Ngày mười lăm hàng tháng, mặt trăng luôn tròn vành vạnh, đặc biệt thích hợp cho chuyện hoa tiền nguyệt hạ.
[1]Cha ta theo lẽ thường đến đổ phường, mẹ ta theo lẽ thường ru rú trong nhà thêu thùa, Mộ Dung Tiểu Thất không biết vặt được từ đâu hai cái lá cây, đặt lên miệng thổi. Âm thanh thảm thiết rung động tâm thần, một con chim không chịu nổi sự quấy nhiễu này, té từ trên cây xuống, ta hét lên một tiếng, bát canh trong tay sóng sánh đổ hết xuống đất: “Xin huynh đó, đừng thổi nữa!”
Hóa ra thật sự không ai toàn vẹn cả, Mộ Dung Tiểu Thất có gương mặt được hời, khả năng thổi lá cây lại quá khó nghe, chẳng bằng đứa trẻ bảy tuổi.
Hắn mỉm cười: “Khúc này ở chỗ ta tên là khúc biệt ly…”
“Thật không?” Ta không nghe ra.
Không để ý đến sự châm chọc của ta, Mộ Dung Tiểu Thất nhìn ánh trăng trên cao đến xuất thần: “Nhanh như thế đã đến mười lăm rồi à, nương tử, một tháng rồi, nàng suy nghĩ xong chưa?”
“Canh đổ hết rồi, ta đi lấy bát mới.”
Người được nuông chiều từ bé không chịu nổi thuốc đắng, nhưng nếu ngay cả tâm sen trong hạt sen mà cũng chê, không khỏi hơi quá phận.
Mộ Dung Tiểu Thất uống một ngụm canh hạt sen nấm tuyết, cau mày: “Đắng.”
Ta nhìn hắn uống hết, thản nhiên nói: “Hạt sen vốn đắng.”
Hắn lại cười hạ lưu: “Hạt sen ta nếm qua lại ngọt.”
[2]Kỳ lạ, đối mặt với lời chòng ghẹo trắng trợn như vậy, ta không hề tức giận. Ánh mắt sáng sủa dừng trên người ta, ta yên lặng cúi đầu, thấp đến nỗi có thể nghe được tiếng tim đập.
Hồi lâu sau, Mộ Dung Tiểu Thất nói: “Cho dù thế nào, một tháng này cũng cảm ơn nàng.”
Ta ngước mắt nhìn hắn, hắn tiếp tục: “Ở một chỗ lâu quá nên muốn tìm thứ gì đó vui vẻ giải sầu… Nàng đã không muốn làm nương tử của ta, vậy thì thôi, Mộ Dung Tiểu Thất ta chưa từng ép buộc. Ngày mai ta sẽ một mình rời đi.”
Ta cho rằng hắn lại bắt đầu niệm câu thiền cửa miệng.
Nhưng không phải, hắn không có nửa phần đùa giỡn.
Không hiểu sao, trong lòng quặn đau, chẳng biết dũng khí từ đâu tới, ta mở miệng chất vấn: “Không phải huynh nói sẽ chờ, chờ đến khi ta nguyện ý mới thôi sao?”
Mộ Dung Tiểu Thất ngây người một chút, kinh ngạc hỏi: “Nàng tin à?”
Thật ra vừa nói xong ta đã hối hận, hắn là giang dương đại đạo, hái hoa tặc, đương nhiên không đáng tin, huống chi câu nói đó của hắn cũng chỉ để trêu chọc.
Tô Tử Thanh bảo, lời lẽ lừa gạt cô nương hắn đã nói không biết bao lần, căn bản sẽ không thành tâm, nữ nhân tin lời hắn chính là ngu ngốc.
Biết rõ không thể tin, nhưng thâm tâm ta vẫn hơi đau xót.
Mộ Dung Tiểu Thất nói: “Liên Tử đừng ngốc nữa, nàng nên biết, ngay từ đầu ta đã đùa giỡn nàng, ta dùng hai ngàn lượng bạc mua chuộc cha mẹ nàng giúp ta đóng kịch, chỉ vì muốn ở đây chơi lâu một chút. Nàng không phải nương tử của ta, ta cũng không phải tướng công của nàng, ta cần gì phải ở đây chờ đến khi nàng nguyện ý đi cùng ta chứ?”
Quả là không có.
Ta cắn môi không cho nước mắt rơi xuống, nhưng chung quy không nhịn được.
Đúng là vô dụng, một tên cường đạo giết người không chớp mắt, một tên hái hoa tặc lừa chết người không đền mạng, một tên xấu xa như vậy, chỉ đơn giản nói mấy câu đã có thể khiến ta rơi lệ.
Phải biết rằng, năm mười ba tuổi ta ngã từ trên vách núi xuống, xương cốt trên người gãy mấy cái, ta cũng chỉ ôm giỏ thuốc ngất đi, lúc tỉnh lại cả người quấn đầy băng vải, một giọt nước mắt cũng không rơi.
Trong lúc thất thần, có người đỡ lấy ta.
Tô Tử Thanh cầm tay ta, lạnh lùng nói với Mộ Dung Tiểu Thất: “Ngươi quả nhiên là tên khốn nạn.”
Mộ Dung Tiểu Thất thoáng biến sắc, rồi nhanh chóng khôi phục lại nụ cười: “Bình thường thôi, ta có khốn nạn hơn cũng chẳng bằng ngươi. Ai mới là tên khốn nạn chân chính, trong lòng ngươi tự rõ.”
Tô Tử Thanh nói: “Nếu không có ta, ai có thể bắt được cái tên giảo hoạt thành tính như ngươi?”
Mộ Dung Tiểu Thất không sờn: “Ngươi tìm được ta, nhưng chưa chắc đã bắt được ta.”
Tô Tử Thanh nói: “Ngươi tử vận nội lực xem.”
Lần này sắc mặt Mộ Dung Tiểu Thất biến đổi triệt để, hắn khó tin nhìn bát canh hạt sen nấm tuyết đã cạn đáy kia: “Liên Tử, nàng hạ độc vào canh cho ta uống?”
“Không phải độc, là hóa công tán…” Giọng của ta thấp đến khó nghe.
Hàng ngày tiếp xúc với dược liệu, chung quy có thể tìm được vị thuốc dùng để tiêu trừ khí lực trên người, mà vị thuốc đó, trong ngọt mang theo vị đắng, tựa như hạt sen không có tâm.
Ta không biết Mộ Dung Tiểu Thất rơi vào tay Tô Tử Thanh sẽ có kết cục gì, Tô Tử Thanh nói, hắn là đạo tặc chết chưa hết tội, nếu không quy án sẽ hại thêm nhiều người. Nhưng trong lòng ta không có nhiều chính nghĩa như vậy, sống chết của kẻ khác liên quan gì đến ta? Ta chỉ thích Mộ Dung Tiểu Thất mà thôi. Nhưng ngay từ đầu ta đã biết, trong mắt hắn ta chỉ là đồ chơi tiêu khiển, một ngày nào đó hắn sẽ rời đi, đi gây họa cho nữ nhân khác, mà trên đời luôn luôn có nữ nhân ngốc nghếch như ta, cam tâm tình nguyện để hắn đùa giỡn. Nếu phải như vậy, ta thà rằng hắn chết.
Nếu không thể hoàn toàn thuộc về ta, vậy thì chết đi.
Nghĩ đến đây, ta nhịn không được nhoẻn miệng cười.
Có lẽ bị nụ cười biến thái của ta hù dọa, Mộ Dung Tiểu Thất trầm mặc một lúc lâu, sau đó lạnh lùng nói: “Họ Tô kia, ngươi cho rằng như vậy ta sẽ ngoan ngoãn đi cùng ngươi sao? Chỉ cần ta muốn, ta có một trăm cơ hội để trốn thoát.”
“Cho nên tốt nhất bây giờ ngươi hãy giao vật kia ra đây, nếu không, ta sẽ giết nàng!”
Tô Tử Thanh một tay giữ cổ tay ta, một tay bóp cổ ta, y khẽ nhấn lực, ta liền nghe thấy tiếng xương cốt.
Đau đớn kịch liệt truyền khắp tứ chi, ta cuống cuồng giãy giụa: “Buông ta ra!”
Tô Tử Thanh lặp lại: “Nếu không muốn nàng chết, đưa thứ kia ra đây, đi cùng ta!”
Y bị điên à!
Ta hạ dược Mộ Dung Tiểu Thất, hắn hận ta còn chưa đủ, sao có thể quan tâm đến sự uy hiếp này?!
Hơn nữa, Mộ Dung Tiểu Thất là đạo tặc, y là ngự tiền thị vệ, sao y có thể dùng mạng người để uy hiếp kẻ khác?
Đau đớn rất rõ rệt, nước mắt khiến tầm mắt ta mơ hồ, ta không thấy được vẻ mặt của Mộ Dung Tiểu Thất, hắn hỏi: “Nếu ta không đi với ngươi, ngươi sẽ giết nàng sao?”
Tô Tử Thanh nói: “Nhất định ta sẽ giết nàng!”
Hình như hắn suy nghĩ rất lâu, mới nghi hoặc hỏi: “Nàng chết… thì liên quan gì đến ta?”
Đúng thế, ta chết có liên quan gì đến hắn chứ. Đạo lý rõ ràng như vậy, thế mà nước mắt của ta lại càng chảy tợn. Mộ Dung Tiểu Thất nói: “Nàng không phải nương tử của ta, cũng chẳng phải tình nhân của ta, chẳng qua nàng chỉ là một nữ nhân ngốc vừa ngơ ngác vừa hư hỏng vừa xấu xí, nàng chết đi ta nên cao hứng mới phải. Ta vốn phải rời khỏi đây, cảm ơn Tiểu Tô ngươi giúp ta giải quyết phiền toái này. Ngươi giết nàng đi, bằng thủ pháp của ngươi, hơi vận lực một chút là cổ của nàng sẽ gãy, tiếng cổ gãy ấy à, nghe rất chi là lảnh lót êm tai…”
Tay Tô Tử Thanh đang run.
Trước khi ta ngất xỉu, Mộ Dung Tiểu Thất lại nói một câu: “Dù sao, nàng là nữ nhân của ngươi, không phải của ta.”