Ao sen ở trung tâm tòa lầu rộng lớn của Hàn gia là nơi Hàn Ấu Kỳ tân trang riêng cho con gái Hàn Cốc Liên bốn năm trước. Trong ao trồng toàn những loại hoa sen cực phẩm mà ông đã kỳ công sưu tập từ rất nhiều nơi.
“Tiểu thư, cô xem, đóa sen xanh kia mới đúng là tuyệt nhất trong các loại sen chứ!” A hoàn Tiểu Hương một tay ôm tiểu thư Hàn Cốc Liên mới bốn tuổi, tay kia chỉ đóa sen màu xanh lam vốn rất hiếm thấy nằm giữa hồ sen.
“Chị Tiểu Hương, đóa hoa quả thật rất đẹp!” Cốc Liên giơ bàn tay nhỏ huơ huơ giữa không trung, “Liên Liên thích, Liên Liên muốn hoa!”.
“Tiểu thư, hoa ra khỏi nước sẽ chết đấy!” Tiểu Hương nắm bàn tay nhỏ của Cốc Liên lắc lắc: “Tiểu thư có đói không, tôi đưa cô đi ăn bánh giòn nhé?”.
“Đi thôi!” Vừa quay người định đi, Tiểu Hương vô ý va phải nhị phu nhân Hoa Thiển đang vội vã bước tới.
“Mày mù rồi à?” Hoa Thiển thẳng tay đánh “bốp” một cái vào mặt Tiểu Hương.
“Hu hu!” Tiểu Cốc Liên sợ quá khóc váng lên.
“Khóc, khóc, khóc cái gì đồ con hoang kia, cả ngày chỉ biết khóc!” Hoa Thiển đưa tay giằng lấy Tiểu Cốc Liên, lắc lấy lắc để: “Cái con mẹ không biết xấu hổ của mày ấy, không biết nó cao tay quyến rũ thế nào, tự nhiên lại khiến lão gia hồi tâm chuyển ý, để nó quay lại làm đại phu nhân, còn nhận thêm cả mày! Thật lão gia cũng mù luôn rồi, chứ không làm sao lại thương yêu cái loại con hoang như mày cơ chứ!”.
“Hu hu…” Bị lắc dữ quá, Tiểu Cốc Liên khóc càng to hơn.
“Nhị phu nhân, nếu phu nhân không buông tay, đợi lão gia về, tôi sẽ mách lão gia đấy!” Tiểu Hương cố gắng gỡ bàn tay Hoa Thiển ra.
“… Hứ! Đừng có đem lão gia ra dọa tao, tao mà phải sợ ư?” Tuy miệng nói cứng, nhưng trong lòng Hoa Thiển cũng chột dạ, lực nắm bàn tay lỏng ra đôi chút. Tiểu Hương nhân cơ hội, giằng lại được Tiểu Cốc Liên, đồng thời lùi vội ra xa tránh Hoa Thiển làm cô bé đau.
“Hừ!” Hoa Thiển phẫn nộ quay người định đi, bỗng vô tình nhìn thấy đóa sen xanh giữa hồ: “A! Đẹp chưa kìa, vừa may trong phòng ta có chiếc bình mới mua. Lai Phúc, Lai Phúc!”.
“Phu nhân, tôi tới đây.” Từ phía ngoài sân, người đàn ông trung niên khoảng chừng ba mươi tuổi vội vã chạy tới: “Phu nhân có gì sai bảo ạ?”.
“Đi, ra hái đóa sen xanh kia cho ta!”
“Vâng, thưa phu nhân!” Người đàn ông tháo giày, sau đó lội xuống đầm.
“Phu nhân! Đóa hoa đó là lão gia đặc biệt trồng tặng tiểu thư, không thể hái được!” Tiểu Hương lên tiếng can ngăn.
“Xí!” Hoa Thiển quay sang nhổ thẳng vào mặt Tiểu Hương: “Mày là cái thá gì, còn dám can thiệp vào chuyện của tao? Đừng có tưởng dính vào cái đồ con hoang kia thì địa vị của mày cao hơn tao nhé. Nói cho mày biết, nhị phu nhân của mày đã có thai bốn tháng rồi, đợi tao sinh ra quý tử, xem lão gia còn cưng cái con nha đầu thối kia không!”. Hoa Thiển đưa tay nhận bông hoa màu xanh từ phía Lai Phúc, nhìn Tiểu Cốc Liên gườm gườm: “Hứ! Đúng là tốn cơm!”, nói rồi quay người bước đi.
“Cái đồ…” Bực bội nhìn theo dáng đắc ý của Hoa Thiển, Tiểu Hương tức tối lẩm bẩm: “Tiểu thư, chúng ta đi thôi, đừng để ý loại đàn bà vô liêm sỉ đó…”, rồi quay đầu lại phía Cốc Liên. Trong khoảnh khắc ánh nhìn vô tình quét qua gương mặt Cốc Liên, Tiểu Hương bỗng nghẹt thở, kinh hoàng phát hiện ra ánh mắt cô tiểu thư nhỏ lóe lên luồng sáng âm u ma quái, nhìn chằm chằm không chớp mắt theo bóng Hoa Thiển đang xa dần, ánh mắt đó nhất định không thể thuộc về một đứa bé mới bốn tuổi.
“Tiểu Hương, tôi sẽ có một cô em gái, rất nhanh thôi!” Đôi môi Cốc Liên nhếch lên nụ cười quái gở khiến người ta không lạnh mà phát run: “Chỉ là cô em gái này…”. Câu còn chưa dứt, Cốc Liên đã nhắm đôi mắt lại, im lặng chìm vào giấc ngủ say…
…
Màn đêm bao phủ, tòa lầu chính của Hàn gia cực kỳ yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang chìm trong giấc mộng, duy chỉ mình Hàn Cốc Liên lại lặng lẽ đứng bên đầm sen, đối mặt với những đóa hoa trong đầm, cố gắng tìm kiếm đóa sen xanh đã bị hái mất. Bỗng cô bé cười, đưa tay ra, một cành sen xanh bay vọt đến.
“Ngươi cũng không cam tâm phải không?” Hàn Cốc Liên nhìn đóa sen xanh vẻ đồng tình: “Một đóa hoa vượt bao khó khăn gian khổ mới nở ra được, lại bị con đàn bà thối tha kia ngắt mất, có phải rất ấm ức không?”. Đóa sen vẫn yên lặng lơ lửng trong không trung, chẳng chút phản ứng. “Để ta giúp ngươi quay về cành nhé?” Đóa hoa vẫn không trả lời.
“Xem ra ngươi chấp nhận số phận rồi, thật chẳng có khí phách gì cả!” Đôi mắt Hàn Cốc Liên ánh lên những tia sắc lạnh: “Thật đáng xấu hổ. Mang danh Lam Liên[1] nhưng chẳng có khí chất cao quý của Lam Liên tộc, ta thấy có lẽ vẫn nên để ngươi chết đi cho xong, Lam Liên tộc không cần thứ đồ bỏ đi như ngươi!”. Nói rồi, cô bé đưa tay ra, lòng bàn tay lập tức bùng lên một ngọn lửa phóng thẳng vào đóa sen xanh đang lơ lửng trong không trung.
[1] Lam Liên: Sen xanh.
Bỗng nhiên, đóa sen xanh run rẩy như thể đang sợ hãi, từ chỗ bị ngắt bất chợt tỏa ra ánh sáng xanh lam, tỏ vẻ như đang cầu xin lòng thương hại.
“Biết sợ rồi hả? Xem ra ngươi cũng không ngốc đâu, thế thì làm muội muội của ta đi!” Hàn Cốc Liên đưa tay ra chộp lấy đóa hoa, tóm chặt trong tay: “Chỉ là, ta có một điều kiện, sau khi sinh ra, ngươi phải trở thành nô lệ của ta, ta muốn ngươi làm gì ngươi phải làm theo, nếu không, ngươi sẽ chết còn thảm hơn bây giờ đó!”.