Liệp Bộ

Chương 2: Hằng ngày



Nếu phải nêu cảm tưởng của một học sinh trung học về chương trình tiểu học, Shinichi Kudo, không, hiện tại là Conan Edogawa có lẽ không biết phải nói gì.

Hiện giờ cậu đang mở quyển sách giáo khoa lớp một đặt trên bàn, một tay chống chống bên tai, tràn đầy bất đắc dĩ giương mắt nhìn bảng đen, suy nghĩ không biết đã bay về phương nào.

Tổ chức kia đến tột cùng là như thế nào?

Ngoại trừ hai người đàn ông áo đen không biết danh tính, một cô gái da trắng, mảnh bản đồ kho báu… Tất cả mọi thứ liên hệ với nhau chỉ vì bản đồ kho báu kia sao?

Không phải! Trong lòng Conan lập tức phủ định ý tưởng này. Cho dù bây giờ cậu chưa biết mục đích của tổ chức này là gì, nhưng trong lòng cậu mơ hồ đoán được không chỉ đơn giản vì một tấm bản đồ kho báu như vậy.

Kẻ làm việc vì tiền trên người không có khả năng tản mát ra khí tức như vậy. Nhất là người đàn ông da trắng kia, giống như là một kẻ đã được huấn luyện…

Sát thủ.

“Conan, Conan? Tan học rồi, cậu đang nghĩ gì vậy?”

Tiếng con gái trong trẻo vang lên khiến Conan bừng tỉnh. Ayumi chớp đôi mắt to, mặt đầy quan tâm hỏi.

“À!”

Đối với sự quan tâm của cô nhóc, cậu tự nhiên có chút xấu hổ lắc lắc đầu, đang muốn mở miệng nói chuyện thì một bên vai lại bị đè xuống.

“Này, Conan, một lát nữa đi chơi ở đâu đây?”

Thanh âm vang dội bên tai, thậm chí khiến Conan muốn bịt tai lại. Thân thể nặng cân kia làm toàn bộ ngực Conan đều bị đè xuống bàn, hít thở không thông nên có chút khó chịu.

Không thể nghi ngờ, đối phó với con nít thì cho dù là thám tử trung học nổi tiếng Shinichi Kudo cũng không có biện pháp.

Trán ướt mồ hôi, cậu chỉ có thể miễn cưỡng ngồi dậy sau khi bị đè nặng, sau đó sửa sang lại sách vở trên bàn.

“À, chị Ran bảo tớ phải về nhà sớm.”

Lúc mang balo vào đột nhiên nhớ tới lời Ran dặn buổi sáng, trong lòng Conan nhẹ nhàng thở ra nói, dù sao bảo cậu bịa ra lý do để lừa ba đứa con nít thật đúng là có chút khó xử.

“Vậy sao?” Ba đứa nhóc đồng thời phát ra âm thanh tiếc hận.

“Cuối tuần thì sao? Chúng ta đi vườn bách thú đi! Hôm đó đúng ngày được xem gấu trúc đó!” Ayumi đề nghị.

“Gấu trúc? Chính là loài động vật từ Trung Quốc chuyển đến phải không? Tớ xem trong sách rồi, gấu trúc là động vật vô cùng quý hiếm. Nghe nói tổ tiên gấu trúc xuất hiện hai ba trăm vạn năm trước, vẫn sống sót tiến hoá đến bây giờ, được xem là hoá thạch sống.” Mitsuhiko mặt đầy vẻ nghiên cứu, giơ một ngón tay ra, nghiêng đầu nói nói.

Tất nhiên ngoại trừ Conan, mắt hai đứa nhóc còn lại đều sáng rực, mặt đầy biểu tình sùng bái.

“Lợi hại quá Mitsuhiko! Đi nha? Conan.” Ayumi cười tán dương, đương nhiên không quên lôi kéo Conan đang đứng một bên.

“Ha ha ha.” Conan nhếch miệng cười khan vài tiếng.

Đối mặt với mấy đứa nhóc này, cậu thực sự rất vô lực. Với kiến thức bản thân mà phải chấp nhận nghe người khác khoe khoang, thậm chí còn phải giả bộ nghe đến mê mẩn, cậu nghĩ lúc thân thể phục hồi cũng có thể đi đóng phim rồi.

“Conan, thế nào? Chúng ta cùng đi nha?” Ayumi lại lôi kéo ống tay áo Conan, thúc giục nói.

Cậu vờ gãi gãi đầu, cũng thuận thế tạo ra khoảng cách với Ayumi. Tuy rằng là con nít nhưng dù sao cũng là con gái, Conan vẫn có chút xấu hổ. Cậu trưng ra gương mặt tươi cười cứng ngắc hướng về ba khuôn mặt tràn đầy hi vọng, nói:

“Cuối tuần tớ phải cùng chị Ran và bác Mori đến Osaka!”

Nhìn ba gương mặt nhỏ nhắn thất vọng, Conan nhẹ nhàng thở ra trong lòng, mặc dù cậu cũng không có hứng thú đến Osaka tham dự triển lãm giao lưu văn hóa Trung – Nhật gì đó.

“Sao? Conan, cậu đến Osaka làm gì? Du lịch à?”

Lúc câu hỏi kia vang lên, thân thể to lớn tiến đến trước mặt Conan, trên mặt đầy tò mò, không còn vẻ thất vọng vừa nãy.

“Đúng vậy, Conan đi Osaka làm gì?” Như là có dẫn dắt, Mitsuhiko cũng hỏi.

Tất nhiên Ayumi cũng không bỏ qua, gật đầu tỏ vẻ tán đồng câu hỏi của hai đứa nhóc.

“Ừ, ừ!” Đôi mắt to không ngừng nhìn Conan chằm chằm không chớp.

Conan nháy mắt cười gượng gạo, không thể nghi ngờ sự tò mò của trẻ con là vô tận. Lau mồ hôi trên trán, Conan ho nhẹ một tiếng, nói:

“Hình như là bác Mori đồng ý lời mời đi dự triển lãm giao lưu văn hoá Trung – Nhật, tớ với chị Ran cũng đi cùng.”

“A!”

Lời Conan vừa chấm dứt, ba tiếng kêu lớn đồng thời vang lên.

“Tụi tớ cũng muốn đi.” Cả ba cùng nói một câu.

Conan lại cười gượng, khóe miệng run rẩy!

Nhưng cho dù nài nỉ thế nào, hội triển lãm lần này vì có ý nghĩa đặc biệt nên không phải ai cũng có thể đi. Cậu và Ran là bởi vì quen Sonoko Suzuki nên mới có được thư mời!

Cho nên lúc này cậu chỉ có thể nhẹ nhàng thở ra, dù sao mỗi lần ở cùng ba tiểu quỷ này đều khiến cậu phân tâm, làm việc cũng phải trốn tránh rất nhiều tai mắt.

Cả bọn cùng về nhà như mọi khi, rốt cuộc có thể chia tay ba nhóc con mỗi người một ngả.

————

Thân thể nhỏ bé nằm xuống giường, hai chân vô lực. Đem hai tay duỗi ra sau đầu, Conan hơi nhắm mắt lại.

Một tầng sương mù lại tràn ngập trước mắt, sau đó chậm rãi tản ra, như con rối sau bức màn. Cậu biết mỗi lần đều là như vậy, chỉ cần cậu tĩnh tâm lại, hình ảnh này sẽ không tự chủ được mà xuất hiện trước mắt.

————

Từ trên giường ngồi dậy, chưa ý thức được thân thể đã teo nhỏ, cả người Shinichi Kudo vì đau nhức nên vẫn còn mê man như cũ.

“Hô hô…” Tiếng thở dốc vội vàng, tựa hồ như nỗi thống khổ rối loạn vô tận không dứt.

Theo âm thanh quay đầu lại cậu liền nhìn thấy một màn quỷ dị trước mắt. Cô gái mặc áo trắng kia ở trước mặt cậu teo nhỏ, áo choàng dài màu trắng từ từ trở nên rộng rãi, cho đến khi cô gái biến thành một cô bé gầy gò, chiếc áo choàng bao phủ cả người cô bé.

“Hộc hộc…” Tiếng thở dốc vẫn trầm trọng như cũ, lại thêm bị áo choàng che phủ nên biến dạng không rõ ràng.

Shinichi Kudo lúc này mới từ hoảng sợ mà ổn định lại, thân thể đau nhức đã trở nên nhỏ bé, cậu nơm nớp lo sợ vươn tay chính mình ra, tay áo rộng dài trượt xuống, để lộ một cánh tay.

Năm ngón tay ngắn ngủn cùng lòng bàn tay nhỏ hẹp, đây không phải là bàn tay của một học sinh trung học 17 tuổi.

Không thể tin được! Cậu muốn đứng dậy xuống giường nhưng vừa ngồi đến mép giường lại nhận ra đôi chân ngắn ngủn không chạm tới mặt đất, lại còn rất nhẹ nhàng, hơn nữa còn có thể thấy rõ bên dưới vạt áo có những biến hoá không thể tin được.

Cậu bị teo nhỏ, cũng giống như cô gái kia, toàn bộ thân thể đều… teo nhỏ lại?

Nếu lúc này có thể tìm được một tấm gương, Shinichi nhất định sẽ chạy tới xem xét cẩn thận, thân thể cậu… rốt cuộc bị làm sao vậy?

Hiện tượng hoàn toàn phản tự nhiên, làm sao con người có thể teo nhỏ được? Trong lòng không ngừng phản bác, nhưng sự thật lại ở trước mắt, cậu thậm chí tự nhủ với chính mình đây chỉ là giấc mơ, nhưng sau một lúc lâu mọi thứ vẫn không có gì thay đổi. Đồng thời trí óc chậm rãi thanh tỉnh nói cho cậu biết, mọi thứ đều là sự thật!

“Hộc hộc… Cậu còn muốn sững sờ đến khi nào, nếu muốn chạy thì đi cùng tôi, hộc hộc!”

Không biết từ lúc nào cô gái kia, lúc này là một cô nhóc mặc áo choàng trắng to rộng, đã đứng trước mặt cậu, sắc mặt trắng bệch, hơi thở dồn dập cho thấy thân thể cô ta đang rất mệt mỏi.

Shinichi Kudo rất muốn hỏi cô gái này đã cho cậu uống thuốc gì? Thân thể này liệu có hồi phục được hay không? Và vì sao lại muốn giúp cậu? Nhưng thời gian gấp gáp không cho cậu cơ hội để hỏi.

“Đại ca.” Tiếng nói thô lỗ vang lên bên tai Shinichi.

Hai tên áo đen kia đã trở lại.

“Hộc hộc… Đi mau! Nếu như cậu không muốn chết!”

Cũng không biết sức mạnh của cô gái này lấy từ đâu, kéo một phát liền lôi được Shinichi xuống giường, chưa chờ cậu đứng vững đã chạy vào một cái hang tối tăm bên cạnh.

Đây có lẽ là một lò sưởi âm tường lâu không sử dụng, bên trong có gỗ sạch chưa đốt cùng than củi cháy đen, lúc hai người đi vào bởi vì quá hỗn loạn nên không có chú ý, tạo nên những tiếng “răng rắc răng rắc”, trong bóng đêm càng vang lên rõ ràng.

Hô hấp hai người đều ngừng lại, chỉ còn biết im lặng bước đi ngày càng nhanh.

Bị phát hiện rồi sao?

Thình thịch! Thình thịch!

Bên trong lò sưởi vang lên tiếng tim đập, dù không biết là của ai nhưng vô cùng rõ ràng.

Shinichi Kudo chỉ cảm thấy một đôi tay lạnh lẽo bỗng nhiên cầm lấy tay mình, toàn bộ thân thể cậu run lên giống như bị đánh một cú, hơi thở lành lạnh kề sát bên tai.

“Đi mau!” Nói xong, cô gái kia đứng một bên lộ ra ánh mắt lạnh lùng, cầm tay vịn đi lên phía trên.

Bên trong lò sưởi lại có treo một cầu thang cuốn đi lên phía trên? Cô gái này chắc chắn đã chuẩn bị từ lâu rồi!

Shinichi nghĩ như vậy, động tác cũng không hề chậm chạp, bám vào cầu thang cuốn lạnh lẽo leo lên trên.

Tay chân cậu vẫn bủn rủn, thậm chí thân thể còn không thể hoạt động nhiều, nhưng không có thời gian suy xét này nọ. Thân thể bọn họ đều suy yếu, khoảng cách từng bậc thang cuốn đối với hình thể trẻ con bọn họ thật sự là thử thách rất lớn.

“Hừ, vào trong đó nhìn xem! Chắc chắn bọn chúng chưa trốn xa!” Trong thanh âm băng lãnh lộ ra sự chắc chắn và khinh thường rõ ràng.

Trong lòng Shinichi căng thẳng, cảm giác có người đi đến phía dưới bọn họ, một tiếng gỗ gãy “răng rắc răng rắc” quen thuộc vang lên…

——

“Conan, em chuẩn bị đồ xong chưa?”

Suy nghĩ khẩn trương bị thanh âm quen thuộc kéo về. Conan mở mắt, hình như từ sau lần trốn thoát đó cậu không ngừng nhớ về việc này. Thật sự đã khắc sâu quá mức…

Hạ tay từ trên đầu xuống, cậu đáp lời Ran:

“Em đang dọn đây chị Ran, sẽ xong nhanh thôi.”

“Ừ, em dọn cũng lâu rồi đó, nhanh nhanh ra ăn cơm.”

“Dạ.” Giọng trẻ con trả lời.

Nói xong Conan mới kéo vali ra bắt đầu chuẩn bị đồ, sửa sang xong lại cảm thấy căng thẳng.

Cậu thở dài xa xăm, đến lúc nào mới có thể thoát khỏi thân thể con nít này đây!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.