An Nguyên Kỳ đuổi theo Trưởng Công chúa, cả đêm không về.
Ta úp mặt vào chăn khóc đến khuya, sau đó mơ màng chợp mắt.
Lá gan ta còn nhỏ quá, biết rõ tiểu thư Tú Nghiên ở trong phủ mà không có dũng khí đến gặp nàng.
Nàng nhất định hận ta lắm.
Lâm Tư Nhuận nói: “Ta đâu có cố ý, chủ yếu là do nhà bọn họ gả nàng đi nên lòng ta không thoải mái. Tưởng tượng cảnh nàng ngọt ngào say đắm với người đàn ông khác là ta lại hận nhà họ Lý.”
“Họ dựa vào đâu mà gả nàng đi chứ, Lý Tú Nghiên là người thì không lẽ nàng không phải người à? Vì con gái của mình mà làm ra hành động đổi trắng thay đen, còn dám tự xưng là dòng họ cao quý, đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ.”
“Ta không nhịn được nên mới nói tâm tư của ta về nàng cho Lý Tú Nghiên, chủ yếu là muốn thấy nàng ta khổ sở, khó chịu một chút thôi. Ai ngờ nhà bọn họ tuyệt tình như thế, mắt thấy hết cách gả cho ta rồi thì trực tiếp vào Kinh, dùng đến chiêu rút củi dưới đáy nồi...”
“Liên Liên à, ta thật xin lỗi nàng. Nếu nàng đồng ý thì bây giờ ta có thể mang nàng rời đi ngay, tránh việc để nàng chết oan chết uổng.”
Lúc đó ta giơ kiếm lên, đuổi theo Lâm Tư Ngọc nửa con phố: “Đồ tiện nhân này! Hại ta tới nông nỗi này!”
Giờ thì ta nằm trên giường, rơi lệ trong thinh lặng.
Ta nhớ tới An Nguyên Kỳ, nếu kết cục của ta là đường cùng thì ta hy vọng hắn có thể dũng cảm một chút, ở cạnh Trưởng Công chúa mà hắn yêu mến.
Nếu bọn họ ở bên nhau thì ta không còn gì tiếc nuối nữa.
Đời này ta có thể gặp An Nguyên Kỳ thì không tính là sống uổng, có chết cũng không tiếc.
Ta hy vọng hắn hạnh phúc.
Cuối cùng, tiểu thư Tú Nghiên vẫn xuống tay với ta.
Nàng đưa cho An Nguyên Kỳ một phương thuốc, lo lắng hỏi hắn: “Tướng quân, Tú Nghiên nhà ta chẳng lẽ sinh bệnh gì, sao ta cứ luôn thấy nàng lén lút uống thuốc. Ta vô tình nhìn thấy phương thuốc này trong phòng nàng, cảm thấy không yên tâm lắm.”
Nàng không có vu oan ta, đó là thuốc tránh thai, quả thật là của ta.
Thành thân nửa năm không có thai là bởi vì ta không muốn sinh con.
An Nguyên Kỳ không dám tin, môi mím chặt, sắc mặt khó coi cùng cực: “Đây là cái mà nàng nói là không thể sinh con à? Lý Tú Nghiên, nàng có ý gì?”
Giọng hắn lạnh như băng sương, ánh mắt âm trầm làm người ta sợ hãi: “Giải thích cho ta, không phải đã nói là ta không phụ nàng thì nàng cũng đừng phụ ta sao. Không giải thích được thì ta giết nàng.”
Giải thích gì đây? Giải thích ta nhát gan yếu đuối, hèn mọn tức cười?
Giải thích ta ba tuổi đã bị bán cho nhà họ Lý, quản gia nghiêm khắc, phu nhân thì gay gắt sao.
Làm sai thì bị đánh, phạt quỳ.
Cho đến khi tiểu thư nhỏ xíu dắt tay ta. Tay nàng bé như thế, mềm mại như thế mà lại kiên định biết bao.
Nàng cất tiếng nói non nớt: “Liên Liên, sau này ngươi là người của ta, ngoại trừ ta ra thì không ai được phép khi dễ ngươi.”
Nàng nói được làm được, từ đó về sao không ai đánh ta cả, ngay cả phu nhân cũng không ngoại lệ.
Tiểu thư Tú nghiên của ta càng chưa từng đánh chửi ta bao giờ.
Đồ nàng ăn thì ta cũng được ăn. Quần áo nàng mặc qua sẽ tặng cho ta mặc, thỉnh thoảng còn cắm đồ trang sức nàng thích lên tóc ta.
Trời mưa gió rít, hai chúng ta làm ổ trên khuê giường của nàng. Ta mơ màng sắp ngủ, nàng ra vẻ đáng thương ôm cổ ta: “Liên Liên, ta sợ quá à.”
Nàng học văn biết chữ, quay về dạy ta từng nét bút một, nhìn ta mà cười.
Tiểu thư tốt như thế, mạng của ta vốn là của nàng. Nếu nàng muốn, lúc nào ta cũng có thể cho.
An Nguyên Kỳ thì biết gì chứ? Hắn vĩnh viễn không thể biết tiểu thư quan trọng với ta đến nhường nào.
Vị trí phu nhân tướng quân này từ đầu đã là của nàng. Ta muốn để lại cho nàng, làm sao có thể sinh con cho hắn được?
Cho nên, ta cười nhẹ một tiếng: “Không có gì giải thích, ta đang lừa chàng đấy. Chàng không nhận ra được sao?”
Biểu cảm An Nguyên Kỳ thật đáng sợ, hắn duỗi tay bóp cổ ta: “Nàng nói gì! Lặp lại lần nữa!”
“An Nguyên Kỳ, chàng phiền phức quá. Chàng có biết mỗi này ta đối phó chàng mệt cỡ nào không? Sinh con sao? Ta ghét mỗi chàng thôi đã đủ lắm rồi, sao có thể sinh con cho chàng...”
Tay hắn ngày càng chặt, ta dần thấy khó thở, khàn giọng nói: “Chàng cho rằng ta sẽ yêu chàng như Trưởng Công chúa sao? Chàng quyền cao chức trọng, đáng tiếc trong mắt ta, chàng không đáng một đồng...”
Đau không, thấy đau là được.
Ta còn nhớ rõ câu mà Trưởng Công chúa nói trong hư vô mờ ảo: “Con gái Hoàng tộc thì đã sao, An Trình không muốn thì thân phận của ta không đáng một đồng.”
Thật là phong thủy thay phiên luân chuyển, trời xanh không tha cho bất cứ người nào.
An Nguyên Kỳ, những lời này làm chàng nổi điên, nhưng chàng có hay chăng, cô gái kia đã từng đau đớn giống chàng vậy.
Đi tìm nàng ấy đi. Ta đã trả hết nợ cho tiểu thư, bây giờ hy vọng duy nhất của ta là đẩy chàng đến trước mặt Trưởng Công chúa.
“An Nguyên Kỳ, chàng là đồ yếu đuối. Chàng hoàn toàn không dám đối mặt nội tâm của chàng, ta xem thường chàng...”
Trước khi hôn mê, ta nhìn thấy ánh mắt hắn hoảng hốt tuyệt vọng. Trong đầu ta hiện lên gương mặt bình tĩnh của Trưởng Công chúa, nụ cười của nàng ấm áp là thế...
Trưởng Công chúa Hòa Tĩnh, nguyện ngài được như mong muốn.
...
Ta suýt nữa đã bị An Nguyên Kỳ bóp chết, lúc tỉnh lại thì thấy được tiểu thư Lý Tú Nghiên.
Thấy ta tỉnh, nàng cười dịu dàng, cẩn thận đưa muỗng tới bên miệng ta: “Uống miếng nước đi.”
Khuôn mặt nàng phẳng lặng, ta cũng bình tĩnh cúi đầu ngậm nước nàng đưa tới vào miệng, chậm rãi nuốt xuống.
Cuống họng ta rất đau, hẳn là không nói thành tiếng được.
Tiểu thư Tú Nghiên cười: “Uống ngay thế à? Không sợ ta hạ độc sao?”
Ta im lặng lắc đầu.
Nàng thở dài, duỗi tay sờ đầu ta: “Liên Liên à, ngươi cũng biết mẫu thân ta bướng bỉnh, ép ta không còn cách nào khác. Nếu nàng không cho ngươi sống thì ta biết làm sao hơn, trước nay ta chưa từng làm trái ý nàng. Nhưng Liên Liên biết không, ngươi và ta lớn lên cùng nhau, làm sao ta nhẫn tâm hại ngươi được?”
“Việc đã đến nước này, thôi ngươi đi đi. Đến khách điếm Trường Phúc tìm Lâm Tư Nhuận. Hắn chờ ngươi ở đó, ta chúc phúc cho các ngươi.”
Ngày thứ năm ta rời Kinh thành cùng Lâm Tư Nhuận.
Từ trước đến nay ta chưa từng bước ra khỏi cổng lớn, cho nên không biết chỗ nào là chỗ nào.
Hắn nói sắp đến Lương Châu mà ta không tin lắm, hắn là một tên lừa đảo.
Khi ta có thể mở miệng nói chuyện thì bảo rằng: “Ơn này không lời nào cảm tạ cho hết, làm ơn cho ta một số tiền, đường cái hướng nam, mỗi người mỗi ngả.”
Hắn thật kinh ngạc: “Ơ? Không phải nàng muốn về nhà họ Lang làm thiếp cho ta sao?”
“Ngươi suy nghĩ nhiều quá, mau đưa tiền.”
“Liên Liên à, nàng suy nghĩ kỹ xem, so với An Trình thì ta không hề kém cạnh, nhà ta là họ Lang danh gia vọng tộc, ta tốt xấu gì cũng là con cháu quý tộc...”
“Con cháu quý tộc, cho ta chút tiền đi.”
Hắn nhìn tay ta vươn ra, dường như hạ quyết tâm gì lớn lắm mà thở dài: “Được rồi, ta cưới nàng làm vợ là được chứ gì, về nhà họ Lang với ta.”
Ta cảm thấy đầu óc hắn không tốt lắm, cười một tiếng: “Ngay cả người như An Trình ta còn chướng mắt, không lẽ lại nhìn trúng ngươi?”
“Khương Liên Liên, nàng điên rồi.”
Hắn không thể tưởng tượng nổi: “Nàng biết thân phận nàng là gì không? Nàng chỉ là nha hoàn thôi, ta là công tử thế gia, danh môn vọng tộc...”
“Danh môn vọng tộc, cho ta chút tiền đi.”
“...”
Trước khi chia tay, Lâm Tư Nhuận tìm cho ta một chiếc xe ngựa, cũng đưa túi tiền cho ta.
Hắn nói: “Liên Liên, nàng suy nghĩ lại xem, đi theo ta thì tốt xấu gì cũng được ăn ngon mặc đẹp, thiên hạ lớn như vậy, một cô gái yếu đuối như nàng có thể đi đâu được chứ?”
Hắn thấy ta không để ý đến thì lại thở dài: “Ai, nàng thật đúng là làm người ta canh cánh trong lòng, nàng còn chưa đi ta đã bắt đầu thấy nhớ nàng rồi.”
“Ngươi cũng thật đúng là, nói chuyện làm người ta ghê tởm.”
“...”
Khi màn xe buông xuống, hắn còn chưa từ bỏ ý định mà nói tiếp: “Lúc không chịu nổi nữa thì nhớ đến nhà họ Lang tìm ta, vòng tay của bản công tử vĩnh viễn rộng mở với nàng.”
Xe ngựa chạy đến trấn tiếp theo, ta lập tức vào khách điếm ven đường, nhờ bà chủ khách điếm hỗ trợ ta tìm một chiếc xe khác.
Sau đó ta không có mục tiêu cụ thể, đi đến đâu hay đến đó.
Cứ thế chạy ba ngày, ta ở lại một đường phố phồn hoa náo nhiệt vài hôm.
Trên đường có một khu chợ, ngày đầu tiên ta đã phát hiện trong chợ có một sạp bán thịt heo.
Người bán thịt theo là một bà cô, quấn khăn che đầu hình vuông, một bên dỗ đứa trẻ, một bên cắt thịt bán thịt cho người ta.
Ta quan sát vài ngày, cảm thấy có hứng thú. Khi nàng lo liệu quá nhiều việc không làm hết được thì ta chủ động bán thịt giúp nàng.
Bán miết thì có cảm giác kiên định trong lòng.
Ta nghĩ có lẽ trời sinh ta ra đã thích hợp gả cho đồ tể.
Bà cô này gọi là thím Tường, con của nàng gọi là Tường Tử, là một người giết heo.
Đứa trẻ nhỏ tuổi kia tên Đinh Đinh, là cháu của thím Tường.
Con dâu nàng qua đời từ mấy năm trước, bản thân nàng là quả phụ, bây giờ trong nhà chỉ có ba nhân khẩu là nàng, con trai và đứa cháu.
Ta trò chuyện với nàng vui lắm, nói dối bản thân bị cha mẹ ép gả chồng, phu quân ngày nào cũng vừa đánh vừa mắng, ta chịu không nổi nên bỏ chạy.
Thím Tường rất đồng cảm với ta. Nàng thấy tay chân ta lanh lẹ, lập tức kêu ta dọn ra khỏi khách điếm, vào ở nhà nàng, hỗ trợ nàng bán thịt heo rồi cho tiền công mỗi tháng.
Ta đã thấy Tường Tử giết heo.
Dáng người hắn cường tráng, đã đen còn to khỏe, phù hợp hình tượng đồ tể trong lòng ta.
Heo bị lôi ra khỏi chuồng bằng móc sắt, sau đó có hai người khác đến đè lại.
Tường Tử cởi trần, tay sờ soạng trên cổ heo một lát rồi giơ tay chém xuống, cắt yết hầu lấy máu, động tác nhanh nhẹn.
Cùng lúc đó, thím Tường sẽ mang thùng sắt qua hứng máu heo.
Chờ đến khi heo không giãy giụa nữa, đứt hơi rồi thì hắt nước sôi nóng bỏng lên để cạo lông.
Sau đó mổ bụng, phân loại nội tạng và thịt heo.
Cuối cùng lập tức có thể mang lên sạp buôn bán.
Thật tàn nhẫn, cũng thật máu me, nhưng thịt heo thơm ghê, ta nén khóc ăn ba chén lớn.
Về sau khi Tường Tử giết heo thì ta chủ động cầm thùng sắt hứng máu heo.
Hắn ngạc nhiên liếc nhìn ta.
Các ngươi cho rằng hắn có hứng thú với ta sao?
Không đâu, hắn giết heo nhiều năm rồi, trái tim hắn đã nguội lạnh giống như con dao giết heo kia.
Hắn nói: “Ngươi đừng thích ta, tuy nương tử nhà ta chết bệnh rồi nhưng lòng ta chỉ có nàng, ta sẽ không cưới người khác đâu.”
Đen béo đô con còn si tình, ta lắp bắp nói: “Ta chưa từng bảo ngươi cưới ta, chúng ta cứ thế sống tạm bợ đi.”
Hắn lạnh lùng nói: “Ngươi tưởng bở, đừng có nằm mơ.”
Lòng tự trọng của ta hơi bị nhục nhã.
Ta vẫn có chút ảo tưởng với hắn, cảm thấy chúng ta rất xứng đôi.
Ngày ấy ta dẫn Đinh Đinh đi chợ, mua hồ lô đường cho bé. Ta thấy có người bán hàng rong có bán quả hạnh nên ta lựa một ít.
Đinh Đinh nói: “Dì Liên, con không thích ăn hạnh.”
Ta gõ đầu nhỏ của bé: “Cha con thích ăn.”
Bé con không tin: “Cha con cũng không thích ăn hạnh.”
“Không thể nào, chính tai ta nghe thấy hắn nói với bà của con là hắn thích hạnh.”
“Dì à, mẹ của con tên Hạnh.”
“Được rồi, mua cũng mua mất rồi, ăn tạm đi.”
Ta kéo tay Đinh Đinh quay trở về.
Còn chưa đến sạp thịt heo, đột nhiên ta thấy thím Tường chạy tới ôm chặt Đinh Đinh, còn chưa liếc nhìn ta tí nào đã tránh ra ngay.
Ta “A” một tiếng, không rõ nguyên do, đang muốn theo sau nàng thì bỗng dưng bị người khác chặn đường.
Ngẩng đầu lên thấy ngay Triệu Ngọc Ninh.
Em họ vẫn tuấn tú lịch sự như xưa, áo gấm thêu hoa, híp mắt cười như hồ ly.
“Chị dâu muốn đi đâu đấy?”
Ta bình tĩnh nhìn hắn, sau đó đổ ập rổ hạnh lên người hắn.
“Ai là chị dâu ngươi! Đồ hồ ly tinh tiện nhân này!”