Nam vô cùng ngạc nhiên trước hành động của Alucard.
- Thua? Ngươi thua ư?
- Phải, ta đã thua.
Nhìn trong ánh mắt của hắn, Nam thấy được sự bái phục của Alucard. Có lẽ trước sự kiên cường của Nam, quyết không bỏ cuộc dù khả năng thắng bằng không, hắn ta cũng phải nể, nhất là trước một đứa tuổi mới đôi mươi như nó.
Ngay lúc đó, mọi người chạy đến chỗ Nam. Nakroth phủi áo quần nó:
- Nhóc có bị sao không vậy? Có sứt mẻ miếng nào không?
- Nhìn đi, em còn nguyên đây nè!
Veres đã có thể thở phào nhẹ nhõm khi Lâm không bị thương gì nghiêm trọng. Nhưng cô ấy thắc mắc một điều rằng, tại sao Nam không chết sau vụ nổ đó.
Nakroth bảo:
- Cô nên trui rèn cho nó, để nó trở thành một chiến binh mạnh mẽ. Ta cảm thấy nó có tiềm năng đấy.
- Có nói gì đâu, ta chỉ nhắc lại lời của Nakroth thôi mà. Ăn hại, ăn hại, ha ha …
Veres không kiềm chế được cơn tức giận, cô rút dây xích, quay một vòng trói hắn.
”KENG”, Huvai giật lấy thanh kiếm từ tay Lâm đỡ lại. Nakroth phải hét to:
- IM LẶNG HỘ CÁI COI!
Mọi người ngưng chiến. Veres quay sang Nam:
- Mà nhóc này, sao nhóc lại sống được hay vậy? Ngày trước ta còn không chịu nổi, sao nhóc …
- À, thật ra lúc bị vụ nổ tấn công, tự nhiên bản thân em nó … nó toát lên một trạng thái lạ lắm.
Veres ngạc nhiên:
- Ồ! Lạ sao?
- Phải, thế là em thoát ra khỏi vụ nổ một cách an toàn.
Nakroth lên tiếng:
- Lâm này, ta thấy nhóc có một khả năng đặc biệt. Rất đặc biệt.
- Vui vậy? – Nam rất thích thú khi nghe rằng mình có năng lực đặc biệt. Nó nhảy dựng lên, ăn mừng y như vô địch World Cup vậy.
- Nè, ta chưa nói xong mà. Mặc dù có năng lực nhưng nhóc chưa thể thi triển nó được đâu.
Lâm xịu xuống:
- Thế … anh có biết thi triển làm sao không? Thi triển hộ em được không?
- Trời, năng lực của nhóc mà hỏi ta. Nhóc mắc tè mà nhờ ta đi tè giùm được hả?
Nam trút một hơi thở dài.
- Nhóc nè, có phải lúc vụ nổ, nhóc đã quyết tâm rằng mình không được chết đúng không?
- Phải.
- Trong những thời khắc sinh tử như vậy, sức mạnh đặc biệt của nhóc sẽ xuất hiện. Nhưng nó chỉ thoáng chốc mà thôi.
Huvai lại giở trò đá xoáy:
- Tưởng gì hay lắm, hóa ra cũng … ăn hại.
- HỪ CÁI TÊN NÀYYYY… - Nakroth muốn nổi cơn điên. Nếu không phải cõng tôi trên lưng thì chắc Nakroth đã đập cho Huvai nhừ đòn.
Chợt Alucard lên tiếng:
- Này! Cái bọn kia!
- Hả? – Mọi người quay sang.
- Theo như lời ta nói lúc nãy, nếu thắng ta thì các ngươi sẽ được một điều ước. N…
Chưa kịp nói xong, Huvai nhảy vào:
- Ta muốn được triệu tập vào đội tuyển bóng đá Athanor!
Vừa nói, hắn nhún nhảy, xoay khớp như đang khởi động chuẩn bị vào sân.
Nakroth gạt Huvai qua một bên:
- Kệ hắn, đừng quan tâm! Alucard, ta muốn ta được khai thác khu rừng Chạng Vạng này mà không bị bọn Tel’Annas ngăn cả. Được chứ?
- Ơ …
Veres thì bình tĩnh, nhẹ nhàng nói:
- Thưa ngài, tôi không đòi hỏi gì hơn. Tôi chỉ muốn hai đứa học trò của tôi trở nên mạnh mẽ hơn, được không?
- Bọn chúng ăn hại mạnh hơn được gì! – Huvai lại nói móc. Veres không chịu nổi:
- Kệ bọn nó! Có ngày bọn nó sẽ mạnh hơn cho nhà ngươi thấy.
Huvai cười to:
- Ha ha ha! Ta e là tới ngày đó, ta đã được ngồi trên nóc tủ và ngắm gà khỏa thân rồi.
Nakroth chen vào:
- Được chứ? Ngươi bảo thực hiện một điều ước mà. Bỏ hết bọn chúng đi, ta muốn khai thác …
- KHÔNG ĐƯỢC! – Veres cắt ngang – Chỉ cần chúng ta mạnh mẽ hơn, thì bọn trong khu rừng Chạng Vạng không là cái thá gì hết.
Huvai hét to:
- Ta muốn đá banh!
- TRỜI ƠI MẤY NGƯỜI IM CÁI MIỆNG LẠI GIÙM TA!
Alucard hét lớn khiến mọi người giật hết cả mình và im bặt. Hắn ta nói tiếp:
- Ta chưa nói xong mà.
- Rồi nói đi. – Nakroth đáp.
- Chỉ có ai đánh bại được ta mới được quyền đưa ra điều ước. Còn mấy người, có đánh bại được ta đâu mà ước này ước nọ hả? Nam!
Nó giật mình:
- Ơ … Có!
- Nhóc ước đi.
Huvai cầm kiếm chĩa vào mặt nó:
- Mày mau ước cho tao được triệu tập vào tuyển bóng đá Athanor! Không là tao chém mày đấy!
Veres trấn tĩnh Nam:
- Bình tĩnh. Chị sẽ không để nó chém nhóc đâu. Ước gì cũng được.
Nam đã nghĩ ra điều ước từ trước. Nó chỉ vào Alucard và đáp:
- Ta muốn ngươi là đồng đội của bọn ta!
- … - Alucard im lặng.
- Sao, được không?
Hắn ta cười tươi:
- Được chứ.
- TUYỆT VỜI! – Thằng Nam nhảy dựng lên ăn mừng. Lần này nó ăn mừng theo kiểu của Ronaldo.
Thế rồi mọi người trở về căn cứ. Lúc này trời cũng đã hơn năm giờ, Nam nghĩ vậy. Nó đang rất sung sướng vì đã lập công, chiêu mộ được một thành viên cho đội.
*
Về đến căn cứ, tôi được đưa ngay vào phòng để hồi sức. Veres nhận nhiệm vụ chăm sóc cho tôi. Trong khi đó, những người còn lại thì ở bên ngoài nói chuyện với Alucard, nhằm tăng sự thân mật với nhau giữa cách thành viên. Nakroth hỏi:
- Alucard này, gia nhập lực lượng, ngươi phải tôn trọng ta, bởi ta là thủ lĩnh.
- Được chứ.
- Ta bổ nhiệm ngươi ở đội tấn công. Ngươi sẽ giữ vai trò tiêu diệt kẻ địch.
Hắn ta cười:
- Dễ thôi.
Rồi Nakroth nghĩ: “Cả lực lượng còn chín người. Không biết có ổn không đây?”.
Nam nói:
- Ngày mai chúng ta đi tập luyện tiếp nha anh Nakroth. Có ai để khiêu chiến nữa không?
- Ơ … - Nakroth không còn biết ai nữa – Nếu muốn nhóc có thể đến lâu đài Khởi Nguyên để tập luyện. Ở đó nhóc sẽ gặp rất nhiều người mạnh, có thể mạnh hơn cả ta nữa.
Huvai xen vào:
- Mạnh hơn là đúng rồi. Nếu yếu hơn, thì chúng ta đâu có phải rút quân trong trận chiến lần trước.
- Trận đó như thế nào vậy kể cho ta nghe với. – Alucard có vẻ như muốn nghe câu chuyện về trận chiến đó.
Nakroth kể:
- Trận chiến đó cả đội mắc bẫy của đối thủ, chơi theo kiểu rút lui rồi bất ngờ phản công lại. Bọn chúng mời cả người của lâu đài Khởi Nguyên nữa. Cả đội thất bại. May là bọn chúng không thể tấn công nữa do ta có thiết lập bẫy phục kích khu vực hang.
Alucard hỏi tiếp:
- Thế mấy người có định tấn công lại không?
- Không, bọn ta chỉ đốn cây lấy gỗ bán thôi.
Alucard vẫy ngón trỏ:
- Như thế là không được rồi. Các người sống với mục đích thế thì không thể nào tồn tại. Ngày mai, ta sẽ chỉ huy cả lực lượng này tấn công bọn họ.
Nakroth chặn lại:
- Thôi khỏi. Nếu tấn công thì bọn ta làm cũng được. Giờ thì … Nam, xuống bếp làm đồ ăn đi.
- Em đi liền đây. – Nam xuống bếp nấu đồ ăn cho mọi người.