Maloch đi ra khỏi căn phòng, nhường không gian riêng tư lại cho Nakroth. Cậu ta đặt mình xuống giường suy nghĩ. Nakroth quyết tâm trong lần tới sẽ đả bại Tel’Annas. Vừa nghĩ tới đó, cậu ta đặt tay lên đầu mình:
- Tại sao mình phải đánh bại cô ta?
Quả thật, Nakroth gần như không có mục đích gì để hạ cô ta. Ngay cả sức mạnh bóng tối của cô, Nakroth cũng chẳng cần. Điều mà cậu ta muốn chính là được gặp lại Krixi.
- Krixi à …
- Ê lính mới!
Có tiếng ai đó. Hắn ta đã bước vào. Nakroth bực mình:
- Vào sao không gõ cửa hả? Mà ngươi là ai đấy?
- Ta là Zephys. Ta là cánh tay đắc lực của ngài Maloch. Này, chúng ta chung một đội đấy.
Điều này làm Nakroth không khỏi bất ngờ:
- Cái gì chứ? Chúng ta chung một đội sao? Khi nào thế?
- Cái này thì mới thông qua. Ngài Maloch vừa mở một cuộc họp bàn quyết định việc này. Và tỉ lệ đồng ý là một trăm phần trăm.
- Hả … - Cậu ta ngơ ngác. Rõ rang lúc nãy Maloch cũng vừa mới đi ra. Họp cái quái gì mà nhanh thế!
Zephys lẩm bẩm:
- Thực ra chỉ có một người bầu thôi, vì Maloch cũng chỉ gặp mỗi mình để quyết định thôi hi hi hi …
Thấy Zephys cứ cười một mình, Nakroth sinh nghi:
- Cười gì đấy?
- Có gì đâu chứ, Nakroth.
- Gì chứ? Ngươi biết tên ta sao?
Zephys cười to:
- Ha ha ha! Ngươi quá ngây thơ, Nakroth ạ. Ta vừa gặp Maloch mà. Nhưng ta có việc cần nói với ngươi nè, ngươi cần phải rèn luyện nhiều hơn nữa nếu muốn ngài ấy tín nhiệm.
- Zephys này, ngươi có người yêu chưa? – Nakroth bất chợt hỏi.
- Yêu cái gì mà yêu! Ta nói cho ngươi biết, nếu muốn tồn tại ở cái lực lượng này, nhà ngươi phải dùng lý trí! Mọi thứ tình cảm sẽ khiến nhà ngươi yếu đuối hơn! – Hắn ta nói bằng cái giọng đủ đề người ta hiểu hắn có người yêu hay không.
Nakroth thở dài, rồi cậu ta nhìn lên trần nhà suy nghĩ.
- Mà Nakroth này, sao ngươi lại hỏi ta câu đó?
- Maloch không ưa Tel’Annas, thì chắc ngài ấy không ưa gì khu rừng Chạng Vạng đúng không?
- Ừm! – Zephys gật đầu – Sao thế? Ngươi toàn nói những chuyện không liên quan đến nhau không đấy.
Nakroth đáp:
- Người ta yêu là người của khu rừng Chạng Vạng …
- Không được đâu! Ta khuyên ngươi nên chấm dứt mối quan hệ ấy đi. Nếu ngươi yêu, ngài Maloch sẽ giết ngươi …
- Còn lâu! – Nakroth xua tay – Maloch cũng yêu chứ đâu.
Zephys giật mình, hắn hỏi bằng giọng vô cùng ngờ vực:
- Ngươi … ngươi nói thật chứ?
- Thật mà. Để ta kể cho ngươi nghe … - Nói rồi Nakroth kể lại mọi việc mà cậu ta đã chứng kiến trước Veera. Zephys nghe xong vội bịt miệng Nakroth:
- Im ngay! Ngươi muốn chết lắm hả? Này này, chuyện này chỉ có mình ta với ngươi biết thôi nghe chưa! Để lọt ra là chết đấy.
Nakroth liếc mắt:
- Tại sao?
- Ngài Maloch không cho …
- Mắc cười! Mình yêu mà cấm người khác yêu. Vô lí quá!
Zephys đập vai Nakroth một phát đau điếng:
- Bây giờ nếu ngươi muốn sống thì đừng để cho ngài ấy biết. Ta không muốn tưởng tượng chuyện ngài ấy phát hiện ra đâu.
- Thôi ta nghỉ ngơi đây. Ngươi ra ngoài đi Zephys.
Hắn ta đành ra ngoài phòng. Nhưng trước khi đi, hắn quay lại bảo:
- Cẩn thận đấy!
*
- Hừm … Thế này thì ngủ cái gì được.
Do Payna là hươu, việc ngủ của cô chỉ đơn giản là nằm xuống đất. Nhưng đối với tôi, nằm xuống không mà chẳng có gối thì ngủ sao mà được. Không biết từ bao giờ mà tôi quen như thế nữa. À có cách rồi. Tôi đặt đầu mình lên bụng Payna. Thế là có một cái gối.
- Thoải mái rồi. Ngủ thôi … mà khoan đã.
Tôi đứng dậy, đi ra khỏi nhà. Tôi cần đi “xả lũ”.
“Hàaaaa …”, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Đi xong là tôi tỉnh người luôn rồi. Tôi giơ hai bàn tay lên nhìn. Thật sự là tôi đã sở hữu ma thuật “sinh mệnh” ư? Không tin được. Giờ tôi cũng đang trên đà tỉnh, tôi quyết định phiêu lưu trong đêm. Nhìn lại bộ đồ, tôi nghĩ: “Hay là mình giả gái đêm nay nhỉ?”.
Nghĩ là làm, tôi bứt một nắm dây leo rừng tết lại thành một bộ tóc giả. Nó khá là đẹp. Tôi đeo lên đầu, rồi cảm thấy mình trở thành con gái thật.
Tôi khởi đầu chuyến phiêu lưu trong khu rừng Chạng Vạng. Đêm nay trời không có trăng, chỉ có những con đom đóm lập lòe trong không trung. Quá tối để có thể đi. Tôi lẩm bẩm:
- Trời tối thế này thì đi kiểu quái nào?
Tôi vẫn quyết định đi, mặc dù tôi thừa biết nó nguy hiểm như thế nào. Bám cây để đi chính là cách duy nhất tôi có thể làm. Tôi sợ đi một hồi sụp hố thì hỏng bét.
“SOẠT!”, có tiếng gì đó lướt qua bụi cây. Tôi hoảng hốt:
- Gì thế! Đừng mà … Hử?
Một cây gậy đập vào vai tôi làm tôi phải quay lại:
- Ai đấy?
- Chị đây. Nhóc đi đâu giờ này thế?
Thì ra đó là Payna. Cô ấy đi theo tôi từ lúc nào tôi cũng không rõ nữa. Nhưng điều tôi vô cùng thắc mắc chính là tại sao cô ấy lại biết tôi đang ở đây. Tôi hỏi:
- Sao chị biết em ở đây?
- Chị có khả năng cảm nhận vị trí ma thuật sinh mệnh. Đương nhiên là nhóc đang sở hữu luồng ma thuật ấy, nên chị cảm nhận được thôi.
Tôi hỏi tiếp:
- Thế … chị nhìn xuyên đêm được à?
- Đâu, ma thuật thôi. Xem đây! – Cô ấy giương quyền trượng. Một quả cầu ánh sáng chói lóa xuất hiện khiến tôi vội che mắt:
- Trời ơi chói quá! Y như mặt trời vậy!
- Chói hả, để ta giảm độ sáng xuống. Quên là mắt của con người nếu gặp ánh sáng mạnh trong đêm tối sẽ bị choáng.
- Ban ngày mà gặp ánh sáng mạnh thế cũng choáng đấy.
Payna bất chợt hỏi:
- Nói chị nghe, đêm hôm khuya khoắt đi đâu trong rừng hả? Biết nguy hiểm lắm không?
- Tại em … Em tính đi chơi …
- Điên hả! – Payna hét lớn – Có điên mới đi chơi giờ này đấy! May là chị ngủ không say lắm nên mới phát hiện được nhóc, không thì … Đi về!
Cô ấy kéo tôi đi, nhưng tôi vùng vằng không chịu:
- Em không về!
- Cái thằng này! Nhóc muốn làm gì hả? – Cô ấy chĩa cây quyền trượng về phía tôi. Không chần chừ, tôi giật phắt lấy nó rồi chạy vội đi – Ơ cái …
Payna vội giật tóc tôi giữ tôi lại, nhưng kết quả chỉ là giật được bộ tóc thôi. Không có quyền trượng, Payna chỉ là một cô nàng nai nhỏ bé yếu đuối.
- Trời đất! Thế thì mình làm thế nào đây … A đúng rồi! Cả cầu ánh sáng sẽ đi theo cây quyền trượng. Đuổi theo!
Thế là cô ấy chạy theo hướng của quả cầu ánh sáng. Trong khi đó, tôi giật lấy lúc đầu để cô ấy phải đi về. Nhưng có vẻ mọi việc không giống như tôi dự tính. Dù sao thì với quả cầu ánh sáng, tôi cũng đã có thể tìm được đường đi trong đêm. Tôi chạy một mạch, và điều cuối cùng đã khiến tôi bất ngờ. Tôi đến một khoảng đất rộng trong rừng.
- Uầy … cỏ này … - Tôi ngồi xuống sờ vào những ngọn cỏ - chết hết rồi.
Cỏ ở đây cháy hết cả, không phải là màu xanh mướt mà tôi nghĩ khi nhắc đến những thảm cỏ. Vừa lúc ấy, Payna đến.
- Thằng nhóc này! Thích phá nhỉ! Làm gì đấy?
- Chị nhìn này … cỏ chết hết rồi.
- Gì cơ? Đúng thật, cỏ chết hết rồi. Chuyện này lạ à nha.
Tôi thử dùng ma thuật hồi máu xuống nhưng không có tác dụng. Bất chợt Payna bảo:
- Này, nhóc thử vận ma thuật bằng tay trái (tay mà tôi đeo nhẫn) xem.
- Để em thử …
Tôi tập trung năng lượng vào tay trái, rồi giơ cả bàn tay đập mạnh xuống mặt đất. Payna vô cùng bất ngờ khi thấy cỏ bắt đầu có dấu hiệu sống trở lại. Ít ra cũng đã thấy được màu xanh.
- Ồ … được rồi.
- Ma thuật của thằng nhóc này … chính là khả năng hồi phục sao?
Thoáng chốc, bãi cỏ đã xanh rờn trở lại. Cô ấy mừng trông thấy:
- Hay quá! Cỏ sống lại rồi.
- Nhờ em đấy! – Tôi vỗ ngực.
- Chúng ta về thôi, khuya rồi cho chị ngủ nữa.
- Oáp … chị nói làm em cũng thấy buồn ngủ …
Payna lấy lại cây quyền trượng, và chở tôi trên lưng. Cô ấy lại hỏi tôi:
- Nhóc này, ta quên hỏi nhóc tên gì nữa. Nhóc tên gì thế?