Liệp Bộ

Chương 11: Hội triển lãm (9)



Nhóc con, thật giống nhóc nói nha.” Không lâu sau pháp y kia trở lại, trên tay vẫn như cũ là túi mẫu đựng vại sành, “Còn có, ghi chép của tiệm thuốc quả thật không có vấn đề gì, nhưng mà cũng có một khả năng có thể nhóc không rõ ràng…” Pháp y nói đến đây, trừng mắt nhìn Conan, như là biến thành người khác.

Conan mặt đầy bất đắc dĩ nhìn người trước mặt, hận không thể kéo xuống cái mặt nạ của người này.

Nhưng mà quả thật, tiệm Trung dược ở Nhật Bản không nhiều, huống hồ là chu sa, thứ như vậy bình thường sẽ không có người bán riêng loại này.

Bất quá…

“Hung thủ có khả năng đã sớm lập kế hoạch, trong lúc cùng Yuu Nakajima ra nước ngoài mua được, cũng không phải không có khả năng.” Conan nói với pháp y.

Lại nghe từ miệng pháp y kia chậc chậc hai tiếng, rồi sau đó khoát tay áo chỉ Conan, “Nhóc thám tử, xem ra lần này cậu thua tôi không chỉ tốc độ, còn có…” Pháp y chỉ đầu mình, hiển nhiên nói rõ, là đầu óc.

“Nếu lúc này tôi kêu một tiếng, trừ phi anh không phải ảo thuật gia mà là pháp sư, bằng không không thể trốn thoát khỏi nơi này, đạo chích Kid.” Conan ép thanh âm cực thấp, nhưng hàm ý uy hiếp vô cùng rõ ràng.

Pháp y như cũ mặt đầy tiếu ý, nhìn Conan, “Chu sa không chỉ là Trung dược, vào thời cổ đại Trung Quốc, Hoàng đế dùng chu sa trong những lần cần phê duyệt văn kiện quan trọng, đương nhiên xã hội bây giờ đã không còn, nhưng mà… Kịch Trung Quốc vì cố gắng đạt tính chân thân thật, vẫn dùng chu sa làm đạo cụ… Thám tử, tiếp theo không cần tôi phải nói hết đi.”

“Mang tôi đến kho đạo cụ, còn nữa, lần này anh đến đây vì mục đích gì?” Conan cảnh giác nhìn chằm chằm pháp y, ngữ khí nghiêm túc lạ thường.

Nếu không phải vì vụ án lần này, cậu nhất định bắt tên trộm này ra trước công lý, huống chi còn phải nợ hắn một ân tình.

Pháp y khoát tay áo, “Tôi chỉ đơn thuần đến xem biểu diễn mà thôi…” Nói như vậy liền xoay người rời đi.

“Anh cải trang như vậy xem biểu diễn sao!” Nhìn từ trên xuống dưới pháp y một thân áo trắng, Conan khinh thường, nói dối như vậy, căn bản chỉ cho có lệ.

“A a a, tôi chỉ thừa dịp hỗn loạn trà trộn vào đây, thuận tiện muốn tìm một vật, nhưng mà tên kia không mang trên người, haha, hơn nữa phá án cũng rất thú vị.” Ỷ vào chính mình thân cao, pháp y lại sờ sờ đầu Conan, “Thám tử này, chừng nào cậu mới khôi phục lại nguyên trạng, nhìn cậu như vậy, dù có thắng, cũng cho tôi có cảm giác ỷ mạnh hiếp yếu, chẳng có tí cảm giác thành tựu nào.” Nhe răng, pháp y cúi đầu nhìn cậu nhóc bên chân.

Không thể nghi ngờ, nếu không phải trùng hợp nhìn thấy được Shinichi Kudo teo nhỏ, đạo chích Kid hắn cho dù thông minh cũng căn bản không tưởng tượng được, trên thế giới này sẽ có người như vậy, chuyện như vậy, thuốc như vậy…

Conan không để ý đến câu hỏi của pháp y, chỉ là đẩy tay hắn ra, nhón chân mở cửa kho đạo cụ.

Bên trong kho đạo cụ tối mịt, bởi vì chất chứa đạo cụ đủ loại đủ kiểu dáng, có chút chật chội, cũng có chút đáng sợ, những bộ quần áo to lớn được dựng đứng và treo thẳng trên tường, từng bộ từng bộ bày ra, phía trên quần áo là vương miện và nón, trông giống như hình dáng con người. Liếc qua một cái quả thật vô cùng lạnh xương.

“Lạch cạch” một tiếng giòn tan, Conan nảy người lên, liền nghe thanh âm từ phía sau, bởi vì không có người ngoài, cũng không có che giấu, mang theo ý tứ hàm xúc hơi trêu đùa. “Để điều tra, tôi nghĩ bật đèn lên nhìn tiện hơn.”

Conan không quay đầu, chẳng có gì cần phải nói với hắn, lúc này vẫn là tìm chứng cớ trước, rồi sau đó… Conan hơi hơi hạ đầu, đôi mắt ẩn dưới lớp kính trong nháy mắt ánh lên cái nhìn lợi hại, nhìn ra được viễn cảnh của người nọ ở sau lưng.

Đạo cụ trong phòng, tuy rằng nhìn hỗn độn, nhưng trên thật tế đều được sắp xếp theo quy luật, chỉ là có quá nhiều loại nên trở nên phức tạp.

Conan đánh giá bốn phía một phen, cậu cũng không biết bộ dáng của chu sa, điều này khiến cậu thập phần để ý. Mặc dù cậu không phải là bách khoa toàn thư, nhưng ít nhất trong tâm lý vẫn tự cho mình là bác học.

Nhưng là đối với chu sa, cậu quả thật chỉ nghe nói qua, chưa thật sự gặp qua thể rắn của nó.

“Sao anh lại biết chu sa?” Tuy rằng không biết bộ dáng chu sa, nhưng nghe tên kia nói về tình trạng bột phấn của nó, như vậy hẳn là để trong bao hoặc là ngăn tủ, trong hộp linh tinh gì đó.

Đạo chích Kid một thân đồ pháp y nhàn nhã tựa vào bên bàn trang điểm của phụ nữ Trung Quốc, tuỳ tay kéo những hộc đồ cũ, cùng với Bát Bảo tháp hạp. Trong miệng thỉnh thoảng phát ra thanh âm tán thưởng, Bát Bảo tháp hạp là hộp đựng đồ trang điểm và đồ trang sức của phụ nữ thời cổ đại, tầng tầng điệp điệp, tổng cộng tám tầng. Mỗi một tầng đều được điêu khắc hoa văn phức tạp, rất khó tưởng tượng, người hiện đại dùng máy móc phải trải qua một thời gian thật lâu mới làm ra được chiếc hộp cổ đại thuần thủ công này, một chút điêu khắc thôi, cũng tốn biết bao nhiêu là nghị lực.

“Chỉ là trong lúc nhìn trúng đồ cổ Trung Quốc có thuận tiện nhìn qua.” Lúc mở Bát Bảo tháp hạp, đạo chích tuỳ ý trả lời.

Ăn trộm đến một mức độ nào đó, sẽ trở thành chuyên gia đồ cổ, đặc biệt lại là đạo chích Kid xuất thân từ gia tộc đạo tặc. Conan trong lòng cười lạnh, lại cũng không thể không bực bội.

“A, tìm được rồi.” Trong lúc lật xem ngăn tủ đựng đồ trang điểm, đạo chích nói.

Conan tất nhiên lập tức xoay người đến xem.

Đạo chích thuận tay mở gói bọc màu vàng cùng giấy bọc ra, liền nghe “bang” một tiếng, một vật từ bao giấy trượt ra.

Conan nhanh tay nhặt lên, tiếp theo, khoé miệng kia mang theo ý cười tự tin, rõ ràng rồi.

Trên sân khấu, bởi vì vụ án không có tiến triển mà cứ giằng co.

Cảnh viên đi xác nhận ở tiệm thuốc cũng đã trở về, trung uý lập tức tiến lên hỏi: “Thế nào?”

Cảnh viên lập tức cẩn thận tỉ mỉ đáp, “Hiệu thuốc ghi lại không sai, tiệm thuốc phân phối dược liệu cho Yuu Nakajima bởi vì thân thể anh ta đặc thù, bác sĩ riêng dùng công cụ ước lượng đặc biệt, cho nên số lượng dược tuyệt đối không có vấn đề. Tiệm thuốc có video giám sát làm bằng chứng, có thể thấy rõ dụng cụ ước lượng kia, không có vấn đề gì.”

Trung úy gật gật đầu, mày lại nhíu lại, Yuu Nakajima trúng độc, hơn nữa có thể xác định là vì uống Trung dược kia. Nếu đơn thuốc bị sai, rõ ràng là sự cố chữa bệnh, có truy cứu cũng là chính phủ ra mặt. Nhưng hiện tại bên hiệu thuốc cũng đã xác nhận không có sai lầm, nói cách khác, cơ hồ có thể khẳng định là có người mưu sát!

Giờ phút này dưới khán đài nhiều nhân vật lớn như vậy, nếu như không điều tra được hung thủ là ai, rõ ràng, đội cảnh sát Osaka sẽ gặp phải bất lợi, mà hắn là trung úy hiển nhiên phải đứng mũi chịu sào. Nghĩ như vậy, trung úy lấy khăn trắng từ cảnh phục ra, xoa xoa mồ hôi trên mặt.

Tuy rằng vừa rồi đối với biểu hiện của vị thám tử có tiếng nhưng không có miếng này xem như triệt để lý giải, nhưng mà theo bạn bè cùng ngành nói, Kogoro Mori chỉ có thể sau khi biến thành “Kogoro Mori ngủ gật” mới bộc lộ tài năng phá án chân chính.

Trung úy theo bản năng đánh giá Kogoro Mori ra vẻ thâm trầm bên cạnh thật lâu, cất bước đi đến bên người Kogoro, hỏi: “Thám tử Mori, ngài nghĩ sao?”

Mori bị gọi, đầu tiên là hơi sửng sốt, rồi sau đó xoa đầu, quay lại: “A? Trung úy! Haha.” Ngoại trừ ngây ngô cười, Kogoro Mori căn bản không biết nói gì, trong lòng không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Trung úy nhìn Mori như vậy, trong lòng tự hiểu được, cũng không hỏi lại nữa.

Trong lúc vụ án lâm vào bế tắc, một thanh âm giống như phúc âm (1) khiến tất cả mọi người không thể không quay đầu.

“Tôi biết hung thủ là ai!”

Thanh âm kiên định của vị pháp y khiến tất cả mọi người nhìn chăm chú. Một thanh niên mặc đồ trắng, lúc này dường như biến thành người khác, khoé miệng cười nhạt, một bàn tay giơ cao, chỉ thẳng vào khoảng không.

Rồi sau đó ngón tay kia chậm rãi hạ xuống, từ xa chỉ đến, “Itou Miwa, hung thủ chính là cô.”

Conan đứng phía sau pháp y, khoé miệng run rẩy cười khan vài tiếng, người này thật sự đúng là thích diễn trò.

———————-

Chú thích:

(1) Phúc âm: Các sách Phúc Âm, còn được gọi là các sách Tin Mừng (bởi Công giáo Rôma) hay Tin Lành (bởi các cộng đồng Kháng Cách), là tên gọi chung để chỉ bốn cuốn sách đầu tiên và cũng quan trọng nhất trong kinh thánh Tân Ước. Ở đây ý chỉ lời của Kid như đang thông báo tin mừng. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.