hôm qua không thông tri cho các vị biết mối nguy hiểm của Đấu Thần đảo, làm các vị không kịp rời khỏi hiểm cảnh sao? 

- Ài, Bệ hạ nói gì đó, nếu là ngài nói trước cho chúng ta, vậy chẳng phải là rò rỉ tin tức, cho Xích Quân thời gian chuẩn bị sao? Quyết định sáng suốt của ngài, tuyệt đối là quyết định chính xác nhất! 

Samar đã hoàn thành nghi lễ đăng cơ, là Chí Tôn Thần Hoàng, thiên hạ đệ nhất nhân. Quốc quân các nước cho dù trong lòng bất mãn, nhưng trên miệng cũng phải thành thành thật thật nói những lời khách khí.

Samar lại đội vương miệng Thần Hoàng lên đầu, cười ảm đạm.
- Chư vị không trách là tốt rồi, hiện giờ là thời buổi rối ren, cũng là lúc anh hùng dụng võ, sau này khi đối chiến với Xích Quân, đối chiến với Ma tộc... còn mong các vị đồng tâm hiệp lực! 

Nói xong, Samar đưa mặt nhìn con đường lớn núi xương biển máu trước mắt, trong lòng hận không thể điên cuồng hét lên một tiếng.

Bặc thần, ngươi sai rồi! Samar ta chẳng những qua được kiếp nạn này, hơn nữa đang tiếp đến sánh với công tích của Prince! Hừ, mặc dù con đường phía trước còn gian nan, mặc dù đêm qua Francis mật báo Margaret đã đầu nhập Xích Quân, mặc dù Ma tộc sắp phản công nhân loại, nhưng Samar ngay cả tử kiếp trong số mệnh cũng có thể vượt qua, vậy ta còn có gì không thể chống trời mà làm!

Giờ phút này, sự tự tin của Samar đã bành trướng tới cực điểm!

Lúc này Ferdinand rảo bước tới, muốn thấp giọng báo cáo tình hình, nhưng Samar xua tay:
- Không cần phải che giấu, nói, hãy lớn tiếng nói ra, để các vị quốc quân nghe đêm qua chúng ta đã đánh thắng một chiến dịch thảm liệt nhường nào, đánh thắng được một đối thủ cường đại nhường nào! 

Ferdinand sửng sốt, lớn tiếng nói:
- Đêm qua, Chí Tôn Thần Hoàng bệ hạ đã bày mưu tính kế, giết chết tứ tôn Xích Quân, ép đám Lôi Minh và ngũ tôn khác hoảng hốt chạy trốn! Còn Thánh Chiến Đấu Thần của giáo đình bên phe ta trận vong, nghị trưởng liên minh Bairu tới nay vẫn hôn mê bất tỉnh, binh sĩ tổn thất quá ba vạn... 

Tựa như trong lòng còn chảy máu, Ferdinand làm trái lương tâm của Tử Huyết Nhân vỗ mông ngựa:
- Bệ hạ, nhớ năm đó dưới sự 13 lôi pháo liên thủ, Ma chủ Bowness cùng năm trăm vạn binh tinh nhuệ của Ma tộc không tránh được vận mệnh diệt vong. Mà ngài, lại không tiếc trả giá đánh bại sự liên thủ công kích của Xích Quân Cửu Tôn, quả thực là một vị hùng chủ ngàn năm mới có! 

Giáo hoàng nghe được, trong lòng cười lớn không thôi, nhưng trên mặt chỉ khẽ mỉm cười, vẫn không quên nhắc tới công lao của Đỗ Trần:
- Ài, kỳ thực đêm qua cũng nhờ có Đỗ Trần thần giáo, chư vị quốc quân xin hãy nhớ kỹ, đêm qua Đỗ Trần thần giáo tổn thất cực kỳ thảm trọng, tất cả cao thủ của một chiến khu toàn quân bị tiêu diệt, ngoài ra hai vị trưởng quan chiến khu khác còn đang đuổi theo Margaret, tới giờ vẫn chưa có tin tức truyền về... bản thân Francis, càng hao tổn hư thoát tới mức phải bế quan dưỡng thương, tất cả đều là vì cứu tính mạng của các vị quốc quân đó! 

Tức thì lại là một chuỗi lời ca ngợi như nước triều, bất quá bọn họ nhớ được mấy phần tốt của Đỗ Trần, e rằng chỉ có trời mới biết...

Samar ra hiệu mọi người yên tĩnh, bởi vì lúc này thi thể của Thánh Chiến Đấu Thần đã đưa tới, Thánh Chiến Đấu Thần đáng thương nhiều năm vẫn mang mũ giáp, Đỗ Trần chưa từng nhìn thấy dung mạo chân chính của hắn, mà đêm qua hắn đã bị Lôi Pháo hút thành một cái xác khô rồi, lúc này chỉ còn lại một khung xương, càng không thể nào nhận ra dung mạo, đối với Đỗ Trần mà nói, Thánh Chiến Đấu Thần quả thật là sống hồ đồ, chết oan ức!
Samar cúi người xuống, khẽ vuốt lên thi thể của bộ hạ lâu năm, nước mắt rơi xuống, các quốc quân tất nhiên cũng lại lên tiếng a dua nịnh nọt:

- Bệ hạ từ bi! 

- Có thể tử trung với lãnh tụ như Chí Tôn Thần Hoàng, Thánh Chiến Đấu Thần chết cũng nhắm mắt được rồi... 

- Thánh Chiến Đầu Thần, lão bằng hữu của ta, ngươi đi bình an! 

Mỗi người hoặc đang nịnh hót hoặc đang thương cảm. Đột nhiên, người Giáo hoàng cứng lên, ngã trên thi thể của Thánh Chiến Đấu Thần, trong miệng còn lầm bẩm một câu:
- Bốc thần, ngươi đã đúng, ta sai rồi, Samar ta thật... 

Các quốc quân đều sửng sốt, nhưng Samar IX vẫn không hề nhúc nhích, vẫn nằm lên thi thể của thuộc hạ.

Ferdinand tiến lên vỗ vỗ Samar, thần sắc liền cuồng biến:
- Bệ hạ... chết rồi? 

Giáo hoàng chết rồi! Hơn nữa lại chết một cách mù mờ, không hề có chút dấu hiệu gì, cũng không ai tra ra nguyên nhân!

Lúc này Đỗ Trần đã tiêu hóa hoàn toàn sức mạnh của quẻ thứ bảy, có được Bất Diệt Kim Thân. Sau khi nghe được tin tức Giáo hoàng chết, hắn và Liya nhìn nhau, đồng thời cười khổ:
- Loạn rồi, thiên hạ bắt đầu loạn rồi... 

Đúng vậy, Giáo hoàng đột nhiên tử vong tại ngày đăng cơ, sự kiện chấn động này mở ra loạn thế quy mô lớn nhất trên lịch sử Vẫn Thần, trong thời gian ngắn ngủi hai tháng, thế cục thiên hạ phong vân đột biến, loạn cục đã nằm ngoài phạm vi khống chế của bất kỳ ai!

Đầu tiên là Xích Quân, sau khi bọn chúng thất bại ở Đấu Thần đảo đột nhiên biệt tăm tung tích, chưa hề xuất hiện lại. Còn tin tức Margaret đầu nhập Xích Quân truyền ra, liền có ngươi phẫn nộ, tập kết hàng vạn đại quân công kích Thấm Thủy hồ, nhưng thám tử của đại quân sau khi thâm nhập vào Thấm Thủy Hồ mới phát hiện, nơi này sớm đã người đi - nhà trống, không thấy một bóng người!

Tiếp đó, gia tộc St. Barton trong Vẫn Thần ngũ gia đột nhiên chia cắt, nội tình không ai được biết, có điều tam đại lục đồn rằng, là do một diện thủ phi thường anh tuấn của Susanna. Hơn nữa dưới sự xúi giục và giúp đỡ của tên diệt thủ này, Susanna phát động chính biến, giết chết gia chủ Long Barton! Một trong gia chủ của ngũ gia bị giết, bốn gia chủ khác lập tức thịnh nộ, liên thủ xuất binh tiêu diệt Susanna, nhưng ả hồ ly lẳng lơ này không biết đã dùng biện pháp gì, đem lực lượng nòng cốt của gia tộc St. Barton chuyển đi, không ai biết bọn họ đi đâu...

Nhưng không lâu sau, khi quân chủ lực của Vẫn Thần ngũ gia và tinh nhuệ của giáo đinh còn đang truy sát Susanna ở đại lục Einstein, con hồ ly này đột nhiên dẫn người xuất hiện ở phương nam Thương Khung đại lục, hơn nữa vừa ra tay liền tiêu diệt hai nước nhỏ, Susanna từ thân phận chủ mẫu liền biến thành nữ vương Susanna.

Trời cao đất xa, Vẫn Thần ngũ gia tạm thời không có cách nào với Susanna, nhưng hai nước nhỏ mà Susanna tiêu diệt không may lại là nước phụ thuộc của Renault. Sư Tâm vương Alonso nghe tin cười lạnh ba tiếng, dùng Arthur lại lần nữa đột nhiên thăng cấp làm tiên phong, quân kỳ cuồng sư chỉ tới, trong ba ngày liền công phá thủ đô của Susanna, lại đồ sát quy mô lớn ba ngày. Thành viên nòng cốt của gia tộc St. Barton xác phơi đầy đất, kêu khóc vang trời! Lập tức, uy danh của lão sư tử chấn động tam đại lục, làm người ta nhỡ ký, Thương Khung Thiên Kiêu, vẫn còn!

Song cũng chính lúc này, kẻ thù truyền kiếp của Renault là đế quốc Sauber cũng thừa cơ mà tới, đánh vào quốc thổ của Renault. Sư Tâm vương sớm đã có chuẩn bị, lập tức mang binh trở lại khai chiến, hai đế quốc mạnh nhất của Thương Khung bạo phát chiến tranh toàn diện, kết quả... kết quả vượt qua dự liệu cuả nhân loại. Ngay lúc chiến đấu say sưa, vương tử Arthur dựa vào sức mạnh thập tứ cấp đỉnh phong đột nhiên có được, giết vào trung quân của Sauber, chém chết vua Sauber - tiểu võ tôn Hooke thì Ma chủ Bowness giáng lâm nhân gian, lấy cửu đại Minh Vương thú làm tiên phong, tự thân xuất lĩnh quân đoàn Minh thú rối loạn chiến cục, cho hai đế quốc lớn một kích trí mạng, còn Arthur cậy tài khiêu chiến Bowness, bị Ma chủ thân mang năm nguyên tố đánh cho hộc máu bỏ chạy, vô cùng chật vật, miễn cưỡng lắm mới thoát được một mạng!

Kế hoạch chuẩn bị ngàn năm của Tử Huyết nhân, cuối cùng cũng đi tới bước quan trọng nhất thấy lại ánh mặt trời. Theo lời đồn, sau khi quân đoàn Minh thú đánh phá quân trận của hai đế quốc lớn, Bowness nước mắt ròng ròng, khóc to tổ chức tộc nhân chiếm lãnh địa bàn, dựng lên quốc gia của Tử Huyết Nhân, hơn nữa còn phát động vong linh binh đoàn chém giết Hồng Huyết Nhân, khuyếch trương thực lực!

Giờ đây, trên Thương Khung đại lục có ba nước là Renault, Sauber, và Ma tộc. Ma tộc mạnh nhất, Renault rơi xuống hạ phong, còn đế quốc Sauber bởi vì quốc quân bị Arthur đánh trọng thương, không thể chủ trì, kéo theo cả quốc gia suy tàn, chỉ có thể khốn khổ chống đỡ dưới bóng ma của vong linh Ma tộc...

Những việc này phát sinh trong vòng hai tháng ngắn ngủi, trong hai tháng này, Đỗ Trần cũng có lòng đưa chân vào loạn cục này, nhưng thật sự là lòng có thừa mà sức lại không đủ...

Ngày đó Bi Ca Tử Sỉ và Tuyết Cơ bị bắt, Mayfair và Melina đuổi theo, nhưng bất kể là kẻ truy đuổi hay kẻ bị truy đuổi, tất cả đều một đi không trở lại, không chút tin tức! Thấm Thủy hồ người đi - nhà trống, Đỗ Trần cho dù lo lắng cho Tuyết Cơ cũng không biết đi đâu mà tìm, hơn nữa lúc này chuyện phiền phức cũng tìm tới hắn rồi.

Giáo hoàng chết rồi, vậy tiếp theo việc quan trọng nhất là cái gì? Tra rõ nguyên nhân, lo liệu hậu sự, hay là nghĩ biện pháp an định lòng dân, che giấu việc chuyện Giáo hoàng đột nhiên bị chết? Đều không phải, chuyện quan trọng nhất chỉ có một - ai làm Tân Giáo hoàng, tiếp đó làm Chí Tôn Thần Hoàng!

Quốc quân của nhân loại giống như nhập ma, người người nhìn chằm chằm vào bảo tọa Thần Hoàng trống không, lôi kéo mấy vị giáo phụ giáo đình lưu lại Đấu Thần đảo cả ngày hội họp - làm gì? Muốn tấn công Thầm Thủy hồ, trừng phạt Margaret và Xích Quân? Không, chúng ta muốn họp trước tiên là vì Susanna chia cắt gia tộc St. Barton? Thối lắm, đó là nội vụ của Vẫn Thần ngũ gia, chúng ta muốn họp trước tiên! Trời ạ, Ma tộc xuất hiện rồi... ực, trước tiên họp rồi hãy nói tiếp nhé!

Họp, họp… cuộc họp kéo dài hai tháng, vấn đề nghị luận chỉ có một - ai làm lão đại của nhân loại, những đủ hai tháng vẫn không đưa ra được kết luận!

Hôm nay, hội nghị ở đỉnh Thủy Tinh lâu, Ôn Tuyền sơn vẫn đang tiếp tục.

Đỗ Trần toàn thân quấn băng, nếu không phải có Bairu ngồi trên xe lăn, còn có Ferdinand, ba vị giáo phụ này ngồi trên chủ vị, mà Đỗ Trần vì tiêu diệt Kinh Ức Cốc lên kế hoạch bảo vệ Đấu Thần đảo quân công to lớn một trong cửu đại thống soái đủ mọi việc, uy vọng trong nhân loại như mặt trời giữa trưa, được mời ngồi giữa ba đại giáo phụ, mà còn có nhân vật lớn của mười mấy nước xuất hiện, tổng cộng hơn trăm người, các vị quốc quân có thể hiện diện ở hội nghị lần này, đều là kẻ hi vọng cạnh tranh kế vị Thần Hoàng.

Đỗ Trần chống tay lạnh lùng quét mắt nhìn hội nghị huyên náo, dừng trên người Anne một chút, chậm rãi tránh đi. Lần này Anne đại biểu cho lão gia tử Junker tới dự hội, ngồi ngay đối diện với Đỗ Trần. Cảm nhận được ánh mắt âm lãnh của Đỗ Trần, âm thanh của các quốc quân đều nhỏ đi rất nhiều, cùng hướng vào hắn.

Đỗ Trần cười nhạt.
- Chư vị nhìn ta làm cái gì? Cứ tiếp tục đi, hôm nay chỉ là hội nghị thứ chín, khoảng cách Ma tộc đánh tới đây còn rất xa. Chư vị hoàn toàn có thể thương nghị tới cuộc họp thứ 970 đấy! 

Có người âm dương quái khí nói:
- Ài, lời này của nguyên soái Francis không đúng rồi. Đánh ngoài trước tiên phải yên bên trong trước, chúng ta không tiến cử được tân Thần Hoàng, làm sao có thể đồng tâm hiệp lực đối phó với Ma tộc chứ? Cho nên dù có họp bao nhiêu lần... vẫn phải họp! 
- Nguyên lai là vua Leventhal của đế quốc Moran, lời của ngài đúng là có đạo lý, vậy mời ngài nói xem ai làm tân Thần Hoàng mới được đây? 
- Ta cho rằng...

Không đợi có vua Leventhal nói ra người mình chọn, vua Lanning đứng lên.
- Ta Baergena xin xen vào một câu, vô luận là ai làm Thần Hoàng đều gặp phải đại quân của Ma chủ Bowness, cho nên, tân Thần Hoàng phải có năng lực quân lược, ta nói xong rồi! 

Hắn liếc mắt nhìn vua Leventhal một cái, thầm nói: "Ngươi tên khốn chưa từng lên chiến trường, chớ nên nhắc tới tên mình nữa, ha ha, quốc quân tự thân chính chiến trường chỉ có lưa thưa vài người Baergena ta."

- Hắc, lời này của vua Lanning cũng không đúng, Thần Hoàng cần phải có không chỉ là năng lực quân lược... 

Người một câu ta một câu, các quốc quân lại tranh cãi ầm ĩ.

Đỗ Trần vuốt mũi nhìn bọn họ, thầm nhủ, điên rồi, những quốc quân đối diện với bảo tọa Thần Hoàng đều điên rồi! Nửa mảng Thương Khung đại lục đã rơi vào tay Ma tộc. Biến thành sân chơi của vong linh, không ngờ các ngươi còn không thể đồng tâm hiệp lực... Cũng phải, ở đây không có ai là người Thương Khung, Ma tộc chưa đánh tới cửa của bọn chúng, bọn chúng chẳng việc gì phải vội!

Đỗ Trần suy nghĩ trong lòng, đưa mắt nhìn Liya ở bên cạnh. Ý tứ ánh mắt này truyền đến là:
- Anh bạn, đám vương bát đản này tranh cãi không yên, ngươi nói xem phải thu thập thế nào? 

Liya giảu môi ủy khuất truyền lại ý tứ:
- Huynh đệ à, mấy ngày nay ta có cách gì đều dùng hết rồi, nhưng dã tâm của nhân loại thật là quá khủng bố con mẹ nó... Quên đi, cứng rắng hơn đi! Ấy, vì sao phải nói là hơn chứ? Đôi mắt to của Liya chớp chớp!

- Cứng rắn hơn? Được! 
Đỗ Trần đột nhiên vỗ bàn tức giận nói:
- Tranh cãi! Tranh cãi! Tranh cãi! Các ngươi còn chưa xong sao? Ma tộc đã trở lại tam đại lục, cả nhân loại nguy tai sớm tối, không muốn làm vua mất nước, hôm nay phải đưa ra được kết quả! 

Các quốc quân đều dương dương nhìn Đỗ Trần, có người cẩn thận nói:
- Nguyên soái Francis, nếu ngươi vội, vậy đưa ra một cái tên đi, sau đó chúng ta công khai nghị luận quyết định! 

Đưa tên? Đỗ Trần thầm nghĩ, hai tháng nay có ai không được nhắc tới? Nhưng Ferdinand nguyên nhân đầu tiên bởi vì thân là viện trưởng không thể kiêm nhiệm bị loại bỏ, Bairu toàn thân thương tích đã chứng minh sự vô dụng của hắn, còn Đỗ Trần tuổi còn trẻ không thể phục chúng, thậm chí ngay cả lão sư Ziege đức cao vọng trọng, cũng vì trước đó làm viện trưởng lại làm Giáo hoàng sẽ có hiềm nghi chuyên quyền độc đoán mà bị phủ quyết!

Tóm lại Giáo hoàng chết đi, trong nhân loại không còn ai đủ quyền để một lời chế phục mọi người, mọi người không ai phục ai! Ngay lúc Đỗ Trần đang nghĩ, dù sao cũng không có kết quả, tiện tay chỉ bừa ai đó, cho hắn bị nghìn người nhắm vào mới được thì "sầm" một tiếng, cửa phòng phòng hội nghị bị người ta một cước đá văng, đấu thần Thomas vác búa lớn tiến vào, hắn tức giận nhìn một vòng, nâng búa gầm lên:
- Đám đàn bà các ngươi! Lão đại của lão tử đã chết hai tháng rồi, lũ chó đẻ các ngươi đã tra ra nguyên nhân, biết phải tìm ai báo thù chưa? 

Các quốc quân lập tức biến sắc, vua Leventhal tức giận nói:
- Nguyên soái Thomas, ngươi chú ý ngôn từ của mình! 

Đoàng, Thomas vung búa đập nát bàn của Leventhal, chỉ mũi chửi bới:
- Câm miệng! Lão tử ở bên ngoài mang theo năm mươi vạn đại quân giáo đình, nếu ngươi không phục, lão tử đi tiêu diệt quốc gia của ngươi! 

Vua Leventhal tức giận toàn thân run rẩy, song không dám nói thêm, run run ngồi xuống, thầm nhủ, thằng ngốc, thằng ngốc, ta không thèm so đo với một thằng ngốc!

Thomas giơ búa lên nhìn các vị quốc quân một vòng, đột nhiên khóc rống lên:
- Lão Đại chết rồi, cái lũ không tim không phổi các ngươi còn đang họp... 

Đỗ Trần trong lòng thở dài, Giáo hoàng chết đi chỉ có một mình Thomas thực sự thương sót! Liền đứng dậy vỗ bàn, hỏi:
- Thomas đại ca, ngươi không phải phụng mệnh trở về Thánh sơn tại đêm Xích Quân phục kích sao? Tại sao đột nhiên trở lại vậy? 

- Ta không thể trở lại sao? 

Thomas chùi mắt khóc lóc nói:
- Ta, ta vừa nghe lão Đại chết rồi, lập tức muốn trở lại! Nhưng Ám Ảnh lão quỷ nói - Lão Đại chết rồi, nhân loại nhất định vì chuyện Tân Thần Hoàng mà rối loạn, chúng ta phải dọn đường cho người kế thừa lão Đại chỉ định yên ổn kế vị, cho nên phải chuẩn bị vẹn toàn mới có thể trở lại... 

Các quốc quân tức thời cùng biến sắc:
- Nguyên soái Thomas, Thần Hoàng bệ hạ đã chỉ định người kế thừa? 

- Ngươi nói mau, bệ hạ để ai kế vị? 

Hơn thế nữa có người dự liệu được không thể là chính mình, liền đề phòng trước, Baergena là một trong số đó, hắn cười lạnh nói:
- Bệ hạ đã chết, hơn nữa không có chiếu thư ghi rõ, Thomas ngươi muốn nói là ai mà chả được! 

Ý tứ là, lời Thomas nói không đáng tin, mọi người chú ý, mặc kệ hắn nói ai, chúng ta cùng phản đối, mặc kệ người kia thật sự là người kế thừa hay không, chúng ta cứ nói Thomas giả truyền chiếu lệnh, ngầm hại kẻ kế thừa chân chính kia!

Lời này của Baergena vừa nói ra, những người ngồi quanh đều lập tức gật gầu đầu lĩnh hội, bọn họ là những kẻ lão luyện quan trường lẽ nào không hiểu.
- Theo như lời vua Lanning nói, nguyên soái Thomas, ngươi cứ nói ra tên trước, chúng ta nghị luận thêm rồi hãy nói sau! 

- Nghị luận con mẹ các ngươi! 
Thomas đột nhiên đại nộ, chửi điên cuồng.
- Lão tiểu tử Ám Ánh nói đúng thật, lũ chó đẻ các ngươi khẳng định sẽ làm khó cho người kế thừa được lão Đại chỉ định, để hắn không thể yên ổn kế vị... hừ hừ! 

Thomas đột nhiên gầm lên một tiếng, vứt chiến giáp trên người xuống, nhảy luôn lên bàn, tay chỉ Ferdinand và Bairu,
- Bắt đầu từ các ngươi - hai tên các ngươi còn là giáo phụ của giáo đình không? Còn nghe di mệnh của lão Đại không? Còn chấp nhận người kế thừa lão Đại chỉ định không? 

Ferdinand và Bairu nhìn nhau một cái cùng gật đầu, đồng thanh:
- Di mệnh của bệ hạ, chúng ta dù chết cũng chấp hành! 

- Được! 
Thomas múa búa lớn, tức giận nhìn Beargena kẻ lớn tiếng phản đối mãnh liệt nhất:
- Ngươi không chấp nhận người kế thừa lão Đại chỉ định? 

Baergena nhìn chằm chằm vào cái búa lớn của Thomas, cười lạnh:
- Ta đã nói rồi... 

- Ngươi nói cái rắm! Bây giờ nghe lão tử đây! Hai tháng nay, lão tử cùng Ám Ảnh bí mật điều ba mươi vạn đại quân tới biên giới Lanning, lại phát động tất cả gián điệp ở Lanning xúi giục vương tử Lanning phản loạn! Ngươi tin hay không, hôm nay ngươi dám nói thêm một câu vô nghĩa với lão tử, lão tử dám chém chết ngươi tại chỗ, phân liệt Lanning của ngươi! 

Baergena đờ đẫn không nói gì.

Thomas lại chia mũi nhọn vào vua Leventhal:
- Lão vương bát, ngươi nghe rõ cho lão tử đây! Con trai duy nhất của ngươi, kẻ kế thừa duy nhất của đế quốc Leventhal các ngươi bị lão tử bắt cóc rồi! Không muốn tuyệt tự, thì quỳ lạy tân Thần Hoàng cho lão tử! 

- Ngươi, ngươi... thánh giáo thế này khác gì thổ phỉ? 

- Lão tử đây chính là thổ phỉ đấy! 

Thomas ngửa mặt lên trời rống to, khí thế bức nhân, tay chỉ mọi người quát:
- Nghe rõ cho ta! Lần này ông đây dẫn theo năm mươi vạn đại quân, thêm vào ba mươi vạn vốn có trên Đấu Thần đảo, tổng cộng là tám mươi vạn đại quân ngay ở phía sau mông các ngươi... 

Hắn cười dữ tợn.
- Dám không phục, giết cả nhà! 

Tức thì trong phòng hội nghị im lặng…

Liya đưa mắt nhìn Đỗ Trần, ý tứ rất rõ ràng.
- Francis, độ cứng của ngươi còn chưa đủ đâu! Xem xem, nếu ngươi cứng được như Thomas, sự tình sớm được giải quyết rồi... 

Đỗ Trần buồn cười nhìn Thomas, thầm nhủ:
- Ài, người ngốc cũng có chỗ tốt của người ngốc, chuyện ngày hôm nay cũng chỉ có loại người như Thomas mới có bản lĩnh thu thập thôi.

Thomas thấy mọi người đều ngoan ngoãn rồi, cười đắc ý, mở miệng quát:
- Quỳ xuống, tiếp di chiếu của lão Đại! 

Rầm rầm, mọi người trong phòng hội nghị dùng lễ tiết tham bái Thần Hoàng quỳ xuống, Thomas chậm rãi nói:
- Di chiếu của chi cao Thần Hoàng Samar, kẻ nắm trong tay tử di vật Tử Tinh cấp của Prince, kế vị tân Thần Hoàng! 

Đỗ Trần đứng bật dậy, chỉ vào mũi của mình, không dám tin hỏi:
- Tân Thần Hoàng là ta?
Liên Hoa Bảo Giám

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.