Đêm yên lặng như tờ! Không gian ở ngôi biệt thự của gia đình họ Hàn chỉ tuyền một màu đen. Bóng cây bên ngoài in hằn lên cửa sổ tựa như một bàn tay ma quái đang vẫy qua vẫy lại. Trong phòng, Phương Tĩnh Hương đang say giấc nồng. Không biết vì sao bình thường bà vốn hay thức khuya vậy mà tối nay lại buồn ngủ díp mắt từ sớm, cho nên vừa ăn xong bữa tối là bà đã giục Cổ Liên đi nghỉ sớm. Vào giờ khắc đó, Cổ Liên nằm cạnh bà không sao ngủ được, đôi mắt mở chong chong, bàn tay nắm chặt sợi dây chuyền, căng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, nhưng mọi thứ đều hết sức yên tĩnh không hề có bất cứ âm thanh nào.
Mặc dù vậy, toàn thân Cổ Liên vẫn hết sức căng thẳng, không dám thả lỏng dù chỉ một chút. Bởi sáng nay, khi nhân viên của Đàn Hương Lâu chuyển mười một hộp gỗ đàn hương vào phòng, cô bé đã nhìn thấy rõ ràng con ma nữ tóc dài chấm đất đang vắt vẻo trên chiếc hộp màu tím nhìn mình cười u ám, khiến Cổ Liên sợ hãi vội vã trốn vào phía sau ghế sô pha. Cả một ngày cô bé trốn tịt trong phòng không dám bước ra. Phương Tĩnh Hương dường như cũng biết cháu gái sợ nên cả bữa trưa và bữa tối đều đem lên phòng Cổ Liên ăn. Rồi cuối cùng màn đêm cũng buông, trái tim cô bé theo đó mà chùng xuống theo. Mặc dù bà nội bảo đêm nay sẽ ngủ cùng, nhưng Cổ Liên vẫn không thể yên tâm được. Vừa qua tám giờ tối, cô bé đã kinh hãi phát hiện ra con ma nữ bay là là phía sau lưng bà, không ngừng thổi vào gáy bà. Cổ Liên run rẩy nhưng không dám nói. Sau đó, người bà vốn dĩ luôn năng nổ bỗng nằm xuống ngủ ngay lập tức. Mọi thứ thật quá lạ lùng!
Những âm thanh “lộp cộp” khe khẽ bỗng từ đâu vọng tới, nghe như tiếng một người đàn bà mang giày cao gót nện trên sàn. Tiếng động đó đã hoàn toàn thành công trong việc làm cho Cổ Liên run lên như cầy sấy. “Lộp cộp, lộp cộp”, chuỗi âm thanh chầm chậm nhấn nhá quẩn quanh trên cầu thang, rồi dừng hẳn trước cửa phòng ngủ.
“Bà nội, bà nội…” Cổ Liên điên cuồng lay cánh tay Phương Tĩnh Hương, nhưng bà vẫn ngủ như chết không phản ứng gì.
Bất chợt, tay nắm cửa kêu “cạch” một tiếng, cửa bị hé ra từ bên ngoài. Cổ Liên sợ hãi lùi sâu vào góc giường, cố gắng trùm chăn kín đầu trong khi tiếng “lộp cộp, lộp cộp” mỗi lúc một gần. Bên ngoài lớp chăn, một bàn tay giá lạnh hơn băng tuyết rờ rẫm trên đầu Cổ Liên vốn đã run lẩy bẩy.
“Bé con, sợ hãi thế làm gì?” Giọng nói khàn khàn lạnh lẽo vang lên, nghe u u như thể bị rò rỉ từ một lỗ nhỏ trên cổ.
“Bà nội…” Cổ Liên sợ đến phát khóc.
Bỗng nhiên, bàn tay đen ngòm thọc vào từ mép chăn, tóm chặt lấy cẳng chân cô bé, cảm giác lạnh lẽo thấu xương trong thoáng chốc lan ra khắp người.
“Á… Cứu với! Bà ơi!” Cổ Liên thét lên, cố gắng giãy ra khỏi bàn tay như cành củi khô kia. “Soạt” một tiếng, tấm chăn trùm trên đầu cô bé trôi tuột xuống. Cổ Liên trợn mắt kinh hoàng nhìn khuôn mặt quỷ lù lù ngay sát mình chưa tới nửa mét…
Dưới ánh trăng vằng vặc, trên khuôn mặt ma quái trắng bệch hiện rõ đôi mắt thối rữa, lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo âm u. Từ trong khóe mắt, hai dòng máu đen đang chảy tràn xuống dưới, tí tách nhỏ xuống tấm chăn trắng tinh. Một cành cây màu tím cắm chặt vào ngực ma nữ. Xem ra lực đâm rất lớn nên chỉ còn thấy một đoạn nhỏ lộ ra ngoài. Trên lớp vỏ cây màu tím lấm tấm những đốm đỏ như thể nó vẫn đang hút máu của ma nữ từng chút một vậy.
“Á… Cút đi!” Cổ Liên sợ chết khiếp, bàn tay vô tình khua mạnh về phía trước.
“Bốp” một tiếng, ma nữ kia không ngờ cô bé con này lại dám đánh mình. Chưa kịp phòng bị, nên nó bị quét văng xuống dưới chân giường.
“Bà ơi! Bà ơi!” Tiểu Cổ Liên sợ hãi, điên cuồng lay Phương Tĩnh Hương.
“Rắc, rắc, rắc, rắc…” Một loạt những âm thanh kỳ dị đáng sợ vang lên. Cổ Liên chỉ cảm thấy tóc gáy dựng đứng, nhanh chóng nhảy phắt từ trên giường xuống chui vào gầm bàn, kinh hãi nhìn con ma nữ đang từ từ bò dậy. Bất chợt, trên trán nó nứt ra một đường, rồi chầm chậm kéo dần xuống dưới như thể đang lột da. Lớp thịt thối rữa trên người nó tuột xuống, chỉ còn lại bộ xương trắng hếu. Những móng vuốt màu đen thò về phía Phương Tĩnh Hương đang hoàn toàn bất tỉnh trên giường…
“Đêm nay, cháu phải chú ý đến bà nội đấy, bởi có thứ đang nhắm vào bà.” Lời của ông cụ lúc sáng bỗng lóe lên trong đầu Cốc Liên như một tiếng chuông cảnh tỉnh đúng lúc. Cuối cùng cô bé cũng hiểu ra ông cụ muốn ám chỉ điều gì. Cơn giận bỗng bốc lên ngùn ngụt, ngay lập tức viên bảo thạch màu lam hình giọt lệ đeo trên cổ tỏa ra muôn vàn tia sáng chói lóa.
“Cút ngay! Tránh xa bà nội ra!” Nỗi sợ hãi lúc này đã hóa thành cơn giận, Cổ Liên điên cuồng phát tiết, ánh hào quang xanh lam sáng rực tỏa ra tấn công mạnh vào bộ xương ma quái kia. Nó kêu thét lên, sau đó bay thẳng ra, ngã xoài một đống trên đám thịt đen kịt lùng nhùng của mình.
Vào lúc đó, bị cơn giận chi phối, ánh mắt Cổ Liên hết sức điên cuồng, luồng sáng xanh tỏa chiếu mạnh mẽ, văng đập vào bộ xương phát ra những tiếng xèo xèo, khiến nó lăn lộn trên đất kêu gào thảm thiết.
“A!” Bộ xương bò trên nền đất, lớp sương đen kết tụ trên thân từ từ tan ra, tiếp đó ánh sáng trắng lóe lên, cả bộ xương lẫn đống thịt nát của nó biến mất, chỉ còn lại chơ vơ một cô gái xinh đẹp đang nằm im bất lực.
“Chị là ai?” Cổ Liên thở nặng nề ngồi phịch xuống.
“Chị là Linh Lan, chính là ma nữ khi nãy.” Cô gái ngồi dậy.
“Còn hình dáng này?” Tiểu Cổ Liên nghiêng đầu khó hiểu, vừa rồi còn là một kẻ đáng sợ, sao bây giờ bỗng biến thành xinh đẹp nhường ấy?
“Khi trên người chị không có nộ khí thì tự nhiên sẽ hồi phục lại hình dáng ban đầu!” Cô gái cười dịu dàng, vẻ rất vui mừng: “Cảm ơn em!”
“Thật sao?” Cổ Liên kinh ngạc nhìn cô gái: “Sao chị lại cảm ơn em?”
“Cảm ơn em đã giải thoát chị khỏi linh hồn ác độc kia! Bộ xương vừa rồi là một ác linh có công phu tu luyện cực cao. Nó nhắm đến cơ thể bà em, định dụ dỗ bà em trong thang máy, song do em mà gian kế của nó bất thành. Sau đó nó lợi dụng chị để đến đây, có điều không ngờ pháp lực của em lại cao đến thế, khiến nó bị trọng thương. Dù sao chị vẫn phải cảm ơn em đã hóa giải nộ khí trên thân thể chị, bây giờ chị có thể đi đầu thai rồi, nhưng…”
“Nhưng sao?” Cổ Liên lùi lại phía sau.
“Nhưng, chị không muốn cứ thế này mà đi. Kẻ giết chị vẫn còn tự do nhởn nhơ, chị muốn thấy hắn phải chịu sự trừng trị của pháp luật!”, Linh Lan căm hận thốt từng chữ.
“Vậy chị đến tìm chú cảnh sát đi, trên ti vi thường bảo vậy mà, gặp bất cứ khó khăn nào thì tới tìm chú cảnh sát!”, Cổ Liên ngây thơ đề nghị.
“Haizzz…” Linh Lan dở khóc dở cười: “Rốt cuộc thì em vẫn là một đứa trẻ. Những người trần bình thường không thể nhìn thấy chị, sao chị có thể trình báo cảnh sát được đây!”.