Liên Minh Quái Vật Biển

Chương 33: 33: Ăn Là Quan Trọng Nhất





Rùa biển bự Thaumas đã sống rất lâu, lâu đến nỗi nó gần như có thể nghe hiểu "Đảo" bằng nhiều ngôn ngữ khác nhau, bao gồm cả phương ngôn Trung Quốc.

Đây là bằng chứng lịch sử ghê gớm biết bao chứ! Vậy nên nó luôn bình tĩnh lúc lâm nguy, không hề hoang mang khi đối phó với những tai nạn đột phát.

Không phải chỉ là động đất thôi sao? Động đất nó từng gặp nhiều mà —— Thể nên lúc ban đầu nó mới rất tự tin nổi lên mặt biển chuẩn bị thể hiện khả năng bất động như núi.

Nhưng mà!
Nó đúng là chưa bao giờ gặp phải trận động đất dưới đáy biển nào thảm khốc như vậy.

Dựa theo kinh nghiệm của sinh vật biển có tuổi đời lâu năm, coi như vừa lúc ở trên tâm địa chấn, cách làm đúng đắn là bơi vào nơi không sâu không cạn chờ đợi là được.

Bởi vì động đất xảy ra ở sâu dưới đáy biển nên nước biển sẽ không ngừng cuộn trào, nhưng trên mặt biển sẽ không xuất hiện sóng thần, chỉ cần nhấp nhô lên xuống cùng với sóng gió.

Còn nếu là vùng biển nông, vậy thì chỉ cần chạy đến vùng nước sâu của biển cả là đã có thể thảnh thơi mặc kệ sóng gió cuồn cuộn ở mặt biển trên đầu.

Nhìn đi, sống lâu sống bền đúng là có nhiều kinh nghiệm.

Kẻ đã bơi quanh Trái đất nhiều lần trong hành trình cả đời - Thaumas, trăm triệu lần không nghĩ tới: Đây không chỉ là một trận động đất.

Trong thời gian ngắn ngủi, phản ứng dây chuyền của đáy biển từ sâu đến nông cuối cùng cũng đã gây nên nứt vỡ tại một vùng địa tầng gần biển, nó là nguyên nhân chính khiến sóng thần xuất hiện ngay sau đó.

Tất cả các sinh vật không kịp chạy thoát ở khu vực này đều xui xẻo.

Thực ra sóng thần rất khó xảy ra với quy mô khủng khiếp tại những nơi nước sâu, ở gần đất liền mới chân chính khiến chúng lộ ra dáng vẻ dữ tợn.

Sau khi nước biển cuộn trào dữ dội gặp chướng ngại, nó sẽ đột ngột nổ lên những con sóng lớn cao mấy chục mét, mà chướng ngại này, chính là thềm lục địa - phần kéo dài từ đất liền xuống đáy biển theo cách nói của con người.

Nháy mắt đó, hoàn toàn không thể thấy được không trung, chỉ có những con sóng khổng lồ che trời lấp đất dâng lên, chúng vượt cao hơn cả ngọn cây, trong khoảnh khắc, tất cả các hòn đảo trên hải vực này đều bị san thành bình địa.

Sóng thần là sức mạnh thiên nhiên có độ tàn phá nhất trên Trái đất.

Khi An Lỵ mỏi mệt kéo lê bước chân bơi lên bờ cùng với nhóm Lý Thiệu, thứ mà cô nhìn thấy chính là cảnh tượng thê thảm hỗn độn đó.

Những cây dừa gãy đổ trôi khắp nơi, nước trên bờ biển còn ngập đến đầu gối.

Có một chiếc xe đạp quỷ dị treo trên dốc núi, thân nó đã biển dạng, hai cái bánh xe đều chẳng biết bay mất nơi đâu, nhìn lên thêm nữa là những đống đồ ngổn ngang bể nát.


Chẳng hạn như đèn bàn, bình tráng men, một đống gỗ vỡ không biết vốn là vật dụng gì, và vài bộ quần áo lộn xộn ngâm trong nước biển.

Lúc này An Lỵ không có cách nào chọn lựa nữa.

Cô trực tiếp lấy một bộ mặc vào, dơ hay không cũng không quan trọng.

Rong biển và sò trên người Thaumas gần như đều tróc hết, nếu không nhất định hầu hết mọi người sẽ có lòng muốn lấy rong biển che thân.

Trải qua một lần vật lộn bên bờ sống chết, coi như đó là An Lỵ thì cũng chẳng ai có tâm tư nhìn lén xem dáng người của cô thế nào.

Tất cả mọi người chẳng ai bận để ý đến nước biển và những thứ đồ tạp nham, họ tìm đại một nơi không có mảnh vỡ thủy tinh rồi nằm liệt xuống thở hổn hển.

Đã qua hơn mười ngày kể từ khi họ rời khỏi Nữ thần Thalassa, trước mắt mới miễn cưỡng xem như chân giẫm lên đất bằng, nhưng có thoát khỏi nguy hiểm hay chưa thì họ không chắc, nhất là khi họ nghĩ đến quái vật biển đi theo họ dọc suốt chặng đường này!
Quả thực đây là tận thế ư?
Trong lúc mỏi mệt, rất nhiều người cứ thế trực tiếp ngất đi.

“Tình trạng của Sa Y rất không tốt.”
Trên mặt biển nơi xa, Siren hãy còn duy trì động tác nằm nghiêng trên lưng Thaumas.

Ngón tay sờ lên trán Hạ Ý, nó cảm thấy độ nóng nơi đó không chệch bao nhiêu so với nhiệt độ nước gần núi lửa dưới đáy biển.

Người cá chưa bao giờ bị sốt nên không hiểu thế này là sao, song nó vẫn cảm nhận được sóng tinh thần đang dần dần yếu đi của Hạ Ý, rất giống với lần đầu tiên gặp nhau trong biển, trông dáng vẻ Hạ Ý lúc ấy cứ như thể sắp bị biển cả nuốt chửng vậy.

Con mực bự quanh năm sống ở Biển Ross Nam Cực này toàn thân đều mang màu đỏ nhạt, cơ thể nó hẹp và dài hơn Abyss, khác hẳn với bạch tuộc chính là mực tổng cộng có mười chi, ngắn gọi là vòi, dài gọi là xúc tu hơn nữa không mọc móc câu.

Nửa người nó vừa mới bám lên rìa mai của Thaumas đã khiến thân mình Rùa bự mất tự chủ chìm nghiêng sang bên trái.

“Euribia!” Thaumas rống giận.

Mực bự nhanh chóng dùng chóp xúc tu chạm vào người Hạ Ý một cái, Siren còn chưa kịp trừng nó thì xúc tu của cái tên này đã thụt về.

Nó còn nghiêm trang ngu ngơ nói:
“Nóng quá!”
Bầu trời vẫn âm u đáng sợ, hoàn toàn chẳng giống như đã sáng.


Thân thể khổng lồ của Sứa bờm sư tử từ từ trồi lên mặt nước, tỏ vẻ uất ức muốn chết:
“Cả người ta bị bọc thành một quả cầu, gai chìm trên xúc tu thiếu chút nữa tự đâm mình chết.

Abyss chết tiệt đã dùng đầu ta bọc lấy tất cả các xúc tu của ta! Ta muốn liều mạng với ngươi —— Euribia ngươi cút đi, ngoại trừ kêu nóng thì người người chẳng biết kêu cái gì khác cả!”
Mực bự xòe ra tám cái vòi, Sứa bờm sư tử “Liễu yếu đào tơ” đã bị quất bay:
“Ý ta là, con người kia nóng quá, Siren ngươi vì sao còn đặt hắn trên lưng Thaumas chứ, hắn sắp nóng chết rồi đấy!”
“...”
Abyss quái đản ục ục một tiếng, “Ngươi chắc chắn đó là con người?”
“Đúng vậy, trông giống người cá lại không có vảy và đuôi cá, không phải con người thì là cái gì?”
Bạch tuộc bự chợt dùng xúc tu rẽ nước bơi qua một bên, có lẽ nó sợ Mực bự lây bệnh ngu cho nó.

Tuy rằng thường hay tự hỏi nhiều vấn đề, nhưng nó vẫn cảm thấy thế giới này thật sự vô cùng kỳ diện, trông mực ngu ngu đần đần thế kia mà tại sao con người lại không phân biệt được bạch tuộc và mực chứ, nhìn giống nhau không có nghĩa là nội hàm cũng giống nhau!
—— Nhưng Bạch tuộc thông minh ngươi sai rồi, phải biết rằng chân lý thường nằm trong tay của những kẻ đần độn, vậy đó, mấy kẻ hay thích nghĩ đông nghĩ tây, giả thiết so sánh, lo được lo mất luôn luôn bỏ lỡ câu trả lời chính xác.

Thế giới không hề phức tạp như ngươi nghĩ đâu! Ngươi đã mắc phải bệnh chung của con người là thích phức tạp hóa thứ giản đơn, cuối cùng chính mình cũng không hiểu được!
Sứa bờm sư tử chìm thẳng xuống, còn vùng vẫy hoảng sợ.

“Nereus, ngươi bị sao vậy?”
“Vừa nãy Euribia...!Chọc thủng cơ thể ta rồi...!Cứu mạng với!”
Sứa bơi bằng cách thu nhỏ tán ô để ép thể tích khoang bên trong rồi phun nước để tiến về phía trước.

Qua cơn đại nạn Nereus vốn dĩ đã nhăn nheo như đống giẻ lau, ai ngờ còn bị móc câu trên vòi Mực bự hung hăng cứa một đường từ trên xuống dưới, thế là!!
Abyss duỗi một cái xúc tu vớt nó lên, rồi đau buồn dùng những chiếc xúc tu khác vuốt ve mấy vết thương trên đầu và thân thể mình.

Tất cả đều là chuyện tốt của Con mực bự đần độn kia lơ ngơ làm ra trong sóng biển! Đồng tình liếc nhìn Cá đai vua và Cua bự đang bị Euribia kéo, hai tên này vẫn còn chưa tỉnh lại, thật sự đáng thương quá đi mất.

Đám quái vật biển này tạm thời không dám về biển sâu.

Sau những trận động đất dưới đáy biển, tâm Trái đất đôi khi sẽ phát ra rất nhiều khí độc hại đủ để giết chết các nhóm sinh vật biển, cho nên tránh thật xa mới là lựa chọn sáng suốt.

Siren cứ thế ngửa mặt nằm bên cạnh Hạ Ý, luồn tay qua ôm hắn vào lòng.

Nhiệt độ lạnh lẽo của cơ thể nó khiến Hạ Ý đang sốt đến mơ màng vô thức nhích lại gần.


Không bao lâu sau mưa to bắt đầu đổ xuống, trời đất một mảnh tăm tối, xòe tay không thấy được năm ngón.

Cơn mưa này trái lại đã đánh thức nhiều người bơi lên hòn đảo.

Họ loạng choạng bò dậy, cứ việc cả người đã mệt rã rời, nhưng không ai muốn vừa ngủ đã không tỉnh lại nữa, vậy nên họ vẫn gồng mình hy vọng tìm được nơi trú mưa.

Lý Thiệu nhếch nhác bắt đầu hắt xì, cả người phát run.

Nơi này là vùng nhiệt đới nên thời tiết tháng 1 vốn dĩ không quá nóng bức, nhưng sau tận thế nhiệt độ không khí đã trở nên bất thường, bây giờ gió vừa thổi qua, vậy mà có chút rét lạnh, nếu như xui xẻo bị sốt rét, vậy chắc có lẽ chẳng biết tìm thuốc chỗ nào.

"Chúng ta đang ở đâu?"
Lúc này An Lỵ mới có sức lực nói ra câu đầu tiên.

Nhìn xung quanh thì có vẻ là một hòn đảo lớn.

Các quốc gia trên biển vốn dĩ được tạo thành bởi những hòn đảo lớn lớn nhỏ nhỏ, chẳng qua đây là một hòn đảo có người định cư, đương nhiên qua đợt sóng thần này, trên đảo còn có người sống hay không cũng là một câu hỏi.

Na Lâm hét lên một tiếng, bởi vì khi đứng dậy cô mới phát hiện bên cạnh chỗ cô vừa nằm là một cái xác bị ngâm trương phình.

Nếu cẩn thận phân biệt ra, quả thật có rất nhiều người chết tương tự trong khu vực kéo dài từ bãi biển, nhưng họ chết vì sóng thần hay chết bởi ảnh hưởng của trận động đất trước đó thì không ai biết.

"Trước tiên đi tìm nguồn nước và nơi trú mưa đi."
An Lỵ nhìn thoáng qua những cái xác đầy trên đất, cô quyết định sau khi hồi phục chút sức lực sẽ quay lại thiêu hủy chúng.

Dẫu sao có lẽ họ sẽ ở lại trên hòn đảo này một quãng thời gian rất dài, nếu thi thể thối rữa làm bệnh dịch lây lan, cuối cùng xui xẻo vẫn là họ.

Cái gì? Tạo thuyền trở về Trung Quốc ư?
Tận thế sống ở đâu mà chẳng giống nhau, hơn nữa trong biển có nhiều quái vật đến vậy, vả lại nếu không may gặp lại động đất thì họ sẽ chẳng còn may mắn như thế nữa.

"Chị, chị An!" Lý Thiệu vức hắt xì vừa chỉ ra biển.

Từ xa có thể thấy được hình dáng khổng lồ của Rùa biến bự, điều này có nghĩa là Người cá và Hạ Ý cũng chưa rời đi.

Mặc dù thế đạo bây giờ là ai nấy tự lo thân mình, nhưng chung quy Lý Thiệu vẫn nhịn không được bỏi một câu:
"Anh Hạ thì sao?"
Vẻ mặt của An Lỵ trở nên quái lạ, nói thật, ngay cả Hạ Ý là người gì, không, có phải người hay không cô cũng không rõ ràng cho lắm.

Cuối cùng cô chỉ đành bỏ ra một câu:
"Lời quái vật nói lúc trước không phải cậu nghe không thấy."
Lý Thiệu cứng họng, thật vậy, nếu đó là siêu năng lực thì cũng quá khó mà tin nổi.

Người siêu nhiên hệ nước trong bọn họ chỉ biết trữ đầy một bình nước khoáng, ngoài ra không còn biết sử dụng gì hơn.


Thật ra việc này không thể trách nhóm An Lỵ sẽ hiểu sai, bởi vì Hạ Ý vốn dĩ là một người quái gở không giống ai trong mắt mọi người, thế nên lúc này vậy mà không một ai chịu hướng tới khả năng siêu năng lực và năng lực không chế của hắn mạnh mẽ.

Hoặc là quái vật biển cũng góp một phần quan trọng gây hiểu lầm?
Tóm lại có thể sống sót đã là vạn hạnh, suy nghĩ quá nhiều là tự chuốc muộn phiền.

Khi An Lỵ đi vào hòn đảo, mưa đổ càng thêm xối xả.

Toàn thân Hạ Ý ướt đẫm, Siren cũng không nghĩ tới việc tìm chỗ một trú mưa cho hắn.

Dẫu sao thì đây là một người cá sống trong biển, nếu cả người không ướt nhèm mới là đều khác thường.

May thay siêu năng lực mà Hạ Ý nắm giữ thuộc hệ nước, bằng không sức cùng lực kiệt còn sốt cao không giảm, rồi lại phơi gió nằm mưa thế này thì nửa cái mạng dư lại sợ rằng cũng phải tiêu.

“Siren, ta đói quá.”
“Ta cũng vậy.”
Thaumas cũng vươn dài cổ, quay đầu muộn phiền thở dài:
“Một ngày trước, trên lưng ta cả thảy đều là thức ăn!”
Rùa biển là động vật ăn tạp, chúng ăn rong biển, cá tôm và sò ốc, cho nên những ngày xưa ấy, đối với Thaumas mà nói đó chính là mang theo món ngon bơi tung tăng khắp nói, ách, nhưng nó bị thiếu một ai đó có thể giúp nó nhổ đồ ăn xuống đưa đến bên miệng!
Siren tức giận nói:
“Nhịn đi!”
“Nhưng mà...!Ta sẽ đói đến nỗi nhịn không nổi gặm xúc tu Abyss.”
Bạch tuộc bự giận đến nỗi ngã ngửa: “Gặm của ngươi đi, ngươi cũng mọc!”
Sau một hồi thảm họa, muốn tìm thức ăn ở hải vực này đúng là việc rất khó khăn, cho dù có xác tôm xác cá thì cũng chẳng biết đã bị sóng dạt tới nơi nào.

"Ưm..."
Hạ Ý phát ra một tiếng rên rỉ yếu ớt.

Siren bỗng nhiên cảm thấy cánh tay nó bị cầm lấy, vừa cúi đầu nhìn, đã thấy Hạ Ý đang nắm chặt cánh tay mình.

Đối với Hạ Ý đó là cảm giác lạnh lẽo, rất thoải mái.

Abyss bỗng nhiên đảo tròn mắt, quyết định dùng logic quanh co để thuyết phục Siren:
“Coi như là chúng ta không ăn cái gi, nhưng vật sưu tầm của ngươi đói chết thì biết làm sao? Hòn đảo này có núi, nó không bị sóng thần quét qua nên nhất định có thức ăn.

Siren ngươi nhìn đi, những con người kia cũng đi về phía đó, chờ họ tìm được thức ăn...!Hừm, không bằng chúng ta đến đấy cướp?”
Siren cúi đầu nhìn Hạ Ý, sau đó mặt không biểu tình mà nói:
“Rất tốt, vậy ngươi đánh thức Ục Ục đi!”
"“Hả?”
“Đó là đất liền không phải sao?”
Ấy khoan, trọng điểm là phạm vi truyền sóng hạ âm rất rộng đó, nếu Héc ở mức thấp, nó thậm chí có thể vờn quanh Trái đất nửa vòng, ngươi cho rằng những con người đó không nghe thấy sao?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.