Liệp Bộ

Chương 30: Đến Thuỵ Sĩ (9)



Dựa vào góc tường, Conan hơi hơi thăm dò, liền thấy Eric trên mặt hơi mang theo thất bại nhìn Carters, hai người nói chuyện âm thanh không lớn, Conan cũng chỉ nghe được mang máng không rõ ràng.

“Chuyện đã qua rồi, Carters, trong lòng tôi, bố của anh chính là ân nhân của cả nhà tôi, tôi thật xin lỗi…”

Dường như là rất tôn kính với người đã chết, tiếc hận, bộ dạng như tất cả đều xuất phát từ nội tâm. Conan nhìn, khoé miệng hơi miết miết, cũng chỉ là lời nói suông mà thôi.

Sắc mặt Carters vẫn tái nhợt như trước, bình tĩnh im lặng, nếu không phải bàn tay kia nắm chặt thành đấm, đến băng cá nhân cũng bị tróc ra, có lẽ thật sự xem như là một lần sám hối cùng tha thứ.

Oán hận sâu như vậy, có phải đã dùng cách giết người để trút căm phẫn hay không?

Trong mắt Conan chợt loé một mạt tinh quang, nghĩ đến quyển sách màu đen kia… Mật thất giết người? Conan điều chỉnh tiêu cự trong mắt, như thấu kính của kính viễn vọng, hoàn toàn có thể xem biểu tình của hai người kia rành mạch. Mà lúc này ánh mắt Conan đang dừng lại trên miếng băng cá nhân bị tróc ra khỏi vết thương ở ngón tay Carters, một chấm đỏ tươi, như là bị một cái gì đó bén nhọn đâm bị thương…

Trong lúc Conan suy tư, thanh âm Carters không lớn không nhỏ truyền đến, “Tôi sẽ quên, bố cũng không hi vọng tôi sống như vậy. Cậu chủ, cậu cũng đừng quá khổ sở, chuyện của ông chủ, tuy rằng là ngoài ý muốn, có lẽ cũng là…” Giọng không biết vì sao trầm xuống, đầu Carters hơi hơi hạ thấp, cho nên Conan do dù thấy rõ ràng lại không thể nghe được.

Sau khi nghe sắc mặt Eric tức thì biến đổi, rất tức giận chất vấn: “Anh nói lời này là có ý gì?” Hai tay gắt gao bám trụ trên bả vai có vẻ bạc nhược của Carters.

Nói gì vậy?

Carters chỉ mím đôi môi mỏng, một lời cũng không nói.

Rồi sau đó tựa hồ là giằng co bế tắc, Conan khẽ thở dài một cái, xem ra không có khả năng từ cuộc đối thoại của hai người biết được cái gì. Nhưng mà có thể khẳng định, vị quản gia tái nhợt gầy yếu này đối với chủ nhân lâu đài đã chết đi có hận ý sâu đậm.

Điểm này là đủ rồi!

Conan nghĩ như vậy liền xoay người rời đi!

Ban đêm, điện thoại rung lên, Conan tỉnh giấc, liếc Kogoro Mori đang ngáy một cái, xoay người xuống giường vào toilet.

“Vâng, tiến sĩ.” Conan đè thấp giọng nói.

“Ừ, Shinichi! Bác tra ra được rồi. Điện thoại ở lâu đài là đường dây riêng biệt, vì vậy tìm thấy khá dễ dàng.” Bên kia thanh âm tiến sĩ Agasa vang dội: “Hai ngày trước tổng cộng có hai cuộc gọi, nhưng mà hai số khác nhau, đều là di động. Hơn nữa dường như người gọi điện rất cẩn thận, giọng nói cũng đã qua máy biến âm.”

Tiến sĩ Agasa nói đến đây, liền mở thiết bị phát lại, đây là máy phát thanh ông mới tạo ra, có thể đánh cắp sóng điện rồi chuyển đổi thành âm thanh. Tuy rằng trong đó có một âm thanh không có cách nào khôi phục lại được âm thanh nguyên bản… Điều này ngược lại khiến nhà khoa học cố chấp như ông có chút tức giận.

Máy phát âm mang theo tiếng xột xoạt nhẹ, nhưng âm sắc trong đó lại thập phần rõ ràng, một giọng nói già khàn khàn, mang theo một chút sợ hãi, mà một giọng nói khác lại phát ra tiếng quái dị, vặn vẹo bén nhọn.

Đối thoại đơn giản, giọng nói quái dị kia thông báo hắn muốn đến chơi, mà giọng nói già khàn lại là kinh sợ, cũng không nói lời dư thừa để tìm hiểu thêm, thậm chí một câu trò chuyện trực tiếp cũng không có…

Đoạn nói chuyện thứ nhất chỉ ngắn ngủi ba mươi giây, sau đó là đoạn thứ hai.

Vẫn là giọng nói cổ quái như trước, gọn gàng dứt khoát cho biết giữa trưa sẽ đến lâu đài. Đến khi kết thúc, giọng nói bén nhọn kia dường như bỗng nhiên đè thấp thanh âm…

“Kết cục cuối cùng đối với kẻ phản bội, ông sẽ biết!”

Conan hơi hơi sửng sốt, từ ngữ như vậy…

Kẻ phản bội?

Từ ngữ này, cho dù giọng nói đã được biến âm, nhưng cảm giác sẽ không thay đổi.

Là Gin! Conan cơ hồ xác định được giọng nói kia.

“Shinichi? Shinichi? Cháu còn nghe không?” Bản ghi âm đã kết thúc, lại không nghe Conan đáp lại, tiến sĩ Agasa gọi hai tiếng.

Khổng lồ như vậy?

Cũng khó trách Haibarai Ai ngay từ đầu đã bi quan!

Trốn không thoát!?

Conan nhíu mi, nếu trốn không thoát thì chỉ có thể… ngược dòng mà lên!

“Này, Shinichi, cháu đang làm gì đấy? Ai-chan cũng nghe được, sau đó sắc mặt không tốt, vẫn nhốt mình ở trong phòng thí nghiệm chế thuốc!” Tiến sĩ nói vậy tựa hồ ẩn ẩn lo lắng.

“Dạ, cháu biết rồi! Bác bảo cô ấy yên tâm, tuy rằng bọn Gin ở Thuỵ Sĩ, nhưng mục đích của bọn chúng, cháu nghĩ có lẽ là chủ nhân toà lâu đài này… Chỉ là không biết ông ta chết như thế nào, lúc này đây có thể là trận đấu thật sự! Đúng rồi tiến sĩ, bác giúp cháu tìm hiểu một chuyện…”

Conan nói xong liền bắt đầu kể lại chuyện cậu chứng kiến trong thư phòng đêm đó.

“Bìa màu đen, ở giữa có một đường màu trắng, thánh giá ngược bị buộc bởi hoa hồng? Hình như bác đã từng thấy qua ở đâu rồi, bác sẽ tìm hiểu cho cháu!” Tiến sĩ Agasa lặp lại, rồi nói: “À, Shinichi, cái tổ chức kia bác không biết lai lịch là gì, nhưng mà xét thấy mọi chuyện, cháu vẫn phải cẩn thận.” Cuối cùng ông nhịn không được nói một câu như thế.

Conan hơi hơi giương khéo miệng, trong mắt mang theo một chút ý cười, một tay nhẹ nhàng xoa bóp trán vài cái. “Cháu biết rồi!”

Một cuộc gọi không phải ngắn ngủi, khiến Conan hoàn toàn thanh tỉnh, trở lại trên giường, hai tay vòng sau đầu, lẳng lặng suy tư.

Nếu là quản gia, hắn làm thế nào để đến mật thất giết người?

Xem xét hiện trường án mạng, lúc ấy cậu đá vào lò than là đá thẳng chân, hơn nữa khoảng cách từ giường và thảm không phải là nhỏ. Tia lửa văng khắp nơi dẫn đến hoả hoạn, rất khó tìm được lý do chính đáng để đi đến kết luận này, thật sự quá mức gượng ép.

Dùng cách gì để đốt cháy thảm?

Nghĩ đi nghĩ lại, lại nghĩ đến người làm vườn lúc trưa, tuy rằng gương mặt không khác, thậm chí thân hình cũng không có chênh lệch mấy, nhưng cảm giác ánh mắt sắc bén trong nháy mắt kia… Lại hoàn toàn bất đồng.

Ánh mắt oán hận lần đầu nhìn thấy chỉ là ảo giác? Hay ánh mắt hôm nay mới là ảo giác?

“Đại ca! Bây giờ chúng ta cần làm gì?” Vodka miệng ngậm xì gà, tựa vào cửa xe màu đen, hỏi Gin một câu.

Gin thở ra một làn khói thuốc, hai mắt nhìn làn khói chậm rãi tản đi, rồi sau đó cười lạnh một tiếng, nói: “Tao nghĩ chúng ta nên để cho thám tử nhí một chút thời gian, dù sao trò chơi cũng là một quá trình. Mà đến lúc kết thúc, tất nhiên một màn bế mạc cảm ơn cũng phải dùng màu đỏ tươi nhất để trang hoàng.” Tầm mắt dõi theo màn khói, tựa hồ đột ngột hướng vào trong màn đêm trầm tối, đến một toà lâu đài mang theo khí tức quỷ dị.

Vodka có chút không rõ ràng, lại cũng không hỏi nhiều, chỉ cười và ngậm thuốc, lẳng lặng hướng theo ánh mắt của Gin mà nhìn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.